Nhìn bóng lưng của Biện Trang, Lữ Nhạc ngạc nhiên nói: "Vị thủ hạ này của ngươi là ai? Dường như vừa rồi lúc các ngươi vào đại trận, y liền được người ta gọi là Thiếu Các Chủ..."
Lý Trường Thọ cười nói: "Y là cháu đích tôn của Các Chủ Thiên Nhai Các, bây giờ đang nhậm chức tại Thiên Đình. Thực sự không dám giấu giếm, lần này ta đi đến Thiên Nhai Các, là để hỏi một chút Thiên Nhai Các phải chăng có nguyện ý làm việc cho Thiên Đình."
Lữ Nhạc ngạc nhiên nói: "Thiên Đình thiếu nữ tiên?"
"Khục!" Tần Thiên Trụ ở bên cạnh giải thích nói: "Cũng không phải, Thuỷ Thần chỉ là muốn lấy Thiên Nhai Các làm cơ sở ở bên trong ba ngàn thế giới, lôi kéo một cái thế lực, chống đỡ cùng với Tây Phương Giáo. Thiên Đình làm sao lại thiếu nữ tiên? Coi như thiếu, cũng sẽ không tới nơi đây chiêu nạp."
Lý Trường Thọ há hốc mồm, dở khóc dở cười nhìn Tần Thiên Trụ...
Bệ hạ, chúng ta còn chưa có xác minh nội tình của Lữ Nhạc, làm sao lại trực tiếp nói kế hoạch ra ngoài?
Vậy thì vào lúc uống rượu, bí mật về Lâm Thiên Điện có phải hay không cũng khó giữ được?
Tần Thiên Trụ ý thức được chính mình hơi nhiều lời, cười cười đối với Lý Trường Thọ, lẳng lặng cúi đầu uống trà.
Lý Trường Thọ: "..."
Vị Thiên Đế này, thật sự là quá khó mang theo!
Biện Trang vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, từng vị từng vị tiên tử người mặc y phục sặc sỡ, đặt khay thức ăn tinh mỹ ở trên eo thon, mang theo một chút sương trắng đi tới.
Không bao lâu, ba mươi bốn mươi món ngon được bày ra trên bàn tròn, bên cạnh còn có tiên tử cầm ngọc đũa, bưng rượu, phụ trách gắp thức ăn rót rượu, nhưng lại bị Lữ Nhạc khoát tay vẫy lui.
Lữ Nhạc nói: "Trường Canh sư đệ không thích hợp với chiến trận như vậy, tất cả đi xuống đi, chúng ta còn không biết gắp đồ ăn hay sao?"
Tần Thiên Trụ cũng mời Biện Trang cùng nhau ngồi xuống, Biện Trang chối từ vài câu, bị Lý Trường Thọ liếc nhìn, nhanh chóng cúi đầu ngồi xuống, ở bên người Lữ Nhạc rót rượu cho Lữ Nhạc.
Lữ Nhạc cũng làm cho khuôn mặt của mình trẻ hơn, hóa thành trung niên bộ dáng, chủ động rút ngắn một chút khoảng cách cùng với Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ làm chủ, mời mấy người bưng chén rượu lên uống ba lần, liền đến khâu từng người mời rượu...
Lữ Nhạc uống mấy chén rượu nhạt vào trong bụng, chủ động hỏi: "Trường Canh sư đệ, ngươi vừa mới nói muốn đối phó với Tây Phương Giáo? Có cần sư huynh chuẩn bị cho ngươi một chút độc đan hay không?"
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ động, nhưng vẫn lắc đầu cười nói: "Chỉ là âm thầm đánh cờ cùng với phương tây tại ba ngàn thế giới mà thôi, nếu ta tự mình ra sân, sự tình liền trở nên phiền toái."
"Không sai, bây giờ đại kiếp buông xuống, vẫn phải thận trọng một chút." Lữ Nhạc thở dài: "Hai vị sư thúc Tây Phương Giáo kia hoàn toàn khác biệt cùng với Thánh Nhân lão gia Đạo Môn chúng ta, bọn họ hạ thủ vô cùng âm hiểm, làm việc không có điểm mấu chốt. Ta nghe Đa Bảo sư huynh nói, hai vị này ở thời Viễn Cổ, đã tính kế không ít đại năng. Liền nói vị Hồng Vân lão tổ kia, lúc trước vì sao lại nhường chỗ ngồi trong Tử Tiêu Cung? Còn không phải là bị hai vị này lừa dối. Hồng Vân nguyên bản ngồi sát bên Côn Bằng, nếu như Hồng Vân không đứng dậy, Côn Bằng tự nhiên cũng có thể dựa thế không nhường chỗ ngồi cho hai vị kia, nhưng không có Hồng Vân, Côn Bằng cũng không chịu nổi hai vị kia uy hiếp, y có thể không ghi hận Hồng Vân sao? Cuối cùng, vẫn là hai vị phương tây này, chiếm cơ duyên của Côn Bằng, Côn Bằng kiêng kị Đại Thánh Nhân phương tây không dám trả thù, chỉ có thể khai đao với Hồng Vân để trút giận."
Tần Thiên Trụ ở bên cạnh rất tán thành gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy."
Lữ Nhạc cười nói: "Nói giống như là ngươi đã tận mắt nhìn thấy vậy?"
Lý Trường Thọ: "..."
Vị này đúng là đã thực sự nhìn thấy, còn là chỗ ngồi nghe đạo danh giá nhất trước Tử Tiêu Cung, ở ngay bên tay trái Đạo Tổ lúc ấy.
Lữ Nhạc nghiêm mặt nói: "Trường Canh sư đệ, vi huynh nói với ngươi những điều này, chính là muốn ngươi hãy cẩn thận với hai vị phương tây kia. Tây Phương Giáo cũng ẩn giấu không ít thủ đoạn, bọn họ còn giống như có thể tạo nên công pháp Kim Tiên bằng công đức, trước đó bần đạo đã từng nghe một vị đồng đạo nói."
Lý Trường Thọ thuận thế nói: "Chúng ta ở trên bàn rượu không nên thảo luận về Thánh Nhân lão gia, chỉ thảo luận về đệ tử Thánh Nhân. Sư huynh cảm thấy, ở bên trong các đệ tử Thánh Nhân Tây Phương Giáo, ai khó chơi nhất? Việc này coi như là sư huynh đề điểm cho sư đệ, sư huynh, ta mời ngươi một ly trước..."
"Dễ nói, dễ nói, chỉ là tâm sự với sư đệ mà thôi, cái gì mà đề điểm chứ." Lữ Nhạc cầm bình rượu, nhẹ nhàng đụng một cái cùng với Lý Trường Thọ, nhấp một hớp, cười nói: "Đệ tử Thánh Nhân Tây Phương Giáo, nhất định phải chia thành hai loại. Phương tây không phân chia đệ tử ký danh và đệ tử chính thức, bọn họ phân chia, là đệ tử Thánh Nhân mà Thánh Nhân thu trước khi thành Thánh, hay là về sau vì lừa dối cao thủ gia nhập Tây Phương Giáo mà thu nhận đệ tử, hai nhóm đệ tử Thánh Nhân này có khoảng cách rõ ràng. Theo bần đạo biết, phần lớn những đệ tử nhập môn trước không để lộ thanh danh, nhưng có thực lực phi phàm, ngươi phải cẩn thận ứng đối. Giống như là Hư Bồ Đề, Địa Tạng, Đa Nhãn, vân vân, bần đạo cũng chỉ là nghe người ta nói, không biết danh hào cụ thể của bọn họ. Nhưng cũng không cần lo lắng quá mức, chung quy, bọn họ so với nhóm Đại đệ tử Tam Giáo Đạo Môn chúng ta, thực lực vẫn kém một bậc."
Đến lúc này, trong đáy lòng Lý Trường Thọ đã đại khái xác định được, vị Lữ Nhạc này xác nhận không có liên quan gì cùng với Tây Phương Giáo.
Nhưng mà vì lý do ổn thoả, Lý Trường Thọ tiếp tục mời rượu, đợi đến lúc chếnh choáng, tiếp tục hỏi tiếp: "Vậy sư huynh cảm thấy, các vị sư huynh bên trong Xiển Giáo như thế nào?"
"Bên kia cùng với Tiệt Giáo chúng ta, trong mấy vạn năm này không ngừng ma sát!" Lữ Nhạc thở dài nói: "Nói cho cùng, vẫn là đạo của Nhị sư bá khác biệt với sư tôn. Bất quá, bên trong Xiển Giáo có mấy vị thật sự có một chút làm cho người ta chán ghét. Liền nói vị Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng kia, âm hiểm xảo trá, châm ngòi thổi gió, ỷ vào bối phận cao liền cắn người linh tinh khắp nơi, mấy lần làm cho bần đạo tức đến nỗi muốn ném độc đan vào y. Xiển Giáo này...hắc hắc, căn bản không đủ tâm."
Lý Trường Thọ cười hỏi: "Vậy ở bên trong các vị sư huynh sư tỷ Xiển Giáo, ai làm cho sư huynh kính nể nhất?"
"Chậc, chuyện này khó mà nói." Lữ Nhạc lắc đầu: "Trong thiên địa này, đệ tử Thánh Nhân tuy nhiều, nhưng có thể xưng là anh hào Hồng Hoang, đã ít càng thêm ít."
Tần Thiên Trụ nói: "Bên trong Xiển Giáo có Thập Nhị Kim Tiên nổi tiếng Hồng Hoang, Quảng Thành Tử đứng đầu Thập Nhị Kim Tiên kia, có thể xưng là anh hào không?"
Lữ Nhạc nói: "Quảng Thành Tử sư huynh có tu vi cao thâm, pháp bảo đông đảo, tay cầm Phiên Thiên Ấn thanh danh vang dội, đáng tiếc tâm tư thâm trầm, nhiều mưu nhiều tính lại thiếu đảm đương, mấy lần giao trách nhiệm trên người cho người bên cạnh, không phải anh hào."