Tu vi của người này...chính mình thế nhưng lại không nhìn thấu.
Lý Trường Thọ nhíu mày nhìn lại, không biết cách nhau bao xa, ánh mắt giao nhau với lão giả, cọ sát ra một chút hoa lửa.
Chợt nghe lão giả này truyền âm: "Người giấy khá lắm, hóa thân người giấy trong Hồng Hoang có thể có tu vi như thế, chỉ sợ là chỉ có một mình Thuỷ Thần Trường Canh. Ngươi lại giấu giếm Vân Tiêu sư tỷ đi đến nơi đây, thật sự là không để tiên Tiệt Giáo chúng ta ở trong mắt."
Vân Tiêu sư tỷ? Cao thủ Tiệt Giáo?
Tiên thức của Lý Trường Thọ truyền âm hỏi: "Đạo hữu xưng hô như thế nào?"
"Cửu Long Đảo, Lữ Nhạc."
Ách! Ôn Thần!
Cái gọi là Ôn Thần, thực ra là một cách nói khá mơ hồ.
Ở bên trong chư thần Thiên Đình, có Phúc Thần tự nhiên cũng có Ôn Thần, có chiếm lợi liền có thua thiệt.
Nhưng Lý Trường Thọ nghe được hai chữ Lữ Nhạc, phản ứng đầu tiên chính là Đại Độc Ông tự xưng là giết chóc nhiều nhất dưới Thánh Nhân, lật đổ đại quân Chu quốc bằng một loại độc dược lạ trong đại kiếp Phong Thần.
Cửu Long Đảo cùng với Kim Ngao Đảo bình thường đều là đạo trường tương đối nổi danh trong Đạo Môn, thanh danh bất quá chỉ kém hơn một chút so với Kim Ngao Đảo.
Vào giờ phút Lý Trường Thọ nhìn chăm chú lão đạo này, ý nghĩ chuyển động trong đáy lòng, mỉm cười truyền âm: "Còn xin đạo huynh đừng có lộ ra, ta tới nơi đây cũng là có mang theo chuyện quan trọng, sau đó chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện."
Hai mắt lão đạo kia run lên, dường như còn có một chút tức giận, truyền âm quở trách nói: "Nơi đây là chốn nào? Đây là nơi tầm hoan tác nhạc, phong hoa tuyết nguyệt nổi danh trong Tam Giới! Bần đạo thật sự không ngờ được, phẩm tính của Trường Canh sư đệ ngươi lại là như vậy! Thật đau đớn! Thật xót xa!"
Lão đạo vừa dứt lời, một nữ tử trẻ tuổi bước ra từ rèm cửa sổ phía sau, ôn nhu nói: "Tiền bối, ngài đang nhìn gì thế? Tất cả mọi người đều đang đợi ngài tới."
"Đến ngay, đến ngay." Lữ Nhạc ấm giọng đáp ứng, ôm lấy eo nữ tử, đi trở về bên trong lầu các.
Cuối cùng, vẫn không quên quay đầu lại trừng Lý Trường Thọ một cái, tiếp tục truyền âm mắng: "Bần đạo thật không nghĩ tới ngươi lại là loại người này! Vậy mà lại tới loại địa phương này! Sau đó nếu không cho bần đạo một lời giải thích, bần đạo nhất định phải báo việc này cho mấy vị sư tỷ Tam Tiên Đảo! Hừ!"
Nói xong, phất tay áo ôm nữ tử rời đi, mở ra đại trận xung quanh lầu các.
Lý Trường Thọ: "…"
Chuyện này là sao?
Hắn thực sự đến đây để nói chuyện chính sự, mà vị Lữ Nhạc này tới nơi này rõ ràng là để "tiêu tiền"!
Nhưng vì sao có thể nói năng hùng hồn như thế!
Đối với cái miệng "song tiêu lừng danh" này, thật sự hoài nghi liệu y có phải là người phương tây hay không!
Lời nói tục Nhân Giáo!
Lý Trường Thọ đưa tay đỡ trán, Biện Trang ở bên cạnh liền lo lắng hỏi: "Nhị ca làm sao vậy?"
"Vô sự, vô sự." Lý Trường Thọ khoát khoát tay, nhìn về phía hóa thân Ngọc Đế ở bên cạnh.
Cũng may, hóa thân này không phải là "Hoa Nhật Thiên", không được tính là chói mắt.
Nếu đổi lại thành Hoa Nhật Thiên năm đó, mang theo Công Đức Kim Thân chơi đến chơi đi ở bên trong thiên địa kia, không bị người nhận ra mới là lạ.
Tần Thiên Trụ buồn bực nói thầm: "Tiên Tiệt Giáo?"
"Đại ca không cần phải lo lắng." Lý Trường Thọ ném cho Tần Thiên Trụ một cái ánh mắt bình yên, liền cùng với Biện Trang, tiến lên nghênh đón nhóm lớn cao thủ Thiên Nhai Các ở phía trước.
Biện Trang nói đối với người nhà của mình, hai vị này là hảo huynh đệ chính mình kết bạn tại Thiên Đình, là tri kỷ của nhau, lần này về thăm nhà, liền cùng nhau trở về với hai người bọn họ.
Một đám cô dì chú bác của Biện Trang đi về phía trước hành lễ, Lý Trường Thọ và Tần Thiên Trụ lần lượt đáp lễ, tiến vào tiểu thế giới này.
Tiên thức đảo qua, ban công cung điện các nơi đều là tầng tầng đại trận, ít nhất có hơn trăm vị cao thủ không có cách nào phân biệt lai lịch, tầm hoan tác nhạc ở chỗ này.
Lý Trường Thọ cũng từ đó phát hiện ra, trước đây hắn nhìn không thấu tu vi của Lữ Nhạc, cũng không phải là do tu vi của Lữ Nhạc quá cao, mà là do các loại trận pháp che lấp bố trí ở nơi đây...
"Khách nhân" mà tiên thức có khả năng dò xét đến, hoặc là ẩn ở bên trong đại trận, hoặc là chỉ có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ.
Chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: Chuyên nghiệp!
Sự tình ngày hôm nay hắn tới nơi đây, cũng không phải là bí ẩn gì , trước đây Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới việc bảo mật, ở trong đó có rất nhiều suy tính —— lan tràn ra tin tức【 Thiên Đình muốn thu nạp thế lực ba ngàn thế giới】, chuyển dời lực chú ý của đối phương. Sau đó tạo chút thanh thế, lôi kéo một thế lực, nhờ vào đó yểm hộ Lâm Thiên Điện.
Vốn dĩ, Lý Trường Thọ cùng với Tần Thiên Trụ đều cảm thấy, bọn hắn tới nơi đây, Thiên Nhai Các chắc chắn sẽ lấy ra đặc sắc bản địa để chiêu đãi bọn hắn.
Nhưng diễn biến kế tiếp, lại làm cho Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, làm cho Tần Thiên Trụ cảm thấy không thú vị.
Bọn hắn được dẫn vào một tòa cung điện vắng vẻ, tiên nhạc xoay quanh trong điện, thanh tịnh ưu nhã.
Nhìn xung quanh, không có một chút hình ảnh "Gương đồng không thể phát" nào.
Nhìn từ trái qua phải đằng xa, từng vị thiếu nữ mỹ mạo mặc quần áo cực kỳ kín đáo, không có một chút lộ ra xuân quang nào.
Lý Trường Thọ duy trì Phong Ngữ Chú một cách thụ động, ở chỗ này lại không nghe được tiếng vang ầm ĩ gì, chỉ có tiếng nhạc du dương truyền đến từ trong gió...
Giống như tiên cảnh trong tranh.
Lý Trường Thọ cùng với Tần Thiên Trụ đi theo Biện Trang vừa mới đến hậu điện, liền có một vị lão phụ nhân mặc áo choàng trắng, mang theo một đám lão bà ra đón.
Lão phụ nhân kia mở miệng chính là một tiếng: "Đại tôn tặc của ta! Ngươi làm cho nãi nãi nhớ muốn chết! Mau tới để cho nãi nãi nhìn, ngươi có chịu khổ ở Thiên Đình không? Sao lại gầy như vậy? Ở Thiên Đình có người khi dễ ngươi sao?"
Biện Trang lập tức có một chút xấu hổ, vội nói: "Nãi nãi, hai huynh đệ của ta đang ở đây, ngài đừng có gọi đại tôn tặc đại tôn tặc..."
"Huynh đệ ngươi ở đây, nãi nãi liền không thể đau lòng vì ngươi rồi?"
Biện lão phu nhân nhíu mày oán trách một câu, lôi kéo cánh tay của Biện Trang, mỉm cười nhìn về phía Lý Trường Thọ cùng với Tần Thiên Trụ.
Lúc này Lý Trường Thọ mới phát giác được, khí tức của vị lão phụ nhân này, mình mới là thật sự nhìn không thấu...
Là cao thủ.
Biện lão phu nhân quan sát tỉ mỉ Lý Trường Thọ thêm vài lần, cười nói: "Không ngờ được đúng là khách quý đến nhà, người đâu, mở ra Dẫn Phượng Lâu, mời hai vị khách quý đi vào bên trong lầu, không có lệnh của lão thân, ai cũng không được đến gần."
Phía sau lập tức có hai vị trung niên phụ nhân mặc váy áo lộng lẫy hạ thấp người xác nhận.
Lý Trường Thọ cười nói: "Mạo muội đến thăm, còn xin lão phu nhân chớ trách."
"Đại nhân khách khí." Biện lão phu nhân thở dài: "Hàn xá thô bỉ, nếu có chỗ chiêu đãi không chu đáo, còn xin đại nhân chớ nên trách móc."