Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 818 - Chương 818.

Chương 818. - Chương 818. -

Lúc Ngao Ất chạy về Thiên Đình, Bạch Trạch đã đi.

Ngày hôm nay có rất ít người không biết, Bạch Trạch là tọa kỵ của Thuỷ Thần Thiên Đình Lý Trường Canh, dù sao thì chuyện này đối với Yêu Tộc mà nói chính là đả kích trí mạng, đối với Nhân Tộc mà nói lại là chuyện lý thú mở mày mở mặt, cho nên lưu truyền hết sức nhanh chóng.

Lúc Bạch Trạch tới Thiên Đình, tản ra uy áp, lấy ngọc phù Thuỷ Thần ra, Thiên Binh Thiên Tướng cũng không ngăn cản, ngược lại là hộ tống Bạch Trạch đi đến Thông Minh Điện.

Lúc ấy, Bạch Trạch duy trì bản thể tản bộ ở bên trong Thiên Đình, dùng dáng người "ưu nhã", bước ra bộ pháp "thượng lưu", thu hút không ít ánh mắt của tiên nữ và sự tán thưởng của tiên nam.

Đến Thông Minh Điện, Bạch Trạch cũng không nhiều lời.

Tuy bị Thánh Nhân lão gia dùng phương thức kì lạ "đạo tâm ngưng chữ" phát nhiệm vụ, bận rộn cả ngày, làm việc khắp nơi, Bạch Trạch vẫn có một chút hưng phấn, việc này chứng minh Thánh Nhân lão gia đã thừa nhận, y là...tọa kỵ của đệ tử Thánh Nhân!

Nhưng nghĩ đến cái chết của Lục Áp, Bạch Trạch vẫn có phần hụt hẫng.

Thiên Đình không thể vô chủ một ngày, lúc này Lý Trường Thọ bị Vân Tiêu tiên tử mang về bên trong Tam Tiên Đảo dưỡng thương, cho dù có Hỗn Nguyên Kim Đấu, đoán chừng tám năm ~ mười năm cũng vô pháp thức tỉnh.

Mộc Công mặc dù không thể nào làm được việc lớn, nhưng tối thiểu có thể duy trì Thiên Đình vận chuyển bình thường.

Sau khi đến Thông Minh Điện, lông vũ trên đầu Bạch Trạch nhẹ nhàng lấp lóe, một viên đan dược chui vào trong miệng Đông Mộc Công.

Bất quá chỉ trong chốc lát, mặt của Mộc Công hết xanh, tổn thương rút lui, có thể lập tức xuống giường.

Bạch Trạch dùng hình dáng thụy thú mở miệng nói tiếng người: "Thuỷ Thần vô sự, chư vị không cần phải lo lắng, chỉ là lúc này không có cách nào trở về Thiên Đình. Còn xin Mộc công chủ trì đại cuộc Thiên Đình, chớ nên tuỳ tiện dụng binh đối với Yêu Tộc, Thiên Đình cố thủ là được."

Ánh mắt của Đông Mộc Công chớp động, nghe được Bạch Trạch truyền âm, lập tức làm ra ứng đối, hướng về phía trước vái chào, thở dài: "Đa tạ Thuỷ Thần cứu giúp!"

"Làm phiền Mộc Công." Bạch Trạch nói một câu như thế, sau đó liền mang theo làn sóng màu xanh, tiếp tục bước bộ pháp "thượng lưu ", rời khỏi Thiên Đình.

Sau khi Bạch Trạch đi, chúng tiên vội hỏi Đông Mộc Công chuyện gì đã xảy ra.

Mộc Công theo truyền âm của Bạch Trạch, chỉ nói y bị cao thủ Yêu Tộc liên thủ đánh lén, cũng may là được Thuỷ Thần ra tay cứu giúp.

Về phần tung tích của Thuỷ Thần, tất nhiên là không sai biệt lắm so với giải thích Bạch Trạch cho Linh Nga.

Tin tức này cấp tốc truyền ra ở bên trong Thiên Đình, chúng Thiên Binh Thiên Tướng nhẹ nhàng thở ra, Mộc Công cũng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc y bị Lục Áp ném đi, thần chí không rõ, mơ mơ màng màng, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng!

Nhìn thấy...

Nhìn thấy Thuỷ Thần vì cứu y, đã chém giết cùng với hơn mười mấy lão yêu, cuối cùng rơi xuống từ thiên khung!

Mộc Công y, thiếu Thuỷ Thần hai cái mạng!

Thuỷ Thần nào có phát hiện ra mật địa tu hành gì, đó là sợ Thiên Đình tao loạn, bản thân trọng thương ngã gục, trốn đi chữa thương.

Đáng hận, Đông Mộc Công y tu vi không được!

Đáng hận, bây giờ Ngọc Đế bệ hạ không có ở bên trong Thiên Đình!

Nhưng cỗ hận ý này, Đông Mộc Công chỉ có thể để ở trong lòng, ngược lại là dấn thân vào bên trong đại sự Thiên Đình, ổn định đại cuộc Thiên Đình.

Cỗ hận ý này, giống như một đám lửa, không ngừng thiêu đốt ở trong đáy lòng Mộc Công...

Rốt cuộc, lại mười hai năm sau.

Thiên Đình cùng với Yêu Tộc Bắc Châu duy trì bình tĩnh, nhưng Đông Mộc Công lại không có cách nào lại nhẫn nại, trong một đêm tối đầy sao, quỳ gối ở phía trước Lăng Tiêu bảo điện bị phong ấn, cúi đầu thật sâu.

Tại Nam Thiệm Bộ Châu, bên ngoài Xác Châu Thành, trong một trang viên nhàn nhã.

Dắt ngựa ở Nam Sơn, trở về làm ruộng và ở với người vợ thân yêu của mình trong bảy năm. Giờ đây, Hoa Hữu Minh đang phiền muộn bởi vì vấn đề bảy năm mà không có con, đang phân vân có nên nạp tiểu thiếp hay không, bị một tiếng sét vào ban đêm bừng tỉnh!

Y bỗng nhiên ngồi dậy, trong đôi mắt tràn đầy mờ mịt, đủ loại hồi ức trở về trong đáy lòng, không khỏi cao giọng cười to.

Ta một thế này, chinh chiến mấy năm, cưới một người vợ rồi trở về ẩn cư...hoàn mỹ...

Ấy?

Ở bên trong trí nhớ phàm tục này, làm sao xuất hiện nhiều nhất, lại là khuôn mặt quen thuộc như thế! ?

Bên người Ngọc Đế truyền đến một chút âm thanh thì thầm, khuôn mặt của Ngọc Đế, từ mỉm cười dần dần biến thành mặt đen, sau đó âm thầm đưa tay che trán.

Đúng lúc này, hai đạo ánh vàng bay tới từ trên cao, chiếu ở trên người chuyển thế thân lịch kiếp của Ngọc Đế cùng với Vương Mẫu, hai người hóa thành hai điểm sáng trong nháy mắt, biến mất không thấy trong nháy mắt, chỉ còn lại tấm chăn mỏng nhẹ nhàng trượt xuống.

Trong Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc Đế ở bên trên bảo tọa mở hai mắt ra, không khỏi vung tay lên, không nói nên lời.

Tâm lý của ta...

Sụp đổ!

Trường Canh đã an bài như thế nào? Đây là đang làm gì!

Cũng không đúng, nhất định là sư muội phát hiện ra điều gì, ép buộc Trường Canh, sau đó đuổi theo.

Hừ, lần này nhất định phải trị tội Trường Canh làm việc bất lợi, để cho hắn đi đến Nguyệt Cung huấn luyện thường nga trăm năm!

Ngọc Đế cười khẽ, nhớ lại tất cả chuyện phàm tục, đạo vận tự thân chậm rãi bay ra. Y liền nhìn thấy Đông Mộc Công quỳ sát ở ngoài điện, mở Lăng Tiêu bảo điện ra, để Mộc Công đi vào.

Đông Mộc Công đi vào trong điện, Ngọc Đế liền cười nói: "Làm sao chỉ có Mộc Công? Trường Canh ái khanh ở đâu?"

Mộc Công vành mắt đỏ lên, đi vào trung tâm đại điện liền quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt trong nháy mắt, khóc lóc kể lể một tiếng: "Bệ hạ! Lão thần liều chết đánh thức bệ hạ, chính là do đám Yêu Tộc kia khinh người quá đáng muốn tập sát lão thần! Đáng hận! Thuỷ Thần vì cứu tính mạng của lão thần, bị mười mấy đầu đại yêu Yêu Tộc Thượng Cổ vây công, trọng thương ngã gục, bây giờ lão thần cũng không biết tung tích của Thuỷ Thần! Mười hai năm này không có tin tức...lão thần thật sự lo lắng cho Thuỷ Thần, lúc này mới đánh thức bệ hạ!"

Lăng Tiêu bảo điện an tĩnh trong một cái chớp mắt, khuôn mặt của Thiên Đế áo trắng ngồi ở bên trên bảo tọa dần dần trở nên âm trầm.

Ầm! Bàn ngọc trực tiếp bị đạp bay, Ngọc Đế đứng dậy.

"Mười hai năm! Vì sao mười hai năm mới đánh thức ta! Vì sao còn phải đợi mười hai năm! Đi, điểm các bộ Thiên Binh! Lập tức khởi binh! Nếu Trường Canh xảy ra chuyện không hay, ta thề giết sạch đám yêu Thượng Cổ!"

Ầm ầm!

Phong vân bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện biến sắc, đạo đạo lôi long lấp lánh, khiến cho chín tầng trời không ngừng chấn động.

"Ài..."

Lúc Đông Mộc Công cúi đầu ở phía trước Lăng Tiêu bảo điện, đạo sấm sét nổ vang ở bên người chuyển thế thân lịch kiếp của Ngọc Đế tại Nam Thiệm Bộ Châu...

Trong một góc tối tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo nào đó, một thanh niên đạo sĩ tóc tai bù xù ngồi xếp bằng ở đó, trong miệng phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment