Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 65


Đôi chân của Lãnh Đàm biến thành rễ cây cắm sâu vào đất, kinh hoàng khiến hắn dụi mắt hy vọng đó chỉ là ảo giác.

Khi mở mắt ra, rễ cây không những không biến mất mà còn cắm chặt hơn vào mặt đất lát gạch xanh.

Cơn đau nhói thấu xương khiến hắn nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Sự đau đớn làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn.
"Tiểu sư muội, ta sai rồi.

Xin muội tha cho ta, là ta nhất thời mờ mắt, đầu óc hồ đồ nên mới đá muội vào trận Huyền Môn.

Mau biến đôi chân của ta trở lại như cũ, từ nay về sau ta sẽ nghe lời muội, không dám có ý đồ xấu nữa."
Lão chưởng môn đã truyền lại Thiên thư của sư tổ cho Triệu Ấu Lăng mà không truyền cho nữ nhi thân sinh là Tang Nguyệt Ngô.

Xem ra tư chất của Triệu Ấu Lăng thực sự cao, đến mức học được thuật biến hóa.
Lãnh Đàm vừa ghen tị vừa sợ hãi, van xin tha thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa, sợ rằng có đồng môn nào vào thấy tình cảnh thảm hại của mình.
Kể từ khi Triệu Ấu Lăng rời đi, chưởng môn tạm quyền cũng thường xuyên ra ngoài, Lãnh Đàm trở thành người đứng đầu các đệ tử, một thời phong thái không ai sánh kịp.

Nếu bây giờ bị người khác thấy cảnh này, muốn lấy lại uy phong chắc sẽ khó khăn lắm.
"Thì ra là vậy, nhờ nhị sư huynh nói rõ với chưởng môn sư tỷ một lời, không thì sư tỷ lại nghĩ ta ham chơi tự ý xông vào trận Huyền Môn."
Triệu Ấu Lăng vỗ tay cười tươi nhìn Lãnh Đàm.
Cảm giác chân nhẹ hẳn, Lãnh Đàm lau khô mắt mũi, cười phá lên, miệng hứa hẹn sẽ kể rõ sự thật với chưởng môn sư tỷ, nhưng chân lại hướng về phía Vân Xá nơi mình tu luyện.
"Khụ." Triệu Ấu Lăng tựa vào cửa Thư Các, nhìn theo bóng lưng Lãnh Đàm và nói: "nhị sư huynh đi nhầm rồi, chưởng môn sư tỷ đang đón khách ở ngoại môn mà."

Giọng nói của Triệu Ấu Lăng như chuông bạc vang lên, nhưng Lãnh Đàm giả vờ như không nghe thấy, vội vã bước vào cổng vòm ngoằn ngoèo.

Trong lúc vội vàng, không để ý thấy viên đá trước mặt, hắn trượt chân ngã ngồi xuống đất.
"Á! tiểu sư muội ——"
Lãnh Đàm thấy đôi chân mình biến thành hai cái móng lừa, lần này hắn thật sự phải đến gặp chưởng môn sư tỷ xin tội rồi.
Triệu Ấu Lăng ngả mình nằm xuống trên giường Thư Các, mắt đảo lia lịa.

Vừa rồi chỉ trong khoảnh khắc nàng đã biến đôi chân của Lãnh Đàm thành rễ cây rồi lại thành móng lừa, nàng cũng thấy thật kỳ diệu.

Trong đầu nàng như chứa đầy những ký hiệu lấp lánh xoay tròn không ngừng.
Trước đây sư phụ đã dạy nàng một số pháp thuật, nhưng chưa bao giờ dạy nàng thuật biến hóa.

Chẳng lẽ sư phụ truyền thụ từ xa để nàng không bị người khác bắt nạt?
Đang mơ màng, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Tiếng bước chân ổn định, có lực, nhịp điệu không nhanh không chậm, có chút quen thuộc.
Phái Tang Ẩn rất ít giao thiệp với các môn phái khác, nội môn càng là chốn tĩnh lặng.

Người đến là ai?
Triệu Ấu Lăng nhòm qua cửa sổ, thấy Tang Nguyệt Ngô và một nam nhân đang đi về phía Thiên Duyệt Thư Các.

Nam nhân mặc áo ngân giáp, giày trắng, tóc đen buộc gọn bằng trâm bạc.

Gương mặt rám nắng lộ rõ những đường nét cương nghị, đôi mắt sâu thẳm và khí chất anh hùng.

Cảm giác ánh mắt ấy đã phát hiện ra mình, Triệu Ấu Lăng vội thu mình ngồi trên giường, tim đập thình thịch không yên, mắt không biết nhìn vào đâu, luống cuống cầm quyển sách của Lãnh Đàm vừa đọc lên giả vờ đọc.
Suốt mười lăm năm ở phái Tang Ẩn, nàng chưa từng gặp nhân vật nào như Thế tử các môn phái khác.

Nhìn cách hắn đi bên cạnh Tang Nguyệt Ngô, có vẻ rất thân thiết.

Chẳng lẽ đó là hôn phu của sư tỷ? Nghe nói lão chưởng môn đã đính ước cho nữ nhi từ nhỏ, nhưng người này trông có vẻ trẻ hơn Tang Nguyệt Ngô nhiều, không thể là vị hôn phu của sư tỷ được...
Trong lúc Triệu Ấu Lăng còn đang suy nghĩ miên man thì Tang Nguyệt Ngô đã dẫn Mục Hàn Trì bước vào Thiên Duyệt Thư Các.
Mục Hàn Trì vừa định gọi Triệu Ấu Lăng thì đã bị Tang Nguyệt Ngô đoán trước và giơ tay ngăn lại.

Sau khi Triệu Ấu Lăng đi qua trận Huyền Môn và rời khỏi Tang Ẩn Môn sẽ quên hết mọi ký ức về nơi này.

Khi nàng trở lại qua trận Huyền Môn, nàng cũng sẽ không nhớ gì về những gì đã xảy ra bên ngoài.
Nếu không phải Thiên thư đã đưa Triệu Ấu Lăng trở về thì có lẽ giờ này nàng đã trở thành một linh hồn thơm ngát dưới vách núi Ô Tước rồi.
Tang Nguyệt Ngô ra hiệu cho Mục Hàn Trì bình tĩnh, để nàng ấy đánh thức ký ức của Triệu Ấu Lăng.
"Sư muội, muội đang chăm chỉ học đấy à?"
Tang Nguyệt Ngô mỉm cười rạng rỡ.
"Vâng, chưởng môn sư tỷ."
Triệu Ấu Lăng nhận ra mình trả lời quá nhanh, giả vờ quá lộ liễu, khiến má ửng hồng.

Nàng đặt cuốn sách xuống, ngước mắt nhìn Tang Nguyệt Ngô cười tinh nghịch.

Khi ánh mắt lướt qua Mục Hàn Trì, nàng không thể không dừng lại một chút.

Cảm giác quen thuộc về Mục Hàn Trì quá mạnh mẽ, nhưng nàng không nhớ ra tên hắn.

Triệu Ấu Lăng cảm thấy tim đập loạn và đầu óc bối rối.

Nàng nghĩ rằng mình không nên có tật hay quên ở độ tuổi còn nhỏ như vậy, nhất là khi nàng là đệ tử xuất sắc của Tang Ẩn Môn và là niềm tự hào của lão chưởng môn.
"Chưởng môn sư tỷ có khách, ta xin phép đi trước."
Triệu Ấu Lăng đứng dậy, đôi giày trắng nhỏ ôm sát mắt cá chân lộ ra dưới chiếc váy lụa vàng nhạt.

Trên giày còn dính hai cánh hồng sơn màu hồng.

Khi nàng bước xuống, hai cánh hoa rơi xuống đất.

Mục Hàn Trì nhanh như chớp nhặt lấy hai cánh hoa.
Triệu Ấu Lăng kinh ngạc trước sự nhanh nhẹn và điềm tĩnh của Mục Hàn Trì, nàng không kìm được phải thốt lên: "Thân pháp rất tuyệt."
"Lăng Nhi, đừng vội đi, mau lại đây chào Đại sư huynh đi."
Tang Nguyệt Ngô mỉm cười.
"Đại...!sư...!huynh?!"
Triệu Ấu Lăng ngạc nhiên không thốt nên lời.

Trong ký ức của nàng, Tang Nguyệt Ngô luôn là Đại sư tỷ, rồi đến nhị sư huynh, Tam sư huynh...!Thứ tự xếp hạng đệ tử trong môn phái không phân biệt nam nữ.
"Mục Hàn Trì là Đại sư huynh của Tang Ẩn Môn, hai mươi hai năm trước khi huynh ấy hai tuổi đã nhập môn học nghệ, trước muội nhiều năm.

Khi huynh ấy rời đi, muội chỉ mới bốn tuổi, có lẽ muội không nhớ."
Tang Nguyệt Ngô nói, mắt bắt đầu cay xè, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
"Thảo nào trông quen thế, thì ra là Đại sư huynh."
Triệu Ấu Lăng tiến lên chào Mục Hàn Trì.

Mục Hàn Trì cúi xuống đỡ nàng dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không muốn buông.


Triệu Ấu Lăng cố gắng giãy hai lần, khuôn mặt đỏ bừng.
"Đại sư huynh làm thế này là có ý gì?"
Triệu Ấu Lăng thấy không giãy được khỏi tay Mục Hàn Trì, liền dùng huyễn thuật châm kim vào lòng bàn tay hắn.
"Lăng Nhi, muội không nhận ra ta sao?"
Mục Hàn Trì cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, nhưng lại như không còn cảm giác.
Triệu Ấu Lăng từ núi Ô Tước rơi xuống vách đá, Mục Hàn Trì vội vã tìm kiếm dưới vách đá suốt hai ngày không thấy.

Lúc này, một lão nông râu trắng qua đường đã chỉ dẫn hắn mang Thương Vân Hủ Nhỉ trở về, dùng bông hoa cứu người để thực hiện tâm nguyện của người rơi xuống vách đá, người đó sẽ trở về chốn cũ và có thể tìm thấy được.
"Đi về hướng Bắc đến núi Linh Tiên." Lão nông râu trắng nói xong liền biến mất.
Mục Hàn Trì không thể không tin.

Hắn nhanh chóng cùng Thẩm Chiêu hồi kinh, cho Tô Nhi cô nương uống bông hoa đĩa trắng để phục hồi dung mạo và cho Thẩm Thái phu nhân và Bình Khang Vương Mục Đình Thần uống giúp khỏe mạnh cường tráng.

Nghe nói Mục Hàn Trì muốn đến núi Linh Tiên, Mục Đình Thần đã kể lại chuyện cũ của Tang Ẩn Môn và nghi ngờ Triệu Ấu Lăng là người của Tang Ẩn Môn, khiến Mục Hàn Trì lập tức rời Kinh thành đến núi Linh Tiên.
"Hàn Trì đừng vội, Lăng Nhi cần thời gian.

Muội ấy có lẽ đã quên rằng các người từng có hôn ước.

Chưởng môn trước khi ra đi đã nói, khi hai người tái ngộ cũng là ngày thành thân của hai người."
Tang Nguyệt Ngô muốn tổ chức hôn lễ cho Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng tại Tang Ẩn Môn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment