Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885.

Chương 885. - Chương 885. -

"Vậy đa tạ sư huynh." Lý Trường Thọ mỉm cười thu bình ngọc vào, tràn đầy trịnh trọng bỏ vào bên trong một túi bảo nang, cất giữ sát người.

Lữ Nhạc thấy thế cười đến híp cả mắt, lại khẽ thở dài, dặn dò: "Độc đan vốn là chi nhánh đan đạo, có thể đả thương người, cũng có thể cứu người, thế nhân đối với chuyện này có rất nhiều chỉ trích. Trường Canh sư đệ ngươi hãy nhớ rõ, ngươi là Thuỷ Thần Thiên Đình, một trong hai vị đệ tử Nhân Giáo, nếu không phải là cường địch thật sự đánh không lại, rơi vào khốn cảnh, không cần thiết lộ ra đan dược này. Tránh cho làm cho người ta nói chúng ta ỷ vào thủ đoạn âm hiểm hại người, tổn hại uy danh của Đại sư bá."

Tần Thiên Trụ ở bên cạnh cầm bình ngọc trong tay đưa cho Lý Trường Thọ, cười nói: "Viên này cũng để cho Thuỷ Thần đại nhân dùng đi, nếu như gặp được cường địch, cũng có nhiều hơn một chút thủ đoạn ứng đối."

Lữ Nhạc cười nói: "Thủ hạ của ngươi rất biết điều."

Lý Trường Thọ: "..."

Đừng nói nữa đại lão, bằng vào tính tình của ngài, đoán chừng ở trong đại kiếp Phong Thần phiên bản này cũng không chạy thoát khỏi đến Thiên Đình làm viên quan nhỏ cho vị "thủ hạ" này, thật sự sẽ thành thủ hạ của vị "thủ hạ" này...

"Ừm, đa tạ sư huynh nhắc nhở." Lý Trường Thọ cười ứng tiếng, nhìn như tùy ý nhận lấy bình ngọc, cũng không lộ ra sơ hở gì.

Ngay sau đó, Lý Trường Thọ thoải mái lật lại chủ đề chuyển chủ đề trở về: "Bản lĩnh luyện độc của Lữ Nhạc sư huynh khiến sư đệ cảm thấy mặc cảm, chênh lệch là rất xa, ở bên trong Tam Giáo Đạo Môn, trên độc đạo, sư huynh cũng là một ngọn cờ riêng. Năm đó sư huynh luyện đan phạm sai lầm, chính là do luyện độc đan gây nên?"

"Ài..." Lữ Nhạc thở dài, liếc nhìn cốc trà Biện lão phu nhân để lại bên cạnh, Biện Trang ở một bên lập tức gọi người đưa trà mới tới.

Không hổ là thiếu đông gia của ngành phục vụ tình duyên hàng đầu, toàn bộ sự nhạy bén đều dùng vào đây.

Lữ Nhạc chậm rãi nói: "Khi đó là thời Thượng Cổ, lúc ấy bên trong môn phái có một đôi đạo lữ biến hóa tu hành từ Thượng Cổ dị thú, đều đã tu thành tiên trường sinh, tâm nguyện chính là có dòng dõi. Nhưng bản thể của bọn hắn một người là cóc vàng ba chân, một người là linh vũ thiên điểu, vốn đều đã tu thành Kim Tiên, muốn sinh dòng dõi quả nhiên là một vấn đề hóc búa..."

Lý Trường Thọ cười nói: "Vậy cũng hẳn không thể làm khó được sư huynh."

"Đừng nói chuyện này, bần đạo nghe chuyện này chân liền nhũn ra!" Lữ Nhạc cười mắng: "Bần đạo liền sợ bị người chụp mũ, một khi đỗi mũ, bần đạo liền có một chút không biết vì sao. Lúc ấy bần đạo cũng là đáp ứng mơ mơ hồ hồ như vậy, sau khi trở về không ngừng suy nghĩ, sưu tập rất nhiều bảo tài tiên thiên, tràn đầy chí khí khai lò luyện đan, kết quả vào một khắc cuối cùng đan sắp thành..."

Lý Trường Thọ lo lắng hỏi một câu: "Như thế nào?"

"Lò nổ!" Lữ Nhạc lấy tay che mặt: "Từ đó về sau, một cỗ tà khí làm dơ bẩn nguyên thần của bần đạo...nhờ có nơi như Thiên Nhai Các, nếu không bần đạo đúng là sẽ bước vào tà đạo, không biết sẽ làm bao nhiêu chuyện sai lầm!"

Tần Thiên Trụ ở bên cạnh cười tăng thêm một câu: "Tuy nói như thế, đạo hữu cũng phải tiết chế chút mới được, theo như ta thấy, bản nguyên của đạo hữu đã bị hao tổn. Tu vi Đại La Kim Tiên cũng đều có thể hao tổn bản nguyên như vậy, thật sự là hiếm thấy trên đời."

"Không sao." Lữ Nhạc bình tĩnh khoát khoát tay: "Đấu pháp cũng không phải là xem tu vi như thế nào, nếu nói giết trăm ngàn tiên trường sinh trong chớp mắt, chỉ sợ là Vân Tiêu sư tỷ, Đa Bảo sư huynh, cũng không ra tay mau lẹ bằng bần đạo."

Lý Trường Thọ mỉm cười, kéo chủ đề trở về: "Không đề cập tới trăng gió, bản lĩnh luyện độc của sư huynh, sư đệ ta là vô cùng bội phục."

Trong lúc nói, Lữ Nhạc lắc đầu một hồi, sau đó nhìn Lý Trường Thọ, cười nói: "Bất quá, từ đó cũng làm cho bần đạo hưởng lạc thú ở nơi đây, xem như có mất có được, có phần tương đồng với âm dương đại đạo mà sư đệ tu hành."

Lý Trường Thọ: Xin lỗi, Thái Thanh chúng ta là âm dương đại đạo đứng đắn!

"Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm như vậy, khó tránh khỏi có một chút không tiện." Lý Trường Thọ nhìn về phía Biện Trang đứng bên cạnh, cười nói: "Tiểu Trang, sai người chuẩn bị chút tiệc rượu, ta và Lữ Nhạc sư huynh uống vài chén."

Biện Trang vội nói: "Đã chuẩn bị xong, ta sẽ bảo người mang vào."

"Chậm đã." Lữ Nhạc tay vừa nhấc, bình tĩnh ném ra "ngọc phù đại năng" của chính mình, nói: "Tính cho bần đạo."

"Chuyện này..." Biện Trang có một chút khó khăn, không khỏi nhìn về phía Lý Trường Thọ.

Hắn vừa mới nghe Lý Trường Thọ tán thưởng rất nhiều đối với độc đan của Lữ Nhạc, trong đáy lòng cũng có một chút rụt rè.

Lý Trường Thọ cười nói: "Há có thể để sư huynh tốn kém? Ngày hôm nay sư huynh thành tâm như vậy, vẻn vẹn chỉ là phần tâm ý muốn giúp ta che lấp sự tình tới nơi đây này, liền làm cho sư đệ ta có một chút cảm động. Tiểu Trang, trả ngọc phù lại cho Lữ Nhạc sư huynh, chuyện về sau, ngươi tự hiểu chứ?"

"Hiểu, hiểu!" Biện Trang dùng hai tay trả lại ngọc phù, cười nói: "Sau này tiền bối Lữ Nhạc chính là khách quý của Thiên Nhai Các chúng ta, mấy vị tỷ tỷ giao hảo cùng với Lữ Nhạc tiền bối, sẽ tuyệt đối không chịu nửa điểm ủy khuất. Tất cả chi phí của Lữ Nhạc tiền bối ở bên trong Thiên Nhai Các chúng ta sau này, đều do Thiên Nhai Các gánh chịu."

Nói xong, Biện Trang vái chào liền muốn quay người.

"Ừm? Hừ!" Phịch một tiếng, Lữ Nhạc vỗ bàn một cái, trừng mắt quát: "Ngươi đây là nhìn thấy ai không được? Thế nhưng là cảm thấy gia cảnh bần đạo bần hàn?"

Biện Trang không khỏi phát mộng...

Lữ Nhạc thật sự tức giận, mắng: "Linh thạch bảo vật bần đạo cho, là cho Thiên Nhai Các các ngươi sao? Đó là cho những giai nhân kia! Các nàng ăn nhờ ở đậu, có nỗi niềm riêng, còn phải đối mặt với lão đạo lôi thôi lếch thếch như bần đạo, vốn là đã vạn phần không dễ, há có thể chặt đứt nơi tài vật phát ra! Đây là thứ mà các nàng nên được!"

Lý Trường Thọ cùng với Tần Thiên Trụ liếc nhìn nhau, không hiểu sao cảm thấy...

Rất có đạo lý.

Loại sự tình này vốn cũng không phải là chuyện tốt, là hành vi không thể đề xướng, không có nửa điểm chỗ tốt đối với tập tục Hồng Hoang.

Nhưng có thể nói năng hùng hồn như thế, cũng là thật sự không có người nào.

Lý Trường Thọ cười nói: "Sư huynh chớ có hù dọa Tiểu Trang, bản ý của y cũng không phải như vậy...vậy thì, hiện tại và sau này, những tiên tử giao hảo cùng với Lữ Nhạc sư huynh kia, chỉ có thể giao hảo cùng với sư huynh, không thể lại gặp nhau với người khác. Lữ Nhạc sư huynh có ở nơi đây hay không, những vị tiên tử này tu hành trong lúc thanh nhàn, cũng đều nhận được một phần linh thạch bảo vật, phần linh thạch bảo vật này do Thiên Nhai Các cung cấp. Sư huynh, ngươi thấy thu xếp như vậy có được không?"

Lần này Lữ Nhạc ngược lại là cũng không phản bác, cẩn thận suy nghĩ. Lý Trường Thọ khoát khoát tay, Biện Trang cúi đầu lĩnh mệnh mà đi.

Bình Luận (0)
Comment