Nhưng đạo vận này rất nhạt nhòa, nếu không phải Ngao Ất có khứu giác của rồng, sự nhạy bén của rồng, cùng với nhiều năm hun đúc của Giáo chủ ca ca, chỉ sợ là cũng vô pháp chú ý tới.
Lúc này Ngao Ất hóa thành một thiếu niên, cưỡi mây tiến về phía trước, bày tỏ ý đồ đến đối với nhóm lão đại gia thủ vệ, cũng đẩy một khối ngọc phù tới, nói rằng hãy đưa tận tay cho chưởng môn Độ Tiên Môn, rồi đợi một hồi ở ngoài sơn môn.
Không bao lâu, có trưởng lão chạy đến, dẫn Ngao Ất vào bên trong Độ Tiên Môn, tiến vào bên trong Độ Tiên Điện.
Hư Không chưởng môn Quý Vô Ưu lau vết máu bên miệng, đi ra cửa điện, chắp tay cười nói đối với Ngao Ất: "Không biết là ngày..."
"Vô Ưu chưởng môn." Ngao Ất đánh gãy lời nói của Quý Vô Ưu, cười chắp tay một cái.
Quý Vô Ưu lập tức rõ ràng Ngao Ất không thể bại lộ thân phận, quay người dùng tay làm dấu mời, dẫn Ngao Ất vào thiền điện.
"Ngao Ất tướng quân có chuyện quan trọng gì?"
"Vô Ưu chưởng môn, Tiểu Quỳnh Phong có dị dạng gì không?" Ngao Ất nhướng mày nói: "Hiện giờ Thiên Đình gặp phải một chút phiền toái, Giáo Chủ nhà ta, Trường Thọ huynh lại không liên lạc được."
"Ồ?" Quý Vô Ưu nhíu mày suy ngẫm, lại nói: "Ngươi đi theo ta, lại dùng bí pháp ẩn hình, chúng ta đi đến Tiểu Quỳnh Phong nhìn liền biết."
Ngao Ất: Một vị chưởng môn đi ở bên trong sơn môn nhà mình, cũng đều phải câu nệ như vậy sao?
Lời này tự nhiên không thể tùy tiện nói ra, mặc dù Hư Không chưởng môn chỉ là Kim Tiên bình thường, lại bởi vì cưỡng ép tu hành thần thông Khiếu Trung Nhị Khí, đạo cơ bị chấn động bị hao tổn, nhưng dẫu gì cũng là chưởng môn đạo thừa Nhân Giáo.
Lén lén lút lút như vậy...
Chưa kể, có một cảm giác kích thích khi sắp nhìn trộm cuộc sống hàng ngày của Giáo Chủ ca ca.
Đáng tiếc là hai người mò tới bên ngoài đại trận vô hình vô tung kia của Tiểu Quỳnh Phong, vừa định tiến vào bên trong, linh giác chính là cuồng loạn một hồi.
Quý Vô Ưu nhướng mày, tu vi của y đường đường là cảnh giới Kim Tiên, lại sẽ nổi lên ý nghĩ "tiến vào nơi đây sẽ lập tức trọng thương".
Chuyện này...
"Vô Ưu chưởng môn, chúng ta quang minh chính đại đi vào đi."
Ngao Ất hơi có một chút thất vọng đưa ra đề nghị.
Quý Vô Ưu ho khan, tự động xuất hiện, hô một câu đối với bên trên Tiểu Quỳnh Phong: "Ở trên núi có người không?"
Bên trong môn phái có một chút tiên thức dò xét đến, tất nhiên là chỉ thấy được Quý Vô Ưu.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang nở rộ từ trên Tiểu Quỳnh Phong!
Kiếm quang này dài ước chừng mười trượng, tổng thể là màu xanh thẳm, trong đó ẩn chứa kiếm ý sắc bén, cơ hồ liền muốn bộc phát ở trước mặt Quý Vô Ưu.
Quý Vô Ưu vội vàng lui lại, cơ hồ là vận hết toàn lực bỏ chạy, lúc này mới miễn cưỡng chạy ra khỏi mấy chục trượng, miễn miễn cưỡng cưỡng tránh thoát đạo kiếm quang này, chỉ bị chém một sợi tóc dài...
Chuyện này?
Quý Vô Ưu ngược lại là không có gì, chỉ là đang nghĩ chính mình làm không đúng chỗ nào, làm cho Huyền Đô Tiểu Pháp Sư không vui.
Độ Tiên Môn lại là vỡ tổ, từng thân ảnh lần lượt phóng lên tận trời từ các phong, liền muốn xông đến hộ vệ chưởng môn.
Bên trên Tiểu Quỳnh Phong, Linh Nga vội vàng chạy ra khỏi nhà tranh, cầm ngọc phù trong tay lắc lư hai lần, trước mặt Quý Vô Ưu chưởng môn cùng với Ngao Ất lập tức xuất hiện từng tia từng tia dao động, lại là đại trận hộ môn được mở ra.
Linh Nga đưa tay vỗ vào trán của chính mình, vừa rồi nếu như không phải kịp thời phát hiện ra "thao tác sai lầm", làm cho ngũ hành đại trận chếch đi một chút, chưởng môn nhà mình nói không chừng liền không còn!
"Không tồi! Khục!" Quý Vô Ưu ho khan, tiếng nói truyền khắp nơi: "Bần đạo và Trường Thọ cùng nhau thiết kế bộ trận pháp này, uy lực xác thực lợi hại. Được rồi, đừng có thử nghiệm, để tránh quấy nhiễu đồng môn tu hành. Các ngươi đều trở về đi, không có việc gì, không có việc gì."
Ngao Ất thi triển pháp thuật ẩn nấp trong bóng tối, không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Làm chưởng môn của Giáo chủ ca ca, khó như vậy sao?
Quý Vô Ưu bình tĩnh cười một tiếng, giúp Ngao Ất che lấp thân hình, cùng nhau bay vào bên trong Tiểu Quỳnh Phong, đại trận bên trên Tiểu Quỳnh Phong khép kín một lần nữa.
Mấy vị tiên tử bên trong phòng bài bạc, cũng đến cửa ra vào, cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Ừm?" Giang Lâm Nhi dựng lông mày lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Tiểu Cửu ngươi đang đổi bài?"
"Không có!" Tửu Cửu đang thi triển bí pháp cách không nhiếp vật cười hì hì một tiếng, Giang Lâm Nhi nói một tiếng "Tốt", liền trực tiếp nhào tới, ở dưới ánh mắt có một chút bất đắc dĩ cùng với hâm mộ của Tửu Vũ Thi và Hùng Linh Lỵ, đùa giỡn một hồi lâu.
Lại nói đến Quý Vô Ưu cùng với Ngao Ất đến bên trên Tiểu Quỳnh Phong, Ngao Ất hiện ra thân hình, chắp tay hành lễ đối với Linh Nga, cất cao giọng nói: "Linh Nga tẩu tẩu."
Linh Nga có một chút xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu, tiến về phía trước nhận lỗi đối với chưởng môn, Quý Vô Ưu liên tục khoát tay nói không có việc gì.
Ngao Ất không dám chậm trễ nhiều, đi thẳng vào chủ đề, hỏi: "Giáo chủ ca ca có ở trên núi không?"
Linh Nga khẽ cau mày, nhìn Ngao Ất, lại nhìn Quý Vô Ưu, thoáng có một chút do dự.
Quý Vô Ưu cười nói: "Bần đạo còn có chuyện quan trọng, phải đi trước..."
"Sư huynh hẳn là không có ở trong núi." Linh Nga nói một câu như thế, thấy Ngao Ất nhíu mày, lại lập tức nói bổ sung: "Bất quá lúc này sư huynh hẳn là an toàn."
Ngao Ất vội hỏi: "Giáo chủ ca ca đi nơi nào?"
"Ngay vào lúc vừa rồi, Bạch tiên sinh, cũng chính là Bạch Trạch tiền bối đã đi lên trên núi!" Linh Nga nói: "Bạch Trạch tiền bối nói, sư huynh ta xâm nhập vào một chỗ di tích Viễn Cổ, bị nhốt ở bên trong đại trận lĩnh hội một môn thần thông. Phải chờ đến khi lĩnh hội xong thần thông, mới có thể thoát khốn từ trong đại trận."
Quý Vô Ưu cười nói: "Trường Thọ thật sự rất may mắn."
Ngao Ất lại cúi đầu suy tư một hồi, hỏi: "Có bằng chứng gì không?"
"Có, hơn nữa còn hết sức thuyết phục." Linh Nga lấy ra một lá cờ bốn góc từ trong tay áo, một tia đạo vận bay ra từ trên đó, làm cho Ngao Ất cùng với Quý Vô Ưu vô thức lui lại mấy bước, không dám thở mạnh.
Quý Vô Ưu, kẻ già đời Hồng Hoang.
Y nhận ra này bảo kỳ này trong nháy mắt, nhận ra đạo vận của bảo kỳ này, thất thanh nói: "Huyền Đô Ly Địa Diễm Quang Kỳ!"
Ngao Ất cũng lộ vẻ mặt giật mình, hơi nhẹ nhàng thở ra.
Linh Nga nói: "Bạch Trạch tiền bối nói, sư huynh bảo y đưa lá cờ này trở về, để ta bảo vệ an nguy của Tiểu Quỳnh Phong. Nếu như có sự tình nguy nan, Bạch Trạch tiền bối sẽ kịp thời chạy đến...đúng rồi, Bạch Trạch tiền bối đã đi lên Thiên Đình."
Ngao Ất cười nói: "Như thế liền tốt, như thế liền tốt, ta sẽ trở về Thiên Đình!"
Quý Vô Ưu ở bên cạnh trầm ngâm vài tiếng, nhìn Ly Địa Diễm Quang Kỳ kia, lại nhìn Linh Nga, cảm thụ được đạo vận cảnh giới Thiên Tiên sơ kỳ mà Linh Nga hiển lộ ra, nhỏ giọng hỏi một câu: "Linh Nga có hứng thú đối với chức chưởng môn hay không?"
Linh Nga: "..."
"Chưởng môn, không, không thể."
...