Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 769 - Chương 769.

Chương 769. - Chương 769. -

Vân Tiêu ôn nhu nói: "Có thể để ta cùng với Linh Nga đi qua chậm hơn một chút không? Ta có mấy câu muốn căn dặn Linh Nga."

Lý Trường Thọ lập tức nhíu mày: "Tiên tử?"

"Yên tâm, ta đương nhiên sẽ không khi dễ Linh Nga."

Lý Trường Thọ nhưng vẫn nói: "Chuyện này chỉ sợ có một chút không ổn..."

Linh Nga lại là lần đầu tiên ngắt lời của sư huynh: "Sư huynh, để ta ở một mình cùng với Vân Tiêu tỷ tỷ đi."

"Cũng được, các ngươi hãy tới sớm một chút."

Lý Trường Thọ đứng dậy, có một chút không yên lòng mà nhìn hai người, quay người cưỡi mây đi về hướng Hắc Trì Phong, thuận tiện mở ra Đạo Nhân Giấy bên trong tay áo của Linh Nga.

Nhưng mà, Lý Trường Thọ còn chưa nghe được nửa chữ, Vân Tiêu điểm ngón tay nhỏ nhắn đối với tay áo của Linh Nga một chút, Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" mất đi liên lạc trong nháy mắt.

Chuyện này?

Lý Trường Thọ chỉ cảm thấy đau cả đầu, lập tức mở ra Đạo Nhân Giấy tại các nơi Tiểu Quỳnh Phong, bỗng nhiên phát hiện ra, Linh Nga cùng với Vân Tiêu đã đi lên một chiếc thuyền mây, tung bay ở trên linh hồ, ngăn cách tiên thức, quan cảnh như sương mù, nghe không được, nhìn không thấu.

Lý Trường Thọ: "..."

Được rồi, không muốn để cho ta nghe, không nghe là được.

Cưỡi mây rơi vào Hắc Trì Phong, Bạch Trạch đã vuốt sợi râu bước nhanh mà đến từ bên cạnh đầm nước, quét đi phiền muộn trước đó, đi hai vòng quanh người Lý Trường Thọ, "chậc chậc" hơn mười mấy lần, dựng thẳng ngón tay cái lên, truyền âm nói:

"Thuỷ Thần, chỉ riêng chuyện này mà nói, Đế Tuấn bệ hạ liền kém xa ngươi! Vân Tiêu tiên tử lại chủ động đến nhà, chậc chậc, vốn cho rằng ở giữa ngươi cùng với Vân Tiêu tiên tử...hắc hắc. Thật lợi hại."

Lý Trường Thọ tức giận truyền âm: "Lợi hại cái gì, nếu đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?"

"Ài, yên tâm, đại năng như Vân Tiêu tiên tử, làm sao sẽ tranh giành tình nhân cùng với Tiểu Linh Nga."

Bạch Trạch cười tiếp tục truyền âm: "Hẳn là thật sự có chuyện muốn tìm Linh Nga. Thoải mái tinh thần thoải mái tinh thần. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vận hoa đào của Thuỷ Thần thật sự không tầm thường, tính cả Hữu Cầm Huyền Nhã ta và ngươi vẫn luôn thương nghị trước đó, vị Tửu Cửu sư thúc ngày hôm nay kia, cũng là có một chút ý tứ đối với ngươi."

Lý Trường Thọ lắc đầu, thở dài: "Đừng có sắp xếp những thứ này, ta nói chính mình một lòng hướng đạo, đoán chừng cũng không có ai tin."

"Bần đạo tin." Bạch Trạch có một chút nghiêm túc truyền âm trả lời: "Không phải như vậy thì Thuỷ Thần ngươi ở bên trong mấy trăm năm, làm sao có được tu vi như thế?"

"Bạch tiên sinh!" Lý Trường Thọ lập tức cảm động không hiểu, vừa định xưng một tiếng "tri kỷ", Bạch Trạch lại cong khóe miệng lên.

"Đáng tiếc, Thông Thiên lão gia không tin, đoán chừng Thái Thanh lão gia cũng không tin."

Lý Trường Thọ: "..."

"Nấu cơm đi, hôm nay ta chủ bếp, mau thái thịt rửa nồi giúp ta!"

"Thuỷ Thần đừng vội, bần đạo đến ngay!"

...

"Chuyện kia..."

Trên thuyền mây chập trùng, Linh Nga nhìn tiên tử ngồi ở bên cạnh chính mình, khoảng cách cùng với chính mình bất quá chỉ một thước, muốn mở miệng đánh vỡ trầm mặc như vậy, lại không biết nói cái gì.

Vân Tiêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của Linh Nga, nhẹ giọng hỏi: "Ta có khiến cho ngươi khó xử hay không?"

"Không có!" Linh Nga lập tức đáp lời: "Lúc sư huynh nhìn tiên tử tỷ tỷ, ánh mắt đều là thực sự ôn nhu. Tiên tử trong lòng sư huynh khẳng định là nặng nhất, cũng sẽ không bởi vậy...bởi vậy mà khó xử..."

Vân Tiêu chuyển ánh mắt đến bên trên gương mặt có một chút bối rối của Linh Nga, ôn nhu nói: "Ngươi sợ ta trách tội hắn sao?"

"Làm sao có thể nói là trách tội, chỉ là...chuyện này, nhưng thật ra là có một chút sợ, nhưng chỉ là một ít, thành phần rất nhỏ...mà thôi."

"Ngươi quả thật giống như sư huynh ngươi nói, là một cô gái ngốc nghếch."

Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng tay, kéo cổ tay của Linh Nga, thở dài một tiếng.

Linh Nga cả gan, nhỏ giọng hỏi: "Tiên, tỷ tỷ, ngươi cũng có tâm sự phải không?"

"Không muốn nói với người khác, tự nhiên đều là tâm sự." Vân Tiêu nhìn chăm chú vào hồ nước, chậm rãi nói: "Trước khi tới nơi đây, ta đã đi hồi lâu ở trong thế tục, muốn tìm đến một phần đáp án có quan hệ việc này."

Linh Nga nháy mắt mấy cái: "Đáp án?"

"Đáp án liên quan tới tình yêu nam nữ, đạo âm dương, nhân duyên sinh linh!" Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: "Ta là sinh linh tiên thiên, vào trước khi ở chung cùng với sư huynh ngươi, chưa bao giờ có niệm tưởng như vậy. Nghĩa huynh cùng với hai vị muội muội của ta cũng là như vậy, kiến thức của bọn họ đối với tình niệm phàm tục cũng là nửa vời. Muốn ngộ đạo, trước tiên phải biết tại sao. Vì thế, ta đi dạo bên trong phàm tục, thăm dò nhân duyên chi đạo, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, ta dường như đã sai. Nhân duyên chi đạo của sinh linh hậu thiên, có liên quan mật thiết đến sự sinh sôi của các sinh linh, động lực của nhân duyên chính là tình dục phàm tục, mà đây chính là những thứ ta thiếu hụt."

Nàng lộ vẻ mặt thất lạc, giọng nói càng ngày càng nhàn nhạt: "Ta và sư huynh ngươi lúc này chưa đến đạo lữ, hắn đối với ta cũng từ lúc mới đầu không dám từ chối, dần dần có hảo cảm, hảo cảm dần dần ấm lên. Nhưng hắn không biết chính là, sau khi ta rơi vào tình kiếp, đạo tâm mỗi thời mỗi khắc đều đang biến hóa, đến mức bây giờ đạo tâm không có cách nào xóa nhòa thân ảnh của hắn, giống như ma chướng vậy. Đợi đến khi ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới biết đây là do tu đạo thanh lãnh trong năm tháng dài đằng đẵng, hóa thành ái mộ muốn làm bạn cùng với hắn. Nhưng ta chung quy đã sai."

"Sư huynh hắn...ừm, xác thực rất thú vị." Linh Nga nói như vậy, nhìn khuôn mặt thất lạch của Vân Tiêu tiên tử, có một chút đau lòng không hiểu.

"Tỷ tỷ sai gì chứ? Việc này vốn phát ra từ trái tim, chỉ cần tỷ tỷ không chê ta, ta...cũng không sẽ..."

"Ta nói sai, là ta nhập tình kiếp sai, ta nên phá kiếp trước, lại quen biết cùng với hắn." Vân Tiêu cười nhẹ vuốt vuốt tay nhỏ của Linh Nga, thở dài: "Lần trước sau khi gặp gỡ cùng với hắn, hai chuyện hoang mang không ngừng lượn vòng trong đáy lòng ta. Nếu ta vượt qua tình kiếp, đạo tâm khôi phục thanh minh một lần nữa, phải chăng còn sẽ có thân ảnh của hắn? Ta cùng với hắn, thật sự có thể tu thành Nhân Duyên Quả sao?"

Linh Nga nháy mắt mấy cái, quả thực hơi kinh ngạc: "Còn có thể như vậy sao?"

"Tu vi cảnh giới càng cao, chính là càng gần với đạo, ngày ta cùng với hắn tu thành Nhân Duyên Quả, cũng chính là thời điểm ta phá kiếp, chẳng phải sẽ khiến hắn đau lòng sao? Người giống như ta, những gì không có lợi cho đạo, vốn đều xem như là ma chướng. Cũng bởi vậy, ta mới đi đến phàm tục Nhân Tộc, lại phát hiện ra chính mình lại sai."

"Lại sai cái gì?"

"Ở bên trong nhân duyên, sinh linh tiên thiên giống như ta, kỳ thực không thể thực sự cho hắn sự đáp lại mà hắn xứng đáng có được. Tình cảm của con người nằm ở sự bảo vệ và hỗ trợ lẫn nhau, ta chung quy là không thể cho hắn được những thứ này."

Linh Nga không khỏi nhíu mày suy tư, cố gắng lý giải hàm nghĩa trong lời nói của Vân Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment