Chương 26: Thơ rượu thừa dịp tuổi trẻ
Gương mặt Hàn Kế Khiêm sáng lên, Vương Hiên thì hơi ngẩn ra, còn Hàn Giai Oánh vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì hoàn toàn lâm vào ngốc trệ.
Nàng nhìn thấy Vương Hiên, cả người như hóa đá.
Vương Hiên cảm thấy Hàn Gia Oánh lúc này có chút buồn cười, lúc trước luôn là một thiếu nữ tư thái thanh xuân tịnh lệ, mà bây giờ thì, tóc xõa tung, cặp mắt sưng đỏ, mặc lấy áo ngủ màu hồng nông rộng, rất giống bộ dáng của một bà chủ nhà trên phim ảnh.
Đương nhiên, Hàn Gia Oánh thì không khỏe mạnh như vậy.
Tuy nhiên không biết Hàn Kế Khiêm đang làm cái quỷ gì, nhưng mà Vương Hiên vẫn cười híp mắt lên tiếng chào hỏi.
“Này~”
Đáp lời hắn là một tiếng thét thê lương cực kỳ!
“A a a!”
Hàn Giai Oánh vốn là đang đau thương ở tại chính nhà mình, còn ở trong đó thống mạ Vương Hiên gặp sắc quên bạn, bỉ ổi hạ lưu, nghe được ba của mình kêu gọi thì ra khỏi phòng, ai biết được vừa mới nghĩ linh tinh về Vương Hiên, bây giờ Vương Hiên liền đứng ngay trước cửa nhà mình!
Hàn Giai Oánh trước tiên là hoan hỉ, trong lòng suy đoán điên cuồng, chẳng lẽ là Vương Hiên hồi tâm chuyển ý, muốn tìm đến mình thổ lộ?
Nàng càng suy nghĩ càng thấy thật, thế nhưng là một giây sau, lại bỗng dưng ý thức được, chính mình hai ngày nay không ăn không uống, đầu tóc không chải, mặt không trang điểm, đồ ngủ lôi thôi, một bộ dạng hết sức nhếch nhác, chẳng phải là để cho Vương Hiên nhìn thấy cả sao!
Một tiếng thét bi thảm phát ra từ trong miệng, Hàn Giai Oánh thân thể đột nhiên bộc phát ra lực lượng mà đến những tu sĩ Luyện Khí cũng không nhất định có thể có được, một tay đẩy Vương Hiên và Hàn Kế Khiêm đẩy ra đến cửa phòng, một tay bỗng dưng đóng cửa phòng!
Ầm!
Tiếng vang cực lớn khiến Vương Hiên và Hàn Kế Khiêm đều giật mình đến ngẩn người.
Hai người nhìn vào cánh cửa phòng, đồng thởi trừng mắt mà nhìn.
“Nàng đã thức tỉnh mầm móng linh khí?”
“Ách, hình như là chưa…”
“…”
Hai nam nhân, một lớn một nhỏ đồng thời rơi vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh, cánh cửa phòng đã mở ra, Hàn Giai Oánh đã tắm sơ qua, thay đổi một bộ váy ngắn liền thân, nhàn nhạt trang điểm, còn tản ra một mùi hương thoang thoảng, lại xuất hiện trước mặt Vương Hiên cùng Hàn Kế Khiêm.
Hàn Giai Oánh nở một nụ cười ngọt ngào lễ phép, đối với Vương Hiên vẫy vẫy tay.
“Này~”
Trong lòng Vương Hiên có đến 10 ngàn dấu chấm hỏi điên cuồng hiện lên, ngay tại chỗ lâm vào mê hoặc.
Mẹ nó, nếu như Hàn Giai Oánh luận võ cận chiến mà có tốc độ này, thì mười cái chính mình cũng không phải là đối thủ của nàng!
Hàn Giai Oánh, tiềm lực to lớn, có thể sẽ là một trong những đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn của mình!
Hàn Kế Khiêm đứng bên cạnh hiển nhiên cũng bị biến hóa của con gái mình làm cho khiếp sợ, gượng cười hai tiếng, nói: “Còn đứng đó làm gì, ngươi muốn cho Vương Hiên đứng đây cả ngày sao?”
Hàn Giai Oánh nhát mắt kịp phản ứng, vội vàng tránh người ra, ngượng ngùng nói: “Không, không phải, Vương Hiên, người mau vào nhà ngồi một chút.”
Vừa cẩn thận vừa e ngại, Vương Hiên đi vào trong nhà, sau đó, ba người ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Hàn Giai Oánh khôi phục lại hình thức thục nữ, ngồi ở bên cạnh, không nói đến một câu, chỉ là nở nụ cười trên mặt, nhìn lấy Vương Hiên.
Vương Hiên bị nhìn đến run rẩy, nhìn sang phía Hàn Kế Khiêm, chờ hắn giải thích.
Quả nhiên, Hàn Kế Khiêm cười cười, giải thích: “Đừng nhìn ta như vậy, chuyện này là do tổ chức an bài, cấp trên cố ý sắp đặt nhà khen thưởng của người ngay tại đối diện nhà ta, cũng là muốn chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau, cha mẹ người vừa tới nơi này, còn chưa quen thuộc, có ta giúp đỡ họ, luôn luôn tốt hơn rất nhiều.”
Giải thích của Hàn Kế Khiêm, Vương Hiên hoàn toàn hiểu rõ, đây là phía trên tự mình an bài, đúng là có tác dụng hỗ trợ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thuận tiện cùng mình liên hệ, và đối với mình giám sát.
Vương Hiên rõ ràng ý tứ đó, lại không có nói ra, dù sao thì, hắn đối với an bài như thế cũng hài lòng, có người quen là Hàn Kế Khiêm ở chỗ này, cha mẹ mình đúng là sẽ nhận được không ít giúp đỡ.
Còn chuyện giám sát, đó lại là chuyện hết sức bình thường.
Hắn hiện tại còn nhỏ yếu, muốn giám sát thì giám sát đi.
Trên mặt treo theo một nụ cười lễ phép cảm tạ, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Hàn Giai Oánh ở bên cạnh lại đột nhiên ngạc nhiên kêu lên.
“A! Vương Hiên chuyển đến nhà đối diện chúng ta?”
Vừa nghe được Hàn Kế Khiêm nói, nàng còn chưa kịp phản ứng, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền hiểu ra được chuyện này.
Nhất thời, sự vui sướng tràn đầy cả lồng ngực của nàng!
Hàn Kế Khiêm gật đầu cười nói: “Đúng vậy, còn không mau cùng hàng xóm mới của ngươi chào hỏi?”
“Ừm!”
Hàn Giai Oánh cười ngọt ngào, đối với Vương Hiên vươn tay ra.
“Chào hàng xóm mới!”
Vương Hiên cảm thấy bộ dạng của Hàn Giai Oánh có chút chơi vui, vươn tay nắm chặt tay nàng.
Sau đó, hắn liền đứng dậy, cười nói: “Cảm ơn hiệu trưởng đã giúp đỡ, cha mẹ ta còn ở bên kia, ta cũng phải đi qua giúp bọn họ thu thập một chút.”
Hắn vừa nói xong, Hàn Giai Oánh ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ không muốn, nhịn không được nói ra: “Sớm vậy đã đi sao?”
Vương Hiên nhìn sang phía nàng: “Có chuyện gì nữa sao?”
Hàn Giai Oánh lập tức lắc đầu: “Không có.”
Hàn Kế Khiêm cười nói: “Vương Hiên về trước đi, về sau thời gian còn nhiều mà, đúng rồi, nói với cha mẹ ngươi một tiếng, tối nay sang nhà ta ăn cơm.”
“Cảm ơn hiệu trưởng.”
Vương Hiên nhe răng cười cười, ra khỏi căn phòng.
Ánh mắt Hàn Giai Oánh giống như là bị dán chặt vào bóng lưng của Vương Hiên, nhìn đến mức cổ cũng muốn kéo dài ra.
Hàn Kế Khiêm không khỏi cười mắng: “Người ta đi rồi, ngươi còn nhìn cái gì nữa.”
Hàn Giai Oánh hừ một tiếng, rút đầu lại, nhưng lại chạy đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Kế Khiêm, lôi kéo cánh tay của ông mà hỏi: “Ba, Vương Hiên sao tự nhiên lại trở thành hàng xóm của chúng ta nha?”
“Đây là do tổng đốc sắp xếp, nguyên nhân ban nãy ta cũng đã nói rồi, thế nào, cao hứng sao?”
Hàn Giai Oánh nghiêng đầu sang một bên, kiêu ngạo nói: “Có gì mà phải cao hứng chứ?”
Hàn Kế Khiêm trợn trừng mắt: “Khóe miệng đều vảnh lên đến mang tai, còn giả vờ, Giai Oánh, đây là cơ hội của ngươi, phải biết nắm bắt.”
Hàn Giai Oánh ngẩn người: “Cơ hội gì cơ?”
“Người chẳng phải ưa thích Vương Hiên hay sao?”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt Hàn Giai Oánh liền đỏ bừng lên, nói chuyện cũng thành cà lăm: “Ai, ai nói con, con thích hắn, con chỉ là…”
“Còn không biết là ai suốt hai ngày đêm mắng Vương Hiên là đại bại hoại, ai~”
“Con _ _ _” Hàn Giai Oánh mặt đỏ như gấc, nhưng lại không chối cãi được, sau một phen giãy dụa, nhưng lại thở dài.
“Ưa thích hắn thì được gì chứ, hắn ưa thích chính là Lâm Thanh Hàn kia.”
Nghe thế, Hàn Kế Khiêm lại lắc đầu: “Không nhất định, tuy nói từ biểu hiện ngày hôm đó, Vương Hiên đúng là có quan hệ rất vi diệu với Lâm Thanh Hàn, nhưng à, ta lúc ở trong nhà của Vương Hiên cùng với tổng đốc, nghe được hắn nói, Lâm Thanh Hàn đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, là bởi vì cái gọi là duyên phận.”
“Vậy còn không phải sao, bọn họ đều có duyên phận rồi, còn không phải nữa hay sao…” Hàn Giai Oánh nói, khuôn mặt nhỏ lại trở nên buồn bã.
“Duyên phận, không chắc chắn phải là tình duyên. Thiên Sư phủ thuộc về Đạo giáo, truy cầu một cái chữ “Huyền”, rất nhiều thứ, không phải chỉ nói một hai lần là có thể rõ ràng, theo ta thấy, Lâm Thanh Hàn cùng với Vương Hiên thực sự không giống bộ dáng có tình yêu với nhau, một người chỉ mới 18, một người đều đã 25, không thích hợp à nha.”
Hàn Giai Oánh điên cuồng gật đầu: “Con cũng thấy vậy!”
“Cho nên là, ngươi phải nắm bắt cơ hội, cũng không phải vì Vương Hiên rất ưu tú, chỉ là ta người này làm cha, thực sự không đành lòng nhìn người suốt ngày trong phòng cúi đầu khóc lóc.”
“Có một số việc, phải thử qua một chút mới biết được kết quả, thơ rượu là phải thừa dịp tuổi trẻ, ít nhất thì trải qua cố gắng, cho dù thua, thì cũng sẽ không phải hối hận.”
“Nhưng là, cũng không thể tự xuống giá bản thân, truy cầu như bình thường thì được, chứ không thể nài nĩ van xin, còn nữa, nếu như Vương Hiên và Lâm Thanh Hàn thật sự có duyên phận loại kia, thì ngươi cũng phải kịp lúc học lấy cách buông bỏ, trên đời này vẫn còn nhiều nam nhân tốt.”
“Giai Oánh, ngươi hiểu chứ?”
Hàn Kế Khiêm nói xong một phen, Hàn Giai Oánh không khỏi cúi đầu xuống trầm tư, một lát sau, nàng gật gật đầu, trên mặt nổi lên một nụ cười rực rỡ.
“Đã hiểu!”