Tâm thần rơi về mật thất dưới đất Tiểu Quỳnh Phong, duỗi lưng một cái, Lý Trường Thọ tiện tay điểm một cái, tám khối ngọc phù bay tứ tung mà đến, chắp vá ra hình dạng bát quái, tách ra đạo đạo lưu quang.
Hình vẽ dày đặt hiện ở trước mặt Lý Trường Thọ, đây là bản vẽ hệ thống cấu tạo của đại trận phòng ngự Tiểu Quỳnh Phong.
"Ừm, kế tiếp chính là làm 【trạm cứu hỏa vệ tinh】."
Không cần lo lắng về bảo tài hay bất cứ thứ gì, chính mình dù sao cũng đã hứa hẹn cho Thánh Mẫu nương nương "năm trăm", tới lúc chính mình vẽ nhiều, tiếp tục kiếm thêm tiên thiên đất gì đó.
Đúng rồi, năm trăm này chính là năm trăm trang, phải không?
Bốp! Lý Trường Thọ đưa tay đánh vào trán của chính mình, toàn thân có chút không khỏe.
Hắn phảng phất như thấy được nữ thần bên cạnh ao kia đang khe khẽ cười, thấy được thảm trạng của chính mình trong đoạn thời gian tương lai nào đó.
Lúc ấy liền không thể nói rõ ràng!
Nếu điều này thực sự khiến bản thân bị nhốt trong năm trăm năm...
Có thần thông của Thánh Mẫu nương nương, ngược lại cũng là chuyện tốt, chính mình có thể tăng tốc tốc độ tu hành trong khi vẽ tranh.
Đến đâu thì hay đến đó.
Lý Trường Thọ lấy giấy bút ra, viết xuống một bộ câu đối, dùng để biểu hiện "thơ lực" lỗi lạc bất phàm của mình hiện nay.
Vế trên: Trăm chuyện ổn vạn sự ổn mọi chuyện đều ổn. (Bách sự ổn vạn sự ổn sự sự giai ổn.)
Vế dưới: Nơi nhỏ sóng nhanh, sớm muộn gì cũng treo trên tường. (Tiểu xử cấp vi xử lãng tảo vãn quải tường.)
Hoành phi: Hiếm khi nằm trên. (Nan đắc thượng đầu.)
Lý Trường Thọ viết xong, cẩn thận thưởng thức, có một chút hài lòng gật đầu, dùng tiên lực treo câu đối này ở bên cạnh chữ "Ổn" lớn.
Bên trong mật thất dưới đất, nội tình văn học càng trở nên nồng đậm.
Đi đến phía trước bức hoạ Thái Thanh Lão Tử, Lý Trường Thọ dâng ba cây hương cao, sau đó cúi đầu thật sâu, bày Không Gian Xích, Huyền Hoàng Tháp, Ly Hỏa Kỳ ở phía trước hương án.
Tháp đại gia nói một câu: "Trước khi đánh nhau nhớ rõ hô một tiếng."
Ba kiện bảo vật nhẹ nhàng lấp lóe quang mang, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lý Trường Thọ cảm thụ được thủ đoạn của Thánh Nhân lão gia, mặc dù rất yếu ớt, cũng rất nhanh, nhưng đạo lý ẩn chứa trong đó, lại là thâm thúy như thế.
Đây là cảnh giới mất vô số năm tháng mới có thể tích lũy ra, chính mình...cũng chỉ có thể đi một chút xíu đường tắt đốn ngộ.
Chuyện này khiến cho Lý Trường Thọ cảm thấy rất hổ thẹn.
Suy nghĩ chi tiết bước kế tiếp của kế hoạch, trong đáy lòng Lý Trường Thọ đột nhiên nổi lên bốn chữ.
Thuận theo tự nhiên.
Đây cũng không phải là ai đang nhắc nhở, mà là Lý Trường Thọ có một chút giật mình, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, vừa rồi cảm nhận được một chút chân ý của bốn chữ này, không tự chủ liền nhắm mắt ngưng thần.
Đốn ngộ thường ngày, hoàn thành.
Một lát sau, Lý Trường Thọ mỉm cười, thu nạp tất cả cảm ngộ, lại cất bước, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Linh giác nhảy một cái, dường như có chuyện tốt gì phát sinh.
Tiên thức Lý Trường Thọ vẫn luôn trải rộng ra, trực tiếp bắt được ở bên ngoài ba vạn dặm, bóng hình xinh đẹp kia chợt lóe lên!
Còn chưa kịp xác định thân phận của bóng hình này, một tia truyền âm nhập tâm, lại là trực tiếp làm lơ tầng tầng trận pháp ngăn trở...
"Có thể để Đại ca và Tam muội đến Độ Tiên Môn không? Ta sẽ căn dặn bọn họ, đừng có truyền lai lịch của ngươi ra bên ngoài."
Vân Tiêu tiên tử!
Lý Trường Thọ cười khẽ, không do dự liền gật đầu nhẹ.
Nếu mình không đối xử chân thành với bạn bè thì làm sao bạn bè đối xử chân thành với mình được?
Một chút ngụy trang【Môn nhân Độ Tiên Môn】này còn lâu mới đủ, và nó hoàn toàn không phù hợp với vị trí hiện tại của hắn, không thể để Vân Tiêu cảm thấy không vui vì điều này.
Bất quá, tình huống của Tiểu Quỳnh Phong vẫn là không thể bộc lộ ra, tránh làm cho Triệu đại gia cùng với Quỳnh Tiêu chú ý.
Sau khi Lý Trường Thọ truyền âm thông báo cho Linh Nga, liền tự mình tiến đến bên trên Hắc Trì Phong, cùng với đầu bếp chuyên dụng của đệ tử Thánh Nhân Nhân Giáo, Thượng Cổ yêu soái Bạch Trạch, bắt đầu chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Ở bên trong nhà tranh, Linh Nga có một chút chột dạ cười hì hì một tiếng.
Kế hoạch cứu vãn không vui vẻ phần hai • đại năng đến!
...
Lý Trường Thọ vừa thấy Bạch Trạch, cách ăn mặc kì lạ của vị tiền bối cao nhân này trước đó, liền rơi vào tâm hải.
Bạch Trạch nhíu mày, mỉm cười đối với Lý Trường Thọ, cố ý làm động tác gãi đầu.
"Ai nha, sư huynh thật là đẹp ~"
Phịch một tiếng, một tảng đá tròn đường kính nửa trượng bay ra ngoài, trực tiếp đập bay Bạch Trạch.
Cùng một giọng điệu còn dám sử dụng hai lần liên tiếp!
Khục, không phải.
"Bạch tiên sinh, ta đã nhịn ngươi rất lâu!"
"Ha ha ha ha!"
Bạch Trạch cười lớn trở về, Lý Trường Thọ không dùng mấy phần lực, y đương nhiên sẽ không bị tổn thương.
"Vui đùa, đều là vui đùa, ha ha ha ha! Đây không phải bồi tiếp mấy người trẻ tuổi náo nhiệt một chút, hoạt động gân cốt một chút, đạo tâm của Thuỷ Thần đã sớm không việc gì, bần đạo còn có thể không biết việc này?"
"Nấu cơm." Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng đi về phía "phòng bếp" ở nơi xa: "Không nên dạy tiên sinh hát nhạc như vậy."
Bạch Trạch mỉm cười tiến về phía trước, vuốt chòm râu dê cười nói: "Chuẩn bị có khách quý đến nhà?"
"Trước đó Linh Nga gọi Vân Tiêu tiên tử đến trên núi làm khách." Lý Trường Thọ cười nói: "Vừa rồi Vân Tiêu tiên tử hỏi, phải chăng có thể mời Công Minh tiền bối cùng với Quỳnh Tiêu tiên tử cùng đi, ta cũng đã đáp ứng."
"Ồ... ?" Bạch Trạch kinh ngạc nói: "Ngươi không tránh rồi?"
"Đã sớm không có cách nào tránh." Lý Trường Thọ lắc đầu, thuần thục tròng tạp dề lên: "Một người tám món ăn, nguyên liệu nấu ăn đủ không?"
Bạch Trạch cười nói: "Bần đạo truyền âm, để Linh Nga tìm kiếm mấy con linh thú ở bên trên Tiểu Quỳnh Phong là được, lần này bần đạo chủ đồ mặn, Thuỷ Thần chủ đồ ngọt, như thế nào?"
"Được." Lý Trường Thọ đáp ứng một tiếng, liền bắt đầu thuần thục rửa sạch đao cụ.
Không bao lâu, Linh Nga dùng tiên lực mang theo mấy con linh thú đã chọn kỹ lưỡng bay tới, trong đó có... dê cổ dài đã bị Hùng Linh Lỵ giày vò một lần, dẫn đến tâm tình hậm hực.
Đinh đinh xoạt xoạt, ba người bận rộn ở trong ngoài phòng bếp.
Sau khi Bạch Trạch đi đến Độ Tiên Môn, Linh Nga đã là không cần làm cơm, vào giờ phút này cũng chỉ là đang hỗ trợ hai vị đầu bếp tranh tài.
Con đường dùng món ngon chinh phục sư huynh, Linh Nga đã triệt để từ bỏ từ rất nhiều năm trước.
Nàng mới là kẻ bị chinh phục kia!
Bên này bận rộn nửa canh giờ, Linh Nga ghép bốn chiếc bàn thấp lại và trải một tấm thảm bên cạnh đầm nước.
Nàng bận trước bận sau, thắp sáng hai ngọn đèn cung đình ở bên đầm, lại bày xong bộ đồ ăn ngọc chất tinh mỹ, bắt đầu chuẩn bị dàn nhạc Đạo Nhân Giấy ca múa buổi tối.
Đại sư tạo không khí • chân chính.
Lúc hoàng hôn, bên cạnh đầm nước vang lên một tiếng cười khẽ, mặt nước xuất hiện một mảnh sương trắng.
Đại trận hộ sơn nào đỏ nổi lên một chút đỏ ửng: đúng là thực sự không có tôn nghiêm.