Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 770.

Chương 770. - Chương 770. -

"Tỷ tỷ là cảm thấy...tỷ tỷ là bởi vì đạo tâm có thiếu hụt, mới động tình niệm đối với sư huynh ta, mà sư huynh ta đang không ngừng mở lòng đối với tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ lo lắng, chờ hai người tỷ tỷ đi đến một bước kết thành đạo lữ, đạo tâm của tỷ tỷ khôi phục viên mãn, ngược lại sẽ phai nhạt tình niệm đối với sư huynh? Sau đó tỷ tỷ quan sát phu phụ phàm nhân sinh hoạt như thế nào, lại cảm thấy, chính mình là sinh linh tiên thiên, không cho được sư huynh loại tình cảm đồng cam cộng khổ, đồng tâm hiệp lực kia?"

Vân Tiêu ôn nhu cười một tiếng, nói: "Ngươi quả nhiên là vô cùng thông minh."

Linh Nga ngượng ngùng cười cười, trên đỉnh đầu toát ra một tia khói trắng.

Chỉ thiếu một chút, đầu óc của nàng đã choáng váng rồi!

"Hơn nữa..." Sự bất đắc dĩ trong mắt của Vân Tiêu càng trở nên nồng đậm: "Ta suy tính được, sau này có lẽ sẽ có một trận đại kiếp, thân cận với hắn, dẫn hắn vào bên trong kiếp nạn, thật sự là không công bằng với hắn. Nhưng ta, lại không có cách nào quyết tuyệt cùng với hắn..."

Linh Nga nói khẽ: "Ngày hôm nay tỷ tỷ đến đây, không phải là muốn đến gặp ta đó chứ?"

"Không sai, ta muốn tới nhìn ngươi một chút!" Vân Tiêu đặt tay nhỏ của Linh Nga ở trên đầu gối mình: "Cũng muốn nói cho ngươi một tiếng, ta và ngươi sư huynh cho dù kết thành đạo lữ, cũng là làm bạn đồng hành trên con đường tu đạo chiếm đa số...ngươi không cần hoảng hốt vì thế, tình cảm mà sư huynh ngươi cần, từ đầu đến cuối chỉ có ngươi mới có thể cho. Sau ngày hôm nay, ta sẽ bế quan chờ đại kiếp tiến đến, tận lực đặt hắn ở bên ngoài đại kiếp, nếu ta có thể vượt qua kiếp nạn..."

"Sư huynh kỳ thật biết được kiếp nạn của tỷ tỷ ngươi."

"Ừm?" Vân Tiêu thoáng có một chút trở tay không kịp.

Linh Nga nhẹ nhàng thở phào một cái, nói: "Mặc dù sư huynh chưa hề nói với ta những chuyện này, nhưng ta xác định, sư huynh là tuyệt đối biết những chuyện này. Ban đầu lúc hắn cho ta ngọc trâm này, nhắc đến tỷ tỷ, khóe miệng sẽ hơi nhếch xuống phía dưới, cánh mũi sẽ hơi mở ra một chút, trong mắt có một chút bất đắc dĩ cũng có một chút buồn bực, hơn nữa bên trong lời nói cũng đều ẩn giấu một chút xoắn xuýt. Sư huynh đối với tỷ tỷ, khi đó tất nhiên là đã động tâm, nhưng có chuyện gì làm cho sư huynh nhìn mà dừng lại! Ban đầu ta tưởng rằng sư huynh tự giác kém tu vi tỷ tỷ nhiều lắm, nhưng về sau lại chứng minh không phải, sau khi sư huynh đề cập về tỷ tỷ đối với ta hai lần, rõ ràng là làm ra quyết định, bắt đầu mưu tính gì đó...mỗi lần mưu tính, đều là bế quan nghĩ viển vông mấy năm. Ta ngẫu nhiên thấy được sư huynh vẽ những mưu tính đó mấy lần, một đám mây hẳn là đại biểu cho tỷ tỷ...đằng sau, ta vẫn luôn ở trong núi, cũng không biết sư huynh đang làm cái gì ở bên ngoài, nhưng từ vết tích xê dịch quyển trục bên trong nhà tranh của sư huynh có thể phán đoán, sư huynh đã sớm bắt đầu biến những mưu tính này thành hành động. Mấu chốt nhất trong này, hẳn là hai đồng tiền nhỏ, lúc mật thất dưới đất chưa trùng kiến, bức họa hai đồng tiền kia từng được treo ở bên trên tường mật thất, về sau liền bị sư huynh tháo xuống..."

Vân Tiêu khẽ lung lay bàn tay trắng nõn, một đồng tiền xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Đúng đúng! Chính là đồng tiền này!"

【 Để vật này ở chỗ ngươi, ta mới an tâm nhất. 】

Vân Tiêu run lên rõ ràng.

Linh Nga lại là đột nhiên nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng sức nhéo nhéo cái miệng của chính mình.

Như vậy còn làm sao đấu, chính mình liền làm phản!

Đột nhiên cảm thấy hai bàn tay mềm xẹt qua đầu vai của mình, Linh Nga còn chưa kịp phản ứng, đã bị tiên tử bên cạnh ôm chặt.

Ài! ?

"Đợi sau khi ta rời đi, hãy giúp ta chuyển cái ôm này cho hắn."

"Thứ này, thứ này còn có thể chuyển?"

"Lúc này ta và hắn còn chưa tới trình độ như vậy, tóm lại là không thể thân cận như thế!" Trong mắt Vân Tiêu toát ra mấy phần thoải mái: "Cuối cùng, ở trước mặt hắn, ta nên gọi Linh Nga một tiếng tỷ tỷ. Dù sao, ta suy nghĩ đều là chính mình nên đối với hắn như thế nào, lại chưa nghĩ tới bản thân Linh Nga ngươi như thế nào, đây là thiếu sót của ta."

Chóp tai của Linh Nga cũng đều có một chút phiếm hồng, có một chút bối rối nói: "Ta nhỏ hơn tỷ tỷ nhiều nguyên hội như vậy...ta, chúng ta đi qua đi. Kỹ năng nấu nướng của sư huynh rất lợi hại!"

"Vân tỷ tỷ muốn uống rượu không? Đây là rượu do sư huynh ta tự tay nhưỡng!"

"Ừm, uống một ít cũng được..."

"Vân tỷ tỷ nếm thử món này đi, tay nghề của sư huynh ta rất cao!"

"Quả thực là món ngon hiếm có, trước đây ta rất ít ăn, sau này chỉ sợ là sẽ có nhiều lộc ăn hơn."

Chuyện...chuyện gì đã xảy ra?

Tại cửa sổ phòng bếp tráng lệ giống như một tòa kim điện, Lý Trường Thọ bưng nồi sắt ngửa người về đằng sau, buồn bực nhìn tình hình phía xa —— tiên thức của hắn cũng dò xét không được thân ảnh của Vân Tiêu, cần dùng mắt thường để xem.

Những tiểu sáo lộ hắn chuẩn bị để tương thân tương ái, thế nhưng đều không có đất dụng võ!

Chính mình cái gì cũng không làm, Vân Tiêu cùng với Linh Nga liền trực tiếp thân cận như vậy?

Nhìn ánh mắt Linh Nga thanh minh, nguyên thần sinh động, không có nửa điểm dị thường so với trước đây, hơn nữa căn cứ vào sự hiểu rõ của Lý Trường Thọ đối với Linh Nga, lúc này Linh Nga thậm chí không còn căng thẳng như trước nữa, từng tiếng gọi tỷ tỷ kia...kẻ làm sư huynh như hắn, cũng đều chưa từng được gọi ngọt ngào như vậy!

Vân Tiêu ngày bình thường đều mang theo vầng sáng nhàn nhạt, chưa từng thân cận với người khác, ngoại trừ hai vị Quỳnh, Bích tiên tử có thể tiếp cận bên người Vân Tiêu.

Nhưng Linh Nga và nàng, vào giờ phút này đang ngồi sóng vai, thậm chí lúc Linh Nga ngồi quỳ chân còn áp lên váy của Vân Tiêu, Vân Tiêu chẳng những không có để ý, ngược lại còn dùng một loại ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Linh Nga...

Ra tay rồi sao, Vân Tiêu ra tay rồi sao!

Ông trời ơi, Vân Tiêu đang giúp Linh Nga thắt bím tóc!

Lý Trường Thọ phảng phất như rơi vào vòng lẩn quẩn nghi hoặc, đi xuống theo vòng xoáy trôn ốc, khó có thể thoát ra!

Không phải là chính mình đối với hoàn cảnh Hồng Hoang, có hiểu lầm gì đó?

Cổ của Lý Trường Thọ cũng đều sắp bị chính mình kéo dài, lông mày càng nhăn càng sâu, con mắt càng trừng càng tròn.

Vừa rồi chính mình làm sao lại "nhân từ nương tay", không vận dụng Đạo Nhân Giấy【 cá con 】!

Sớm biết liền hạ lòng hung ác, nghe lén các nàng rốt cuộc nói cái gì!

Lúc ấy liền nghĩ nên tôn trọng hai người bọn họ, dù là cục diện lại khó giải quyết hơn cũng sẽ tiếp thu và bù đắp...

Làm sao bây giờ lại bao dung lẫn nhau rồi?

Trong mắt của Lý Trường Thọ lóe lên tinh quang...

Có trá, chắc chắn có trá!

"Để ta làm cho Thuỷ Thần, ngươi đã sắp xào khét! Củ cải xanh gấm này thế nhưng nguyên liệu nấu ăn cực phẩm hiếm thấy!" Bạch Trạch hô to lao đến, nhận lấy nồi sắt đảo vài cái, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Lợi hại, hắc, thật sự lợi hại. Tiểu Linh Nga bất quá chỉ có cảnh giới Thiên Tiên, cũng đều có thể hài hòa như thế cùng với Vân Tiêu tiên tử cảnh giới Chuẩn Thánh. Thuỷ Thần, có bí pháp gì không? Nói không chừng ngày nào đó bần đạo cũng động phàm tâm, cũng đi tìm mấy vị tiên tử tìm kiếm một chút cảm tình."

Bình Luận (0)
Comment