Sau khi màn biểu diễn của Vân Trung Hạc kết thúc, đầu tiên là sự im lặng như chết.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Thật sự giống như sấm rền, phảng phất mỗi một người đều vỗ tay muốn tắt thở.
Lúc trước bọn họ vỗ tay cho Thạch Nhất và dàn nhạc đế quốc một khắc đồng hồ, mà lần này vỗ tay cho Vân Trung Hạc ròng rã hai mươi phút.
Mọi người đều đứng ở vị trí cũ, vỗ tay liên tục, đến mức bàn tay cũng sưng lên.
Thật sự là như si như say, thật sự giống như một giấc mộng kéo dài hai tiếng, phảng phất toàn bộ tinh thần vẫn còn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu như trước, phảng phất cả người vẫn nhẹ nhàng, có thể túm tóc mình rời khỏi mặt đất bay lên bất cứ lúc nào.
Vân Trung Hạc không thể không một lần lại một lần đi ra, một lần lại một lần chào cảm ơn.
Từ góc độ này mà nói, người của Tân Đại Viêm đế quốc vẫn rất đáng yêu. Tuy rằng bọn họ rất kiêu ngạo, nhưng cũng vô cùng ngay thẳng, một chính là một, hai là hai.
Lẽ ra văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Mặc dù trình độ đàn tấu của Vân Trung Hạc ngươi cao hơn, nhưng ta không thừa nhận, ngươi có thể làm gì ta? Bởi vì điều này hoàn toàn là duy tâm, ta chân thành muốn chèn ép ngươi, nói ngươi đàn tấu không tốt, ngươi có thể làm gì?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không như vậy. Sau khi khiếp sợ, họ sẽ thừa nhận kết quả này, hơn nữa còn nguyện ý vì Vân Trung Hạc vỗ tay hoan hô, nguyện ý dâng lên tình yêu và kính sợ của mình.
Đây thật sự là một quốc gia đầy hy vọng. Họ thật sự tràn đầy tinh thần nói đúng sự thật, ít nhất hầu hết mọi người là như vậy.
Ròng rã hai mươi mốt phút sau.
Vân Trung Hạc bước ra cảm ơn lần cuối cùng, sau đó hàng ngàn khán giả bắt đầu rời khỏi sân khấu.
Đây tuyệt đối là một đêm vô cùng khó quên, hơn nữa ngày mai sẽ nổ tung khắp toàn bộ đế quốc.
Nhưng tại sao họ lại rời khỏi sân khấu? Tại sao không ai phán định thắng bại? Rốt cuộc thì Vân Trung Hạc thắng hay thua?
Tân Đại Viêm đế quốc vô cùng thể diện, sẽ không làm quá thô tục, một người chạy ra tuyên bố Vân Trung Hạc thắng.
Từ thời gian vỗ tay đã có thể phân ra thắng bại.
15 phút và 21 phút, Vân Trung Hạc thắng.
Hơn nữa buổi biểu diễn hôm nay, nhất định sẽ chấn động cả đế quốc, lưu lại truyền thuyết bất hủ.
…
Ngày hôm sau, học viện nghệ thuật duy nhất của Tân Đại Viêm đế quốc gửi lời mời đến Vân Trung Hạc.
Viện trưởng đích thân trao cho Vân Trung Hạc đế quốc nghệ thuật bác học sĩ, hơn nữa còn mời Vân Trung Hạc trở thành giáo sư kiêm nhiệm của học viện nghệ thuật đế quốc.
Điều này cũng đại diện cho thái độ của toàn bộ thế giới nghệ thuật đế quốc, họ thừa nhận rằng Vân Trung Hạc đã giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên. Âm nhạc mà Vân Trung Hạc diễn tấu đã chinh phục bọn họ.
Vân Trung Hạc vui vẻ tiếp nhận.
Trong thời gian tiếp theo, Vân Trung Hạc thật sự đến học viện nghệ thuật đế quốc để giảng dạy.
Trong lớp học, Vân Trung Hạc đã giới thiệu một số nhạc cụ hoàn toàn mới cho các sinh viên tại học viện nghệ thuật đế quốc.
Ví dụ như ocarina, tiêu.
Đồng thời sử dụng các nhạc cụ mới để diễn tấu những khúc mục kinh điển.
Vân Trung Hạc diễn tấu ocarina là thần khúc của trái đất ‘Original Landscape of Hometown’, tác phẩm của đại sư âm nhạc Sojiro.
Đây cũng là tác phẩm thích hợp nhất để diễn tấu ocarina, là thần khúc chân chính, không biết đã xuất hiện trong bao nhiêu tác phẩm truyền hình.
Các học sinh của học viện nghệ thuật đế quốc hoàn toàn như si như say.
Mà khúc mục diễn tấu bằng tiêu là ‘Bình Hồ Thu Nguyệt’ và ‘Lương Tiêu Dẫn’, cũng là những ca khúc kinh điển lưu truyền mấy trăm năm.
Vân Trung Hạc cũng phát hiện ra một đặc điểm của Tân Đại Viêm đế quốc, đó chính là kính sợ cường giả.
Họ đầy niềm kiêu ngạo và thành kiến, nhưng nếu có người mạnh nhất trong một lĩnh vực xuất hiện, họ cũng sẽ sửa chữa thành kiến của họ.
Ví dụ như lúc trước toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc đối với mọi thứ của phương đông cố thổ đều là bảo trì thái độ phủ nhận.
Nhưng sau khi trải qua màn diễn tấu thần cấp của Vân Trung Hạc, tất cả đều thay đổi, bọn họ cũng tự nhiên tiếp nhận âm nhạc phương đông.
Dù sao thì bọn họ thật sự cao cấp, có được tạo nghệ mỹ học mạnh mẽ, có thể biết như thế nào là nghệ thuật tốt, có thể phân biệt tốt xấu cao thấp.
Trong khoảng một tháng, Vân Trung Hạc vẫn luôn giảng dạy tại học viện nghệ thuật đế quốc.
Không chỉ dạy âm nhạc mà hắn còn dạy hội họa.
Âm nhạc của hắn đã mang lại một sự rung động mạnh mẽ, bởi vì trong vòng một tháng, hắn đã diễn tấu vô số khúc mục.
Vô số tác phẩm kinh điển trăm năm, cuồn cuộn từ ngón tay Vân Trung Hạc diễn tấu ra.
Hơn nữa hắn còn mang đến nhạc khí hoàn toàn mới, nhất là đàn dương cầm, gần như trong nháy mắt thịnh hành, trực tiếp đào thải Harpsichord.
Đặc biệt là học viện nghệ thuật đế quốc, ngay lập tức bắt đầu sản xuất hàng loạt đàn dương cầm, và các giáo sư âm nhạc cũng bắt đầu học dương cầm.
Bắt đầu từ năm tới, toàn bộ học viện nghệ thuật đế quốc sẽ bắt đầu giảng dạy bằng đàn dương cầm thay cho Harpsichord.
Nhưng điều thực sự mang lại cuộc cách mạng nghệ thuật lại là hội họa.
Vân Trung Hạc thật sự đánh giá thấp tác động của trường phái ấn tượng trong nghệ thuật hội họa.
Học viện nghệ thuật đế quốc là những người sẵn sàng chấp nhận những điều mới nhất trên thế giới này. Bởi vì nghệ thuật hội họa của Tân Đại Viêm đế quốc đã được đắm chìm trong chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa hiện thực quá lâu.
Suốt mấy trăm năm, bọn họ muốn tìm được phương hướng đột phá mới, nhưng thủy chung vẫn không tìm được.
Vô số người đã cố gắng thử những đột phá mới, nhưng cuối cùng họ đều im lặng. Mà trong nghệ thuật hội họa ban đầu, muốn xuất hiện, muốn vẽ nên những tác phẩm kinh điển đã càng ngày càng khó. Cho dù ngươi có thể vẽ giống như người thật thì sao? Nghệ thuật thật mệt mỏi.
Mà trường phái ấn tượng giống như tia chớp, xé mở một khe nứt, truyền cảm hứng kinh người cho đám nghệ sĩ này.
Sau khi bắt đầu nghiên cứu về trường phái ấn tượng, họ lại phát hiện phong cách hội họa ban đầu của họ về chủ nghĩa lãng mạn, chủ nghĩa hiện thực, dường như cũng đã được nâng lên.
Ở một mức độ nào đó, có thể coi là công phu ở bên ngoài thơ.
Và họ phát hiện ra rằng các bức tranh trường phái ấn tượng rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc và thế giới nội tâm bên trong, hơn nữa còn có thể phát huy linh cảm từ tinh thần.
Vân Trung Hạc nhân cơ hội tổ chức một triển lãm tranh trường phái ấn tượng, ít nhất trong giới nghệ thuật đế quốc, dấy lên hiệu ứng vô cùng oanh động.
Nhiều người trực tiếp gọi nó là cuộc cách mạng của hội họa.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Vân Trung Hạc đã được rất nhiều người ngưỡng mộ trong học viện nghệ thuật đế quốc.
Các salon và bữa tiệc trong giới nghệ thuật đế quốc hắn đều được mời tham gia, mà lần nào hắn cũng là nhân vật chính tuyệt đối.
Về mặt nghệ thuật, Vân Trung Hạc đã chinh phục Tân Đại Viêm đế quốc.
Lúc này, không cần phân thắng bại nữa, toàn bộ giới nghệ thuật Tân Đại Viêm đế quốc nguyện ý tiếp nhận Vân Trung Hạc, thừa nhận Vân Trung Hạc.
…
Ngày 7 tháng 5!
Vân Trung Hạc lại một lần nữa phát ra phần chiến thư thứ hai với Tân Đại Viêm đế quốc.
Đánh cờ trí tuệ!
Đánh cờ, đây là một trận chiến tao nhã, một trận chiến của trí tuệ.
Tại quảng trường của đế quốc, hắn nghênh đón tất cả khiêu chiến của tất cả đại sư kỳ nghệ.
Cho dù đó là cờ vây hay cờ tướng, cho dù đó là một người hay mười người, chỉ cần đứng ra khiêu chiến.
Vân Trung Hạc muốn lấy một địch mười, lấy một địch trăm.
Nói cách khác, hắn phải đồng thời cùng một trăm người chơi cờ, chỉ cần thua một người trong đó, vậy chính là hắn thua trận khiêu chiến này.
Từ đó về sau, hắn sẽ không bao giờ nói gì mà triệt để tiêu diệt Tân Đại Viêm đế quốc, khiêu chiến cũng sẽ kết thúc ở đây.
Chiến thư vừa hạ, cả Tân Đại Viêm đế quốc lại một lần nữa bị chọc giận.
Quá phách lối!
Vân Trung Hạc ngươi, Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta thật vất vả mới tiếp nhận trình độ nghệ thuật của ngươi, ngươi cũng an tâm giảng dạy ở học viện nghệ thuật đế quốc hai tháng, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã khiêm tốn.
Thật không ngờ, ngươi lại càng thêm điên cuồng.
Ngươi rất thông minh, ngươi là một thiên tài, chúng ta tin tưởng. Nếu kỳ nghệ của ngươi ở đế quốc có thể xếp hạng top một, chúng ta cũng tin tưởng. Nhưng ngươi nói mình có thể lấy một địch mười, lấy một địch trăm, chúng ta chết cũng không tin.
Nhưng Vân Trung Hạc đã phát khiêu chiến với cả đế quốc, các kỳ nghệ đại sư của Tân Đại Viêm đế quốc cũng không thể không ứng chiến.
Người đầu tiên xuất mã là thiên tài cờ vây của đế quốc, Lý Tâm.
Trước sự chứng kiến của hàng ngàn người, y bắt đầu đánh trả Vân Trung Hạc.
Ba giờ sau, thiên tài cờ vây đế quốc Lý Tâm thất bại.
Sau đó, đại sư cờ vây đế quốc Lý Ngọc Trai ra mặt ứng chiến.
Ba tiếng rưỡi sau, Lý Ngọc Trai thất bại.
Hai người này một già một trẻ, xem như là người mạnh nhất trong cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc, hai người đều thất bại.
Thế là, cả hai cùng nhau tiến lên, đồng thời đánh cờ với Vân Trung Hạc.
Mặc dù như vậy là không công bằng, hơn nữa còn tổn hại đến thanh danh của mình, nhưng bọn họ muốn biết, kỳ nghệ của Vân Trung Hạc cao bao nhiêu?
Cao bao nhiêu sao? Cao bằng trời.
Bởi vì lúc này, bệnh nhân tâm thần số 9 Lượng Tử đã trở lại, so với máy tính trí tuệ nhân tạo của Google còn mạnh hơn.
Trên cờ vây, tuyệt đối là thiên hạ vô địch.
Hơn nữa bất kể là lấy một địch mười, hay là lấy một địch trăm, căn bản cũng không có bất kỳ khác biệt gì, hoàn toàn chỉ là một mánh khóe mà thôi.
Nhưng tràng diện thật kinh người, chỉ hai tiếng rưỡi sau, hai đại sư cờ vây Lý Tâm và Lý Ngọc Trai, toàn bộ đều bại.
Điều này thật sự quá ly kỳ. Khi từng người so đấu, bọn họ cũng có thể kiên trì ba tiếng, năm tiếng mới thua.
Nhưng lúc hai người cùng nhau lên, vậy mà hai tiếng rưỡi đã bại.
Hai người này thất bại phảng phất như một lời kêu gọi đoàn kết, những cao thủ cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc nhao nhao xuất động.
Vân Trung Hạc bắt đầu lấy một địch ba, lấy một địch bốn.
Cuối cùng điên cuồng lấy một địch mười.
Tổng cộng có hơn mấy vạn người, chứng kiến Vân Trung Hạc lấy một địch mười.
Hình ảnh này thậm chí còn kinh người hơn so với buổi diễn tấu hội kia, khiến người ta không thể không rung động.
Buổi diễn tấu kia, tốt xấu gì Vân Trung Hạc và Thạch Nhất cũng là một chọi một, hơn nữa loại cảnh giới âm nhạc này tương đối duy tâm, rất khó dùng điểm số rõ ràng để phán định thắng bại.
Nhưng chơi cờ không giống vậy, thắng là thắng, thua là thua.
Mà bộ não con người có hạn, cờ vây cần phải chuyên chú cực độ, cần suy nghĩ kinh người, cao thủ đánh cờ hàng đầu lấy một địch hai cũng không có khả năng, loại chuyện này làm sao có thể hoàn toàn nhất tâm lưỡng dụng.
Nhưng Vân Trung Hạc lại lấy một địch mười.
Mười người này đều là người mạnh nhất cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc. Vân Trung Hạc chẳng những thắng, hơn nữa hoàn toàn là một vụ thảm sát.
Nhất thời tất cả mọi người nhìn như si như say, đồng thời cũng thấy sởn tóc gáy.
Quá trâu bò, quá trang bức, quá đáng sợ.
Bởi vì từ đầu đến cuối Vân Trung Hạc hoàn toàn điêu luyện thành thạo, gần như không cần thời gian suy nghĩ, trực tiếp lần lượt đi đến trước mặt từng đối thủ.
Đánh đến lúc sau, hắn đã hạ cờ xong người thứ mười mà người thứ nhất còn chưa suy nghĩ được bước tiếp theo nên đi thế nào.
Mười cao thủ cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc, sắc mặt ai nấy cũng ngưng trọng, mồ hôi đầm đìa, đầu óc suy nghĩ quá mức, gần như muốn bốc khói.
Mà Vân Trung Hạc lại nhàn nhã đi bộ, vẫn thoải mái thư thái như cũ, thời gian suy nghĩ của mỗi một bước cờ vẫn không quá một giây.
Cái này… cũng quá mạnh đi.
Chỉ khoảng ba giờ.
Trận đánh cờ chưa từng có này đã kết thúc.
Vân Trung Hạc lấy một địch mười, đại hoạch toàn thắng, dĩ nhiên cũng vẻn vẹn chỉ dùng ba giờ.
Thế giới này thật quá điên rồ.
Mặt toàn bộ mười cao thủ cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc như màu đất, xém chút hoài nghi nhân sinh.
Thế giới này lại còn có người kỳ nghệ cao đến mức nghịch thiên như vậy sao?
Đây đâu chỉ là miểu sát? Ngay cả bóng lưng Vân Trung Hạc, bọn họ cũng không nhìn thấy.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chơi cờ còn có ý nghĩa gì chứ?
Thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Thực tế, trong lòng Vân Trung Hạc cũng tràn ngập áy náy, thật sự là xin lỗi, vì xuất binh đông chinh, vì tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, hắn nhất định phải làm như vậy, nhất định phải trang bức đến cực hạn, nhất định phải triệt để đánh bại tất cả lĩnh vực của Tân Đại Viêm đế quốc.
Cho nên mới trình diễn loại này lấy một địch mười này.
Trên thực tế, nếu chỉ bằng kỹ năng đánh cờ của Vân Trung Hạc, hắn thật sự sẽ bị những cao thủ ở đây miểu sát.
Mười người này, toàn bộ đều là cao thủ đứng đầu, cho dù là ở Địa Cầu hiện đại, cũng tuyệt đối là đỉnh cấp.
Nhưng đáng tiếc đối thủ mà bọn họ gặp phải là số 9 Lượng Tử, một nhân loại không bình thường.
Đến lúc này, trận khiêu chiến thứ hai giữa Vân Trung Hạc với Tân Đại Viêm đế quốc mới kết thúc.
Giành được một đại thắng nghiền ép.
Sau trận chiến này, lại một lần nữa dẫn bạo toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, đưa tới oanh động vượt qua buổi diễn tấu lần trước.
Bởi vì mánh lới này quá kinh người.
Lấy một địch mười thế mà lại còn thắng không tốn chút công sức? Đây chẳng phải là chứng minh trí thông minh của Vân Trung Hạc vượt qua mười người cộng lại sao?
Từ nay về sau, chỉ cần nhắc tới cờ vây, tất cả mọi người Tân Đại Viêm đế quốc đều mặt như màu đất.
Thật đáng sợ!
Vân Trung Hạc thật sự là ma quỷ kỳ nghệ!
Từ đó về sau, toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, thiên hạ không còn đánh cờ.
Hiệu ứng này so với AlphaGo của Google còn mãnh liệt hơn, trí tuệ nhân tạo AlphaGo của Google và cờ thủ cờ hàng đầu của nhân loại, thỉnh thoảng còn có thể thua, hơn nữa miễn cưỡng coi như là thế lực ngang nhau. Nhưng cho dù như vậy, cũng làm cho cờ vây của nhân loại lâm vào một loại cơn sóng nhỏ nào đó, bởi vì cảm thấy cho dù kỳ nghệ của mình quá cao, cũng không thể hạ được một người máy, vậy còn có ý nghĩa gì?
Mà bây giờ, Vân Trung Hạc hoàn toàn đồ sát những cao thủ cờ vây của Tân Đại Viêm đế quốc.
Vậy, học cờ vây còn có ý nghĩa gì?
…