Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 771 - Chương 771.

Chương 771. - Chương 771. -

Lý Trường Thọ khoanh tay, tạp dề trên người chính là kỷ vật kiếp trước của hắn, trầm ngâm nói: "Bạch tiên sinh, ý tưởng này của ngươi có một chút không ổn. Tốt nhất ngươi không nên có mục đích gì trong chuyện tình cảm, nếu không sẽ mất đi sự đơn thuần và chân thành."

Bạch Trạch điều hòa hương vị trong nồi thức ăn, phản bác một câu theo thói quen: "Bần đạo ngược lại là cảm thấy, thuyết pháp này của Thuỷ Thần có một chút không đúng. Tình yêu nam nữ là từ âm thịnh dương suy, nếu không phải coi trọng đối phương một chút, thì làm sao có những câu chuyện tiếp theo? Bần đạo lăn lộn bên trong phàm tục Nhân Tộc đâu chỉ vạn năm, những việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thiếu gia nhà ai phiên phiên phong độ, kiều nương nhà ai dáng vẻ thướt tha mềm mại, nếu không phải cả hai ban đầu gặp mặt tim đập thình thịch, có mưu đồ lẫn nhau, làm sao sẽ tới gần lẫn nhau?"

Lý Trường Thọ nói: "Việc này không thể quơ đũa cả nắm, sinh linh khác biệt có cái nhìn khác biệt, có người thiên về bên ngoài, có người thiên về bên trong, đều không có gì đáng trách."

Bạch Trạch cười nói: "Vậy thì cái nhìn của Thuỷ Thần đối với Vân Tiêu tiên tử, là thiên về bên trong hay là bên ngoài?"

"Làm sao lại cảm thấy Bạch tiên sinh đang hỏi cung?" Lý Trường Thọ cong khóe miệng lên, lạnh nhạt nói: "Ban đầu nhìn thấy Vân Tiêu tiên tử, là cảm thấy Vân Tiêu tiên tử ôn nhu động lòng người. Phần lớn tiên tử bên trong Hồng Hoang đều rất rất đẹp, nếu chỉ là như thế, ta thật sự chính là một kẻ háo sắc. Thực ra, điều khiến ta ấn tượng lúc đó, là vị tiên tử ôn nhu này thật lợi hại, một câu quỳ xuống, Công Minh lão ca liền trực tiếp quỳ."

Bạch Trạch xem thường cười cười: "Thật hay giả?"

"Đương nhiên!" Lý Trường Thọ cười nói: "Ta sở dĩ thưởng thức Vân Tiêu tiên tử, ba phần ở chỗ nàng quả quyết lúc gặp chuyện, ba phần ở chỗ lúc nàng ra tay tinh chuẩn hung ác, bốn phần ở chỗ nàng ôn nhu. Nữ tử như vậy, đúng là tồn tại có một chút kì lạ."

Bạch Trạch đặt món ăn trong nồi lên đĩa, nheo mắt cười: "Thuỷ Thần sao lại không muốn thừa nhận...mà thôi, ngươi vui vẻ là được rồi."

Lý Trường Thọ lắc đầu, nói: "Ta sẽ nấu thêm vài món, làm phiền Bạch tiền bối chuẩn bị thêm nguyên liệu."

Nhân tiện...

Phong Ngữ Chú siêu giai mở ra toàn lực, liền nghe được, trong gió mang đến lời nói rõ ràng của Linh Nga cùng với Vân Tiêu.

Nhưng Lý Trường Thọ hơi nghi hoặc một chút chính là, hai người lại không đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến Thọ, ngược lại là thảo luận phương pháp tu hành tại kia.

Nói là thảo luận, tự nhiên là Vân Tiêu chỉ điểm Linh Nga tu hành...

Vì vậy, Lý Trường Thọ càng trở nên thận trọng hơn.

Một lát sau, Lý Trường Thọ cùng với Bạch Trạch mang theo thức ăn tinh xảo khác biệt bay tới cạnh đầm nước, sắp xếp bát đũa và bàn ghế, Lý Trường Thọ vừa định nói chuyện, Bạch Trạch liền đứng lên nói một câu: "Chuyện này, giữa chủ và tớ có khác biệt, bần đạo bất quá chỉ là thụy thú kéo xe Nhân Giáo cộng thêm làm đầu bếp, ta nằm ở bên cạnh là được."

Bạch Trạch nói xong cũng muốn thoát thân mà đi, không đếm xỉa đến, nhưng một bàn tay lớn vô tình ấn đến từ bên cạnh, ấn xuống đầu vai của Bạch Trạch.

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Ngày hôm nay tuy không có người ngoài, nhưng chuyện như vậy nếu bị người bên cạnh đi ngang qua nhìn thấy, còn cho rằng Nhân Giáo chúng ta hãm hại thụy thú."

Bạch Trạch co quắp khóe miệng một trận, chòm râu dê run rẩy: "Thuỷ Thần ngươi hãm hại còn ít sao..."

"Còn xin Bạch tiên sinh cùng nhau ngồi xuống đi." Tiếng nói nhu hòa của Vân Tiêu truyền đến: "Hôm nay tới đây thăm, ta cũng có một số việc muốn căn dặn Bạch tiên sinh vài câu."

Bạch Trạch đột nhiên giật mình một cái, đạo tâm căng thẳng vô cớ, y đứng lên trước, sau đó kéo vạt áo ngồi quỳ chân, cái eo thẳng tắp, mỉm cười, híp mắt, cúi đầu nói: "Mời Vân Tiêu tiên tử phân phó."

"Bạch tiên sinh nói quá lời, ngươi là chi sĩ Thượng Cổ am hiểu mưu tính, sao lại nói chuyện phân phó?"

Vân Tiêu nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, trong mắt toát ra một chút ôn nhu, thấy Lý Trường Thọ mỉm cười chớp mắt, lúc này mới nhìn về phía Bạch Trạch.

"Ta biết Bạch tiên sinh tới nhờ vả Nhân Giáo, hẳn là có dự định của bản thân, nhưng còn xin ghi nhớ, Thuỷ Thần cũng không phải là chỉ liên quan đến Nhân Giáo, Tam Giáo Đạo Môn đều đã từng được hắn tương trợ."

"Xin tiên tử yên tâm." Bạch Trạch cúi đầu nói: "Sau này bần đạo sẽ tận lực phụ tá Thuỷ Thần, tuyệt đối không có bàng niệm!"

Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, hơi chớp mắt đối với Lý Trường Thọ, liền tiếp tục nhẹ giọng nói nhỏ cùng với Linh Nga.

Trong đáy lòng Bạch Trạch dài thở dài một hơi, tay trái run rẩy, cổ như bị mắc kẹt, xoay người vài cái rồi mới nhìn về phía Lý Trường Thọ, vừa định nói chuyện, một cơn gió nhẹ lướt qua, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Lý Trường Thọ không khỏi âm thầm nhíu mày...

Tại sao vào lúc mọi người đối mặt với Vân Tiêu tiên tử, áp lực đều lớn như vậy?

Mang theo hai dấu chấm hỏi to lớn, Lý Trường Thọ đi sâu vào chủ đề giữa Vân Tiêu cùng với Linh Nga, lấy ra những kho kiến thức mà hắn chưa từng thể hiện trước đây, nói chuyện một cách thoải mái.

Từ cách ăn mặc và phối màu, nói về các kiểu tóc khác nhau, và sau đó nói về mối quan hệ giữa tính tình...

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện, làm cho Linh Nga cùng với Vân Tiêu cũng sẽ không có cảm giác đột ngột bị bỏ rơi.

Nhưng thật không may, Lý Trường Thọ nói bóng nói gió, vẫn như cũ không có thể hỏi ra nửa điểm tin tức hữu hiệu.

Mãi cho đến khi hoàng hôn ngã về tây, màn đêm buông xuống, Vân Tiêu mới nhớ ra mình không nên ở lâu, liền cáo từ rời đi.

Lý Trường Thọ mới vừa đứng dậy, muốn tiễn Vân Tiêu ra sơn môn, Linh Nga liền dặn dò một tiếng: "Sư huynh, cho dù dùng hóa thân, cũng nhớ rõ đưa Vân Tiêu tỷ tỷ về Tam Tiên Đảo."

Lý Trường Thọ mỉm cười đáp ứng, cũng không dùng hóa thân, cưỡi mây đưa "Tiêu công tử" rời khỏi Độ Tiên Môn.

Bay ra khỏi tiên môn mấy ngàn dặm, Vân Tiêu dừng đám mây lại, quay người nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ trước mắt, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, đều viết ở bên trong ánh mắt lúc này.

"Không cần thật sự tiễn ta về, nếu không ta sẽ lo lắng cho ngươi."

Lý Trường Thọ ho khan một tiếng, hỏi thẳng: "Mặc dù hỏi như vậy là rất mất phong độ, nhưng ta xác thực rất buồn bực, ngươi cùng với Linh Nga đã nói thứ gì?"

"Sau này ngươi có thể hỏi Linh Nga, nên ta sẽ không nói nhiều." Ánh mắt của Vân Tiêu có một chút xa xăm, cúi đầu vuốt lông mày, nhẹ giọng nói: "Sau này...nếu ngươi cần ta làm cái gì, trực tiếp nói rõ là được, đừng có quá khó xử chính mình. Ngươi nếu như ngay cả ta cũng không tin nổi, ta và ngươi cần gì phải tương giao như thế."

Lý Trường Thọ nhíu mày hỏi: "Có phải ngươi đã suy tính ra chuyện gì?"

"Cũng không có." Vân Tiêu nhìn về phía một bên.

Lý Trường Thọ nói: "Tiên tử có thể nhìn thẳng ta hay không?"

Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt, hai người đối mắt với nhau, mây trăng sao trời biến mất trong nháy mắt.

Bình Luận (0)
Comment