Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 870 - Chương 870.

Chương 870. - Chương 870. -

Sau khi cứu người chính mình muốn cứu trong đại kiếp Phong Thần, hắn cũng không thể luôn ngâm mình bên trong cái phao Thiên Đình, đến lúc đó chuẩn bị một bình trà, một chén rượu, lái Tiểu Quỳnh Phong đã hoàn thành cải tạo tối cao bay vào thiên ngoại...

Nghĩ đến liền cảm thấy thoải mái.

Đúng lúc này, một tia đạo vận lưu chuyển ở trong lòng, tinh thần của Lý Trường Thọ chấn động, liền vội vàng đánh tan những ý nghĩ của chính mình này, tĩnh tâm chờ đợi đạo vận vô cùng tối nghĩa này ngưng tụ thành hai chữ to dưới đáy lòng.

【 Thái Thanh 】

Thái Thanh?

Lý Trường Thọ cũng sửng sốt một chút.

Thái Thanh lão sư dùng đại đạo Thái Thanh truyền đạo vận Thái Thanh ngưng tụ thành hai chữ Thái Thanh, không phải là có ý bảo chính mình đi đến Thái Thanh Quan bái kiến hay sao?

May mắn thay, tóm lại không phải là hai chữ【 ha ha 】.

Khoát lên người đạo bào mà Linh Nga tự tay may, buộc mái tóc dài, lộ ra nụ cười bình tĩnh đối với tấm gương, sau đó lại điều chỉnh một chút, khôi phục thành khuôn mặt nghiêm túc...

Nghiêm túc vẫn tốt hơn.

"Sư huynh ~"

Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, Linh Nga ôm một chiếc lư hương bay vào nhà tranh, bày lư hương ở bên người Lý Trường Thọ, đốt lên cho sư huynh.

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, triệt tiêu ngụy trang bên trên khuôn mặt, cùng với mấy tầng hào quang giảm mị lực của chính mình xuống kia.

Đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, buộc một dải lụa màu lục lam đồng màu với áo choàng, lại sửa sang tóc mai, theo thói quen sờ sờ bộ râu đời này đã có thể khống chế dài hay là không dài.

Sau đó, hắn vuốt lại cổ áo, phủi bụi trên mũi giày và dừng hoạt động của các Đạo Nhân Giấy ở khắp nơi, chuyển tâm thần về bản thể.

Lý Trường Thọ nhìn mình trong gương, khe khẽ thở dài.

Hắn đây là làm sao?

Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, lại đi lên một con đường tu hành dựa vào tính kế tâm đen thu hoạch được quyền sinh tồn tại Hồng Hoang!

Lý Trường Thọ không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời chính mình ăn mặc nghiêm chỉnh, lại không phải là đi gặp vị tiên tử kia...

Đạo Nhân Giấy ở trên đường đi đến bái phỏng Ngọc Đỉnh Chân Nhân, đột nhiên nhận được lời triệu hoán của Thái Thanh lão sư, bảo hắn đi đến Thái Thanh Quan một chuyến.

Thánh Nhân lão gia triệu hoán, còn có thể là chuyện gì nữa?

Truyền pháp, răn dạy, chính thức thu đồ, bàn giao một ít đại sự, cũng chỉ nằm ở trong bốn lựa chọn này.

Tóm lại là không có khả năng bảo hắn đưa một chiếc gương đồng tới, coi tiết mục giải trí trên Thiên Đình.

Điều đó thực sự không rõ ràng.

Ý niệm tới đây, trên khóe miệng của Lý Trường Thọ lộ ra nụ cười thản nhiên, lại thử mấy tư thế, khoanh tay làm bộ dáng thâm trầm, mặt lộ vẻ mỉm cười gia tăng cảm giác thiếu niên, lông mày kiếm dựng lên làm mặt lạnh.

Phốc —— bên cạnh đột nhiên có hơi nước lượn lờ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, đã thấy Linh Nga xiêu xiêu vẹo vẹo đổ vào bên trong ghế, khuôn mặt đỏ rực, đỉnh đầu ứa ra khói trắng.

Giá trị sư huynh bị quá tải nghiêm trọng.

"Được rồi, bây giờ ta phải đi gấp."

Lý Trường Thọ hắng giọng, gọi ra Huyền Hoàng Tháp, truyền âm căn dặn Bạch Trạch chú ý Tiểu Quỳnh Phong, quay người đi đến nhà tranh bên cạnh.

Đốt ba cây hương cao, bái bài vị của sư phụ.

Tề Nguyên, tiên mất sớm, hưởng dương hơn ngàn tuổi.

"Sư huynh!" Linh Nga hô hào ở phía sau, chạy lên từng bước nhỏ, kiễng chân, nghiêng người về phía trước, mừng khấp khởi nhìn khuôn mặt thật mà Lý Trường Thọ hiếm khi lộ ra, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đây là muốn đi gặp Vân Tiêu tỷ tỷ sao?"

"Tự nhiên...không phải." Lý Trường Thọ cười nói: "Lão sư triệu kiến, hẳn là có chuyện gì muốn bàn giao, bảo ta đi vào bên trong Thái Thanh Quan."

Linh Nga run lên, sau đó liền nhẹ nhàng thở ra: "Còn tưởng rằng sư huynh muốn dùng bản thể đi gặp vị Hằng Nga kia."

Lý Trường Thọ nói: "Muội ngay cả chân cũng không bước ra khỏi nhà mà cũng biết việc này sao."

"Chuyện này đã lan tràn khắp nơi." Linh Nga phình miệng nói: "Mỹ nhân đệ nhất Tam Giới đấy."

Lý Trường Thọ tiện tay nhéo khuôn mặt Linh Nga, Linh Nga ôi hai tiếng, bị sư huynh nhẹ nhàng xoay một vòng, mặc dù tức giận nhưng lại không dám nói gì.

Lý Trường Thọ trêu chọc nói: "Ta vốn cho rằng muội đã hiểu, vi huynh chưa từng trông mặt mà bắt hình dong."

Nói xong liền hóa thành một tia gió xuân, cùng với Huyền Hoàng Tháp biến mất không thấy gì nữa.

Linh Nga cúi đầu xuống, cảm giác chính mình vừa mới rồi là bị sư huynh "hứa hẹn" một chút gì đó, sau đó lại ngẫm ra ý nhạo báng bên trong, quơ quơ nắm đấm nhỏ đối với phương hướng Lý Trường Thọ độn đi.

Nàng sinh ra cũng coi như...ừm, có một chút thận trọng, cũng rất ưa nhìn.

Linh Nga đi đến trước gương, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ trong gương, tuy biết sư huynh là đang trêu ghẹo chính mình, nhưng vẫn rơi vào trầm tư.

Lại nói đến Lý Trường Thọ rời khỏi Độ Tiên Môn, hỏi Tháp đại gia nên đi Thái Thanh Quan như thế nào, Tháp đại gia lại bảo Lý Trường Thọ đi đến Thiên Đình trước, lại bay ra khỏi chín tầng trời.

Cho nên, Lý Trường Thọ thi triển Hóa Hình Thuật, hóa thành một vị Thiên Tướng tại Phủ Thủy Thần, cầm lệnh bài của chính mình, sau đó lẫn vào Đông Thiên Môn.

Hắn chính là chính thần Thiên Đình, bên cạnh nguyên thần có thần quyền bảo khí, cho nên ba thanh bảo kiếm treo phía trên Thiên Môn mới không có bất kỳ phản ứng gì. Nếu không cho dù là Triệu Công Minh đến, ba thanh bảo kiếm kia ít nhất cũng sẽ có một thanh rơi xuống.

—— sự tình Phù Nguyên Tiên Ông qua đi, Ngọc Đế nghĩ hết biện pháp gia tăng cường độ phòng thủ của Thiên Môn, ba thanh bảo kiếm phân biệt nhằm vào tiên, yêu, ma.

Thi triển độn pháp, Lý Trường Thọ lặng lẽ bay đến tầng trời thứ tám, sau đó bay thẳng tắp vào chỗ sâu nhất.

Càng bay lên trên càng có thể cảm giác được, trên đỉnh đầu có một cỗ cảm giác áp bách dần dần tăng cường, nhưng thân hình lại càng trở nên nhẹ nhàng.

Bay ra khỏi chín tầng trời, không trung bắt đầu xuất hiện cuồng phong, xé sương mù bay tới thành linh khí.

Mặc dù Lý Trường Thọ sẽ không bị lực lượng linh khí phun trào như vậy ảnh hưởng đến, nhưng Huyền Hoàng Tháp vẫn tận tâm tận tụy tỏa ra huyền hoàng khí tức, bao bọc Lý Trường Thọ.

Tháp đại gia nguyên bản tùy tiện, không để vạn bảo trong thiên hạ ở trong mắt, lúc này cũng trở nên thành thật, nhắc nhở Lý Trường Thọ lặp đi lặp lại, tiếp theo không nên quá câu thúc, cũng không cần quá thoải mái, lão gia không thích lễ nghi phiền phức, biểu đạt tôn kính đúng chỗ là đủ rồi.

Đúng chỗ?

Như thế nào mới tính là đúng chỗ?

Lệ nóng doanh tròng, bước nhanh tiến tới, vung vạt áo đạo bào lên, gặp mặt liền dập đầu một cái đối với Thánh Nhân lão gia?

Thận trọng một chút.

Ở bên ngoài Thái Thanh Quan liền phải bái một cái, vào cửa lại bái một cái, nếu như có thể đến phụ cận Thánh Nhân, còn lại phải bái một cái!

Đây là lễ bái sư ba bái, mặc kệ Thánh Nhân lão gia có nhận hay không, hắn bái trước rồi lại nói!

Thế là, trong đáy lòng Lý Trường Thọ cẩn thận thôi diễn mấy lần, chính mình sau khi đến Thái Thanh Quan có nên biểu hiện, thân hình đã bay đến độ cao không xác định, xông vào mảnh trời xanh nhàn nhạt kia...

Bình Luận (0)
Comment