Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 64


Sương mù bao phủ, lạnh lẽo thấm da.

Con đường lên núi Ô Tước trơn trượt, gập ghềnh.
Thẩm Chiêu dẫn đầu đi trước, vung kiếm c.h.é.m phá những bụi rậm.
Mục Hàn Trì đi sau cùng, ánh mắt hắn không rời Triệu Ấu Lăng dù chỉ một tấc.

Nàng nhẹ nhàng bước đi, thỉnh thoảng lại dừng chân hái những loại thảo dược quý hiếm bên đường.

Mỗi khi tìm được một loại dược liệu mới, nàng lại hào hứng khoe với hai người Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì.

Lúc đầu, Thẩm Chiêu còn quay lại xem, nhưng khi con đường thu hẹp thành một sợi chỉ treo kim, hắn ta không dám phân tâm mà khuyên Triệu Ấu Lăng đợi xuống núi rồi hãy dạy mình về thảo dược.
"Được rồi." Triệu Ấu Lăng mỉm cười khúc khích, nhảy vọt qua Thẩm Chiêu, bám vào vách đá trên đường núi như một con chim nhẹ nhàng rồi đáp xuống một phiến đá nhô ra trên vách đá.
"Cẩn thận!"
Khi Triệu Ấu Lăng nhảy lên, Mục Hàn Trì định giữ nàng lại, nhưng bị thanh kiếm trong tay Thẩm Chiêu cản lại, chỉ trong chớp mắt nàng đã đứng trên vách đá.
Mục Hàn Trì toát mồ hôi lạnh, vội vàng gọi với theo để ngăn cản Triệu Ấu Lăng.

Nhưng khi thấy nàng đưa tay hái một bông hoa trắng to bằng cái đĩa trên vách đá, hắn mới nhận ra đó là Thương Vân Hủ Nhĩ - một loại kỳ hoa trong các loại kỳ dược.
Thương Vân Hủ Nhĩ mọc bám vào vách đá, màu trắng tinh khiết như hoa sen.

Loài hoa này lớn lên nhờ phân của chim Hồng Vũ và phải trải qua hàng chục năm gió sương mới đạt kích thước bằng nắm tay trẻ con.

Thế mà bông hoa trong tay Triệu Ấu Lăng lại to bằng cả cái chậu đồng.
Theo sách y, Thương Vân Hủ Nhĩ có khả năng cải tử hồi sinh, người khỏe mạnh nếu ăn nửa chiếc lá cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
"Các ngươi mau xem, ta hái được Thương Vân rồi!"

Triệu Ấu Lăng phấn khích hét lên, giơ cao bông hoa trắng tròn.
Thẩm Chiêu rất tò mò không biết Thương Vân là loại hoa gì.

Nhìn dáng vẻ hào hứng của Triệu Ấu Lăng, hắn ta đoán đây chắc chắn là một loại dược liệu quý giá.

Nhưng với tư cách là một quý công tử ở Kinh thành, hắn ta chưa từng thấy qua thứ này bao giờ.
Mục Hàn Trì không có thời gian giải thích, hắn vội vàng gọi Triệu Ấu Lăng quay lại.
"Ôi, bên kia còn một bông nữa kìa!"
Thấy cách đó không xa có một bông hoa trắng tròn còn to hơn, mắt Triệu Ấu Lăng sáng rực lên.

Hôm nay đúng là gặp vận may, chỉ riêng hai bông Thương Vân Hủ Nhĩ này cũng đủ để nàng mở y quán ở Kinh thành và kiếm bộn tiền.

Triệu Ấu Lăng bám vào vách đá, định nghiêng người sang để đến gần bông hoa hơn thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của một con chim từ trên trời vọng xuống.
Mục Hàn Trì ngẩng đầu lên, sắc mặt tái mét.
Một con chim lớn với lông đỏ rực lao thẳng xuống như một mũi tên, chiếc mỏ bạc sắc nhọn như mũi kiếm nhắm thẳng vào đầu Triệu Ấu Lăng.
Mục Hàn Trì hét lên một tiếng "Không ổn!" rồi nhanh như cắt lao tới đỡ lấy Triệu Ấu Lăng.

Một tay hắn cắm chặt thanh đao vào vách đá, tay kia nắm chặt lấy cánh tay nàng.
"Xoẹt!"
"Rầm!"
"Quác quác..."
"Ấu Lăng---"
Trong tiếng hỗn loạn, con chim lớn với mỏ bạc bị Mục Hàn Trì tung chân đá bay, phát ra tiếng kêu thảm thiết, nửa ống tay áo của Triệu Ấu Lăng bị xé rách, còn nàng thì rơi thẳng vào màn sương dày đặc phía dưới.
------

Nghe thấy tiếng gọi ngắt quãng bên tai, Triệu Ấu Lăng mơ màng mở mắt, xung quanh là một màu trắng xóa huyền ảo, giống như sương, như tuyết lại như tiên khí bồng bềnh.
"Ấu Lăng, mau ra đây nào."
Một giọng nói ấm áp, dịu dàng vang lên, khiến lòng nàng bình yên lạ thường.
Tang Nguyệt Ngô rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Ấu Lăng đang nằm trong trận Huyền Môn, không ngờ nàng có thể quay trở lại Tang Ẩn Môn một lần nữa.
Triệu Ấu Lăng cố gắng ngồi dậy, nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi.

Qua làn sương mù mịt, nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của một nữ tử, không khỏi nở một nụ cười tươi.
"Chưởng môn sư tỷ."
Nghe nói mình ham chơi mà lỡ bước vào trận Huyền Môn trước cổng Tang Ẩn Môn, Triệu Ấu Lăng xoa trán, bĩu môi như nhớ ra điều gì đó.

Đang định mách với chưởng môn sư tỷ thì từ xa vọng lại tiếng nói chuyện của nam nhân.
Nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt của Tang Nguyệt Ngô hơi chấn động.

Trước hết phải lo cho tiểu sư muội, Tang Nguyệt Ngô liền gọi đệ tử ngoại môn đến đưa Triệu Ấu Lăng về nội môn nghỉ ngơi rồi nhanh chóng bước vào trận Huyền Môn.
"Sư phụ nói bất kỳ ai cũng không thể tiến vào trận Huyền Môn, sao chưởng môn sư tỷ lại vào được?"
Triệu Ấu Lăng tự nói với mình, đệ tử ngoại môn đi bên cạnh vội vàng đáp rằng, nếu là chưởng môn sư tỷ thì đương nhiên có đặc quyền làm bất cứ điều gì.

Huống hồ công phu của chưởng môn sư tỷ rất cao, vào trận cũng không lo bị lạc tâm.
"Vậy tức là ta bị lạc tâm sao? Ồ, vậy ra ta đã thành kẻ điên rồi!"
"Không...!không phải vậy đâu.

Dù sao cũng chưa từng nghe ai dám xông vào trận Huyền Môn."
Hai đệ tử ngoại môn nhìn Triệu Ấu Lăng với ánh mắt sợ hãi.

Nhớ lại khi nhị sư huynh Lãnh Đàm cùng nàng luận võ trước trận Huyền Môn đã đột nhiên tung một cước đá nàng vào trong trận, Triệu Ấu Lăng quyết định đi tìm nhị sư huynh để đòi lại công bằng.
Biết được nhị sư huynh đang nghiên cứu công pháp tại Thư Các, Triệu Ấu Lăng liền thẳng tiến đến Thiên Duyệt Thư Các.
Lãnh Đàm đang ngồi khoanh chân bên cửa sổ, lặng lẽ đọc một quyển công pháp cũ của Tang Ẩn Môn đã ngả màu vàng.

Trong ánh sáng trắng tinh khiết, đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Ấu Lăng, mí mắt của hắn giật giật vài cái rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, môi nở một nụ cười nhẹ.
"Tiểu sư muội đến rồi à, mau ngồi xuống đây giúp nhị sư huynh một chút.

Mấy câu này khó hiểu quá, muội giải thích cho nhị sư huynh nghe nhé."
Lãnh Đàm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khiến Triệu Ấu Lăng không tiện phát tác ngay.

Nếu lỡ bị người khác nói nàng tự ý xông vào trận Huyền Môn rồi hóa điên, thì thật không hay.

Trong môn phái, người ghen tỵ với việc nàng nhỏ tuổi đã được lão chưởng môn truyền dạy không ít.
Thực ra, nàng cũng không muốn thế.

Ai bảo nàng sinh ra đã được Chưởng môn Tang Ất nuôi dưỡng, lại thêm thiên tư thông minh, lĩnh hội nhanh chóng.

Người khác học một năm mới xong, nàng chỉ cần một ngày.
Vị nhị sư huynh này vào môn phái trước Triệu Ấu Lăng vài năm, nhưng tạo hóa và tu vi lại kém nàng không chỉ một chút.
Triệu Ấu Lăng không giải thích công pháp cho Lãnh Đàm mà ngồi đối diện hắn, biểu cảm nghiêm túc và chăm chú nhìn hắn không nói lời nào.

Lãnh Đàm bị tiểu sư muội nhìn chằm chằm khiến toàn thân không khỏi khó chịu.
Dù rằng ngắm mỹ nhân quả là một niềm vui, nhưng vẻ đẹp của Triệu Ấu Lăng trong mắt Lãnh Đàm lại như núi Thái Sơn đè xuống, khiến hắn cảm thấy khó thở.

Làm chuyện có lỗi quả thực khiến người ta lo lắng bất an!
Lãnh Đàm không dám mở miệng nói thêm lời nào, cũng không muốn đối diện với ánh mắt khiến người ta dựng tóc gáy của Triệu Ấu Lăng, bèn đứng dậy chuẩn bị trốn đi.


Nhưng áo hắn bị kéo lại, nhìn xuống thì thấy Triệu Ấu Lăng nắm chặt vạt áo của mình.
"Sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân mà."
"Sao nhị sư huynh lại khách sáo thế? Trước đây chẳng phải huynh rất thích tỉ thí với muội sao? Lúc đó sao không nói là thụ thụ bất thân nhỉ?"
Lãnh Đàm nhất thời nghẹn lời, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra.

Có lẽ Triệu Ấu Lăng nhớ chuyện hắn đã đá nàng vào trận Huyền Môn.

Trong lòng thầm nghĩ trận Huyền Môn cũng hắn ra gì, bảo là người ngoài nếu lỡ vào sẽ mất đi lý trí, đệ tử bản môn vào thì không thể trở ra.

Vậy mà Triệu Ấu Lăng vào trận mới vài ngày đã bình an vô sự trở lại, giờ lại có vẻ muốn tìm hắn báo thù.
"Sư muội hiểu lầm rồi, nhị sư huynh còn nhiều bài tập phải làm.

Muội cũng biết đấy, chưởng môn sư tỷ quản rất nghiêm, ngày nào cũng kiểm tra đệ tử nội môn, ta là nhị sư huynh không dám lơ là một chút nào, ai bảo nhị sư huynh sinh ra đã ngu dốt chứ."
Mặt Lãnh Đàm tái xanh, gỡ vạt áo ra rồi định chạy.

Vừa nhấc chân, hai chân lại bị Triệu Ấu Lăng ôm chặt.
"Sao nhị sư huynh lại nghĩ mình ngu dốt chứ, khiêm tốn quá đi."
Triệu Ấu Lăng buông tay rồi dựa vào tường phía sau.
Hai chân mất đi sự kìm kẹp lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm, nhưng Lãnh Đàm lại phát hiện mình không thể nhấc chân lên nổi.

Nhìn xuống, mắt hắn trợn tròn, suýt nữa bật khóc.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment