Sự tình này phát sinh cũng quá dễ gây hiểu lầm đi, nhất thời Vương Hiên cũng không biết nên giải thích như thế nào với cha mẹ mình.
Trải qua chuyện này, Vương Chính Đức và Triệu Vân đã kết luận là Vương Hiên và Lâm Thanh Hàn có một chân!
Không đúng, là có cả hai chân!
Hai người trong lúc nói chuyện liền cả con dâu cũng gọi ra miệng.
Dù sao thì, đối với người như Lâm Thanh Hàn, dáng dấp xinh đẹp, năng lực mạnh mẽ, con người lại có địa vị, làm gì có cha mẹ nào không ưa thích cô con dâu như thế chứ!
Vương Hiên nếu như có thể thân thiết với Lâm Thanh Hàn, hoàn toàn là điển hình cóc ghẻ ăn thịt được thiên nga!
Lời nói như thế đúng là chém người thấy máu nha!
Vương Hiên thấy giải thích không rõ ràng, nên suy nghĩ kỹ một chút, cũng lười giải thích đi, cứ thế đem phù lục cất kỹ, sau đó đem cất những món đồ vật chuyển về phòng.
Sau một ngày vất vả, Vương Hiên rất nhanh liền ngủ say đi.
Ngủ một giác đến sáng ngày hôm sau, ngày hôm nay vẫn như thế có rất nhiều những hàng xóm láng giềng đến làm khách mà tặng lễ này nọ, người nào nhìn đến Vương Hiên cũng như nhìn thấy minh tinh điện ảnh, người muốn xin chữ kí, người muốn chụp ảnh chung, còn có người kéo hắn đi quay cả trăm những đoạn video ngắn rồi đưa lên mạng để thu hút sự chú ý của những người khác.
Vương Hiên bất đắc dĩ, thầm nghĩ không biết có nên tự tạo một cái tài khoản, làm một kẻ nổi tiếng trên mạng mà kiếm tiền.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định bỏ qua ý nghĩ này, nếu nói đến, trong một thời gian ngắn chính bản thân cũng sẽ không thiếu tiền, thứ hai, một khi bắt đầu chính thức tu hành thì sau đó cũng chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian nhàn rỗi như hiện tại.
Buổi tối hôm đó, hắn lại ở trên sân thượng luyện chế mười cái phù lục nữa, vẫn giống lần trước là bốn cái Bạo Viêm Phù, bốn cái Lôi Phù, hai cái Cấp Hành Phù.
Tối hôm đó, Lâm Thanh Hàn cũng không có đến.
Ngày thứ ba, đến nhà Vương Hiên không còn là những người hàng xóm láng giềng, mà là một đám người cao ta áo đen, dẫn đầu là một người quen.
“Hiệu trưởng!”
Nhìn Hàn Kế Khiêm đứng ở cửa, Vương Hiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đội hình kiểu này đến là làm gì thế?”
Đội hình mà hắn nói đến là những người bận tây phục màu đen đứng bên ngoài, đội ngũ này cũng là những người tu hành mà tạo nên, thế nhưng trong đó cao nhất cũng không hơn gì Vận Thần cảnh, cùng với những bảo tiêu của Vương Khinh Danh so sánh thì đúng là một trời một vực.
Hàn Kế Khiêm giơ tay cười một tiếng: “Có cái đội hình gì đâu chứ? Tổng đốc đã tự mình ra lệnh, chúng ta tới để giúp ngươi an toàn dọn nhà đi.”
“Dọn nhà.”
Nghe được hai chữ này, Vương Hiên liền hỏi ra, hôm đó Vương Khinh Danh đã khen thưởng cho hắn, ngoài một triệu tiền tiết kiệm, còn có một nơi an toàn để ở, và còn muốn cả nhà mình sớm dọn đến đó. Chẳng qua hai ngày hôm nay đúng là thật sự quá bận rộn, nên suýt chút nữa liền quên béng sự kiện này.
“Tổng đốc suy nghĩ chu đáo, hiện tại đúng là ta đối với bên ngoài cũng có chút nổi tiếng, nhìn như rất phong quang, nhưng cũng sẽ dẫn đến không biết bao nhiêu người sẽ nhớ thương, bản thân thì có lẽ không có gì phải sợ hãi, thế nhưng mà cha mẹ thì không như thế được, vẫn là cần phải chuyển đến địa phương dành cho thành viên của tổ chức Ngự Linh. Tiểu khu đó trình độ an toàn là cực cao, đúng là phải dọn nhà sớm một chút.”
Thầm nghĩ một chút, Vương Hiên mời Hàn Kế Khiêm đến phòng, rót cho ông ta một chén trà, sau đó đi sang nhà hàng xóm đề gọi cha mẹ đang tán gẫu về.
Sau khi nghe Vương Hiên giải thích mọi chuyện, cha mẹ hắn có chút ngẩn ra.
Hai người nhìn thấy phòng thuê giá rẻ đã ở nhiều năm này, ánh mặt lại trở nên có chút phức tạp.
Ai cũng muốn sống ở hoàn cảnh tốt hơn, thế nhưng là, thật sự đến lúc đổi mới, lại sẽ có chút cảm giác không muốn.
Nhưng mà, hai người cũng không nói thêm gì, xem thật kỹ mấy lần từ trong ra ngoài phòng ốc, liền đáp ứng dọn nhà.
Đội ngũ áo đen hành động rất nhanh, chỉ cần nói muốn dời đi những vật nào, là bọn sẽ sẽ ngay lập tức xử lý tốt mọi chuyện.
Những người này vốn là bảo vệ của tiểu khi, cũng kiêm luôn chức vụ trợ giúp những người chủ hộ mới chuyển nhà đến, bọn họ trong người có tu vi, một thân sức trâu, vận chuyển một số món đồ dùng gia dụng đúng là chuyện trẻ con.
Thừa lúc bọn họ dọn dẹp đồ đạc, cha mẹ Vương Hiên ra ngoài mua hoa quả, lễ vật, đưa cho mỗi nhà hàng xóm, còn nói sẽ thường ghé về thăm họ.
Cả xóm đều tỏ ra hâm mộ, chúc phúc đủ điều.
Đại khái mất khoảng nửa tiếng, những thứ cần mang đi đã toàn bộ được chất lên chiếc xe tải, một nhà ba người Vương Hiên thì lên xe của Hàn Kế Khiêm.
Rất nhanh, đội xe đã xuất phát, rời đi đường phố cũ kỹ này.
“Khiến cho hiệu trưởng đích thân làm tài xế cho người học sinh, ngươi chắc hẳn là người đầu tiên, haha.”
Hàn Kế Khiêm lái xe, nhìn sang Vương Hiên đang ngồi ở ghế phụ trêu chọc.
Sau khi hắc hắc cười, lại hơi nghi hoặc một chút mà nói: “Hiệu trưởng, dọn nhà việc như thế này sao người lại đích thân đến vậy? Để những người bảo vệ kia đến là được rồi không phải sao.”
Hàn Kế Khiêm cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đợi đến khi đến đó người sẽ biết.”
Hắn muốn thừa nước đục thả câu, Vương Hiên cũng không thể làm gì được. Một đường đi hai người trò chuyện đủ các sự tình, cha mẹ Vương Hiên ngồi ở ghế sau nhìn con mình cũng hiệu trưởng vui vẻ trò chuyện, trong lòng đúng là hết sức tự hào.
Tại trong thành thị chạy hơn một giờ, đội xe đã đến địa điểm.
Tiểu khu tên là Giang Linh, vừa mở cửa xe, cha mẹ Vương Hiên liền không nhịn được mà ngạc nhiên hô lên.
Tiểu khu Giang Linh này là một khu cực kỳ hào hoa, mặt đất gọn gàng, sạch sẽ, hai bên cửa lớn có tám vị bảo an đứng trong đình cảnh vệ, dáng người thẳng tấp như núi cao, chỉ nhìn qua cũng có thể cảm thấy an toàn hơn.
Nhìn xuyên qua cửa lớn, từng căn hộ khí thế, sửa sang thời thường, phong cách sang trọng, những thảm cỏ xanh mượt được chăm sóc vô cùng tốt, không khí trong tiểu khu đều hiện ra màu sắc xanh nhàn nhạt, là ba động của linh khí!
Tiểu khu này chính là có linh khí phong phú đến vậy!
Chỉ kém chút là có thể so sánh với một số Linh Phủ trung đẳng!
Cha mẹ Vương Hiên hít thở lấy không khí mới mẻ ở nơi đây, chỉ cảm thấy tâm thần thanh thản, cả người giống như trong nháy mắt trẻ ra vài tuổi.
So sánh với căn phòng ở đường phố cũ kỹ kia, thật sự là thiên đường so với nhân gian!
Vương Chính Đức cùng Triệu Vân đều là những người giản dị, nhìn thấy chỗ ở mới mỹ lệ, trong lòng hết sức vui vẻ, nhưng cũng không có kêu la lớn tiếng.
Vương Hiên đứng bên cạnh cha mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy rất cao hứng.
Làm con cái, sự tình vui vẻ nhất không gì khác ngoài việc để cho cha mẹ mình được thoải mái dễ chịu.
Hàn Kế Khiêm mỉm cười, dẫn đường ở phía trước: “Đi thôi, Vương Hiên, tiếp tới còn có một cái ngạc nhiên dành cho ngươi đấy.”
Đối với hiệu trưởng vẫn thừa nước đục thả câu, Vương Hiên cũng chịu thua, cùng với cha mẹ đi theo phía sau Hàn Kế Khiêm, đi qua mấy con đường nhỏ, đi đến trước một tòa nhà to lớn.
“Đây là tòa nhà số sáu, phòng của mọi người sẽ ở lầu mười hai, phòng B, chờ sau khi mọi người được phát chìa khóa, thì có thể dùng thẻ phòng hay là chìa khóa để mở cánh cửa chính.”
Hàn Kế Khiêm nắm lấy vai trò người dẫn đường, mang theo đoàn người đi vào thang máy, đi đến lầu mười hai.
Vào phòng B, một gian phòng rộng rãi, sáng ngời, đồ dùng đầy đủ, phối trí chỉnh tề, các loại đồ gia dụng hiện đại, cấp cao, lại một lần nữa khiến cha mẹ Vương Hiên phải kinh ngạc.
Hai người đã khổ cực hơn nửa đời người, giờ phút này, nhìn thấy phòng ở mới mà trước kia còn không dám mơ đến, hốc mắt nhịn không được cũng hồng lên.
Hàn Kế Khiêm đã từng gặp qua rất nhiều phụ huynh, loại tâm tình này ông ta cũng hiểu rõ, liền để yên cho hai người Vương Chính Đức và Triệu Vân xem kỹ một lúc, còn ông ta thì mang Vương Hiên đến ở cửa đối diện phòng A.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Hiên, Hàn Kế Khiêm móc ra từ trong túi một cái chìa khóa, mở cửa, sau đó, hướng về phía trong phòng hô lên:
“Giai Oánh!”
Trong nháy mắt, Vương Hiên kịp phản ứng lại, hắn cũng biết Hàn Giai Oánh là con gái của Hàn Kế Khiêm, hiện tại Hàn Giai Oánh ở trong phòng này, mà Hàn Kế Khiêm lại có chìa khóa, chẳng phải cái bất ngờ mà Hàn Kế Khiêm nói đến cũng là _ _ _
Giữa lúc hắn suy nghĩ, một cánh cửa bên trong phòng đã mở ra, sau đó, một Hàn Giai Oánh tóc xõa tung, hốc mắt sưng đỏ, lắc lắc gương mặt nhỏ bé lề mề đi ra.
“Có chuyện gì _ _ _”
Mới nói được nửa câu, Hàn Giai Oánh sửng sốt nhìn thấy Vương Hiên đang đứng ở cửa.
Vương Hiên cũng có chút giật mình.
Hàn Kế Khiêm thì lại cười ha hả rồi nói: “Đây chính là vui vẻ mà đưa cho ngươi, hoan nghênh bạn học Vương Hiên trở thành hàng xóm của ta!”