Ở bên trên cơ sở này, Lý Trường Thọ giao thủ với ba vị Thiên Binh tại thế gian trong thời gian ngắn ngủi trước đây, hẳn không phải là Thánh Nhân tự mình khống chế.
Lúc Lý Trường Thọ giao thủ ẩn ẩn cảm giác được sự tồn tại của đối phương, cảm giác tạo ra cho Lý Trường Thọ, thực lực của bọn họ yếu hơn Triệu đại gia rất nhiều, hẳn là đệ tử Thánh Nhân phương tây.
Đối phương rõ ràng là muốn giết Vân Hoa tiên tử, Dương Thiên Hữu, trưởng tử Dương Giao của Dương Thiên Hữu, gieo mầm cừu hận ở trong đáy lòng Dương Tiễn.
Mà thân phận một trong "đứa con đại kiếp" tại đại kiếp Phong Thần của Dương Tiễn, hẳn là đã sớm bị phương tây suy tính ra.
"Ài..." Lý Trường Thọ đột nhiên thở dài.
Chúng tiên thần trong Lăng Tiêu bảo điện vừa mới trầm tĩnh lại, vào giờ phút này đều trở nên khẩn trương.
Lý Trường Thọ nghĩ đến chính là, lấy tư thái đường đường là Thánh Nhân, đi tính kế hai phàm nhân, còn là dùng thủ đoạn như vậy, gieo mầm cừu hận Thiên Đình cho Dương Tiễn được khí vận gia thân...
Quả nhiên là không còn gì để nói.
Lại sau nửa canh giờ, một đội Thiên Binh đi đến bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện, đưa Vân Hoa tiên tử vào Lăng Tiêu bảo điện.
Chúng tiên thần cùng nhau nhìn lại, lúc này mái tóc của Vân Hoa tiên tử có một chút lộn xộn, như là mất hồn phách, cả người mất hồn mất vía, trong đôi mắt đẹp không có một chút thần thái nào.
Đi vào trong điện, Vân Hoa tiên tử ngã ngồi ở dưới mặt đất bạch ngọc.
Ngọc Đế liếc nhìn Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ đành phải đứng ra, dùng giọng điệu thanh lãnh bình thản hỏi: "Vân Hoa tiên tử, ngươi có biết tội của ngươi không."
Vân Hoa tiên tử không phản ứng chút nào, lẳng lặng ngồi ở kia, thất hồn lạc phách.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ than nhẹ, lúc này bày ở trước mặt hắn, chỉ còn lại có một kế.
【 Làm nhân vật phản diện 】.
"Vân Hoa tiên tử, ngươi tự mình hạ phàm, kết thân với phàm nhân, ở lại phàm trần mấy năm, còn có ý đồ che giấu Ngọc Đế bệ hạ cùng với Vương Mẫu nương nương, tội lỗi khó tha thứ."
Vân Hoa tiên tử nhẹ nhàng thì thầm, tiếng nói có một chút khàn khàn.
"Đây chính là nguyên do các ngươi giết phu quân ta sao..."
Lý Trường Thọ im lặng.
Mộc Công ở bên cạnh thấp giọng nói: "Tiên tử ngươi có biết!"
"Mộc Công lui ra." Ngọc Đế mở hai mắt vẫn luôn nhắm chặt, lạnh nhạt nói: "Việc này giao cho Trường Canh ái khanh xử trí."
Đông Mộc Công quay người xưng phải, không nhiều lời nữa.
Các thần tiên nguyên bản cũng muốn giải thích "Ngọc Đế bệ hạ chỉ là hạ lệnh áp giải các ngươi trở về", vào giờ phút này cũng không dám nói nửa chữ.
Lý Trường Thọ lại nói: "Ngươi có biết tội của ngươi không?"
Vân Hoa tiên tử buồn bã cười, nước mắt không ngừng chảy, nàng chậm rãi đứng dậy, thân thể gầy yếu bất quá chỉ là cảnh giới Chân Tiên, lại bị trọc khí phàm tục ô nhiễm, vào giờ phút này lại có một loại lực lượng khó nói lên lời.
Nàng gào thét, giận dữ mắng mỏ, phát tiết hận ý trong đáy lòng chính mình, chỉ vào Lý Trường Thọ mắng: "Đây chính là Thiên Đình...đây chính là Thiên Đế...đây chính là Thuỷ Thần trạch tâm nhân hậu sao?"
"Ngươi có biết tội của ngươi không?" Lý Trường Thọ nhíu mày hỏi.
"Các ngươi muốn giết, giết ta là được! Vì sao lại giết phu quân của ta, giết trưởng tử của ta!"
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi biết tội, ta có thể giữ an toàn cho con trai và con gái của ngươi."
Thân thể của Vân Hoa tiên tử run lên, giống như như mới tỉnh ở trong mộng, thân ảnh nguyên bản kiên cường kia khẽ run, nhưng chung quy vẫn là cúi đầu quỳ sát xuống dưới, cái trán đặt ở trên mặt đất bạch ngọc.
"Van cầu các ngươi không nên thương tổn con cái của ta. Bọn nó không có quan hệ với việc này, là ta không tuân theo thiên quy, đều là do ta...Thuỷ Thần, xin ngươi đừng có giết bọn nó."
Lý Trường Thọ nhắm mắt than nhẹ, quay người khom người chờ lệnh đối với Ngọc Đế.
"Bệ hạ, Vân Hoa tiên tử đã nhận tội. Tiểu thần cả gan, mời bệ hạ hạ lệnh, giải Vân Hoa tiên tử đến bên cạnh Dao Trì, trấn áp ngàn năm!"
Ngọc Đế nhắm mắt nói: "Chuẩn."
Lý Trường Thọ rũ tay áo xuống, tự có Thiên Binh Thiên Tướng tiến về phía trước ấn Vân Hoa tiên tử xuống.
Lý Trường Thọ âm thầm truyền âm, Đông Mộc Công lập tức cáo lui, đi theo từ phía sau.
"Ngày hôm nay hãy tản đi đi."
Ngọc Đế đứng dậy, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, thân ảnh hóa thành mây mù tiêu tán, rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện.
Chúng tiên thần phía dưới cùng nhau hành lễ, từng người thối lui không tiếng động.
Lý Trường Thọ cũng giống là không có chuyện gì phát sinh, cưỡi mây trở về bên trong Nguyệt Cung, trở về chức vị tổng giáo tập của chính mình, tiếp tục đảm nhiệm hơn nửa năm nhiệm kỳ cuối cùng.
Chỉ mới nửa ngày, bên trong Thiên Đình liền bắt đầu lưu truyền "thảm kịch" gia đình Vân Hoa tiên tử.
Nhóm thường nga trong Nguyệt Cung, lúc đối mặt với Lý Trường Thọ, cũng ít đi một chút nhiệt tình, nhiều hơn mấy phần kính sợ.
Nói đúng ra hẳn là e ngại.
Lý Trường Thọ cũng không quản nhiều đối với chuyện này, tiếp tục làm sự tình chính mình nên làm.
Trên Lăng Tiêu bảo điện, hắn đã đáp ứng Vân Hoa tiên tử không thương tổn Dương Tiễn cùng với Dương Thiền, Lý Trường Thọ tuy biết Dương Tiễn kế tiếp đại khái sẽ vô sự, nhưng vẫn mời Huyền Hoàng Tháp tới.
Tùy tiện phái một cỗ quân đoàn Đạo Nhân Giấy, mang theo Huyền Hoàng Tháp đi đến dưới mặt đất Xác Châu Thành.
Hắn cũng không lại xuất hiện ở trước mặt Dương Tiễn, chỉ âm thầm trông coi, cũng đang âm thầm quan sát Dương Tiễn.
Dương Phủ vừa gặp đại nạn, trong phủ tất nhiên là đại loạn, lúc này Dương Tiễn chỉ là một đứa trẻ, lại ở trong thời gian cực ngắn làm ra phán đoán, mang theo muội muội của chính mình "cứng rắn trốn" ra khỏi Dương Phủ.
Hai huynh muội trải qua cuộc sống lang bạt nửa tháng, Dương Tiễn nguyên bản hoạt bát trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày mang theo muội muội ngủ ngoài đầu đường, không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm những gì.
Cũng may, bọn họ luôn có thể gặp được một hai thiện nhân, cho bọn họ đồ ăn, chăn bông...
Đây cũng không phải là người giấy của Lý Trường Thọ, hẳn là khí vận của Dương Tiễn đang phát huy hiệu quả.
Lúc trời tối ngủ đầu đường, Dương Tiễn ôm muội muội, hai đứa trẻ chỉ núp ở trong một chiếc chăn rách.
Dương Tiễn thật lâu không thể nhắm mắt, sau khi chuyện xảy ra, y từ đầu đến cuối chưa từng khóc một tiếng nào, vào giờ phút này chỉ là vỗ nhẹ phía sau lưng muội muội, an ủi tâm thần sợ hãi của muội muội.
Đại khái, đây chính là đau khổ phải chịu khi quật khởi nhanh chóng.
Nửa tháng sau, một tiên nhân Xiển Giáo đi ngang qua ở ngoài mấy ngàn dặm, ngẫu nhiên bị khí vận trên người của Dương Tiễn làm cho kinh động, liền mang tin tức này về bên trong Ngọc Hư Cung.
Hôm đó, có hơn mười vị tiên nhân bên trong Ngọc Hư Cung đến, Hoàng Long Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân, Xích Tinh Tử cũng ở trong đó.
Xích Tinh Tử thi triển bí pháp vọng khí, kết luận sau này Dương Tiễn nhất định bất phàm. Mấy vị Chân Nhân khác đều nổi lên ý niệm thu đồ, cũng chỉ có Ngọc Đỉnh Chân Nhân bình tĩnh nhất, không tranh không đoạt.
Y chỉ là bị Thái Ất Chân Nhân kéo tới mà thôi.