Tiếp theo, Vân Trung Hạc cùng nội các và Xu Mật viện lại tiến hành thương nghị một lần nữa.
Cục diện phát triển đến bây giờ đã vô cùng nguy cấp.
Đầu tiên, lực lượng võ đạo của đối phương rất cường đại, hơn nữa rất cực đoan, một chút cũng không tính toán muốn đàm luận.
Bọn họ trực tiếp chiếm lĩnh thuộc địa thứ ba, hơn nữa quân đoàn dưới trướng Cơ Diễm sinh tử không rõ, thậm chí đoàn ngoại giao đế quốc phái tới, cũng trực tiếp bị bắt, ngay cả chiến thuyền cũng bị cướp đi.
Thái độ này quá cực đoan, thậm chí tràn ngập địch ý.
Vân Trung Hạc nói: “Hiện tại phải có một phán đoán, rốt cuộc đối phương là Tỉnh Trung Nguyệt, hay là Tỉnh Vô Sương. Tiếp theo, rốt cuộc đối phương có phải là quân đoàn võ đạo của Trật Tự hội hay không, nếu như là như vậy, vậy cho dù bọn họ trở nên cực đoan, cho dù có hắc hóa, nhưng còn có thể tranh thủ, cùng nhau đối kháng Đại Hàm ma quốc. Nếu thủ lĩnh của đối phương là Tỉnh Vô Sương, vậy chỉ có thể nói rõ thế lực của Đại Hàm ma quốc đã bao phủ đến bên người chúng ta, mặc dù còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng khoảng cách chiến tranh đã cách rất gần chúng ta, chuẩn bị đại chiến đi.”
Hoa Bật nói: “Hy vọng không phải là cái sau, chúng ta mỗi ngày đều cường đại hơn, nhưng… chúng ta chưa sẵn sàng cho trận chiến này. Hạm đội của chúng ta, quân đội kiểu mới của chúng ta, cũng chỉ là vừa mới bắt đầu thăng cấp mà thôi.”
Cơ Chiến nói: “Bệ hạ, căn cứ vào cờ của đối phương, xác suất đối phương là Trật Tự hội lớn hơn một chút. Nếu như là thật sự là Trật Tự hội, vậy khả năng thủ lĩnh của đối phương là Tỉnh Trung Nguyệt lớn hơn một chút.”
Vân Trung Hạc nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, không cần phái đại quân đi chinh phạt, địch nhân của chúng ta thủy chung là Đại Hàm ma quốc. Cho dù Trật Tự hội từng phân liệt với chúng ta, nhưng đó cũng là mâu thuẫn nội bộ, vẫn xem như là nửa người một nhà, vẫn lấy đàm luận làm chủ.”
Hoa Bật nói: “Nhưng bây giờ thái độ của đối phương thật sự quá kịch liệt, hoàn toàn không muốn nói chuyện, trực tiếp bắt giữ người, thậm chí trực tiếp giết người, địch ý quá nồng đậm.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta viết một bức thư tay, mặc kệ nàng có phải là Tỉnh Trung Nguyệt hay không, ta cứ xem như nàng là Tỉnh Trung Nguyệt.”
Tiếp theo, Hạc Trung Vân viết một lá thư với nội dung rất đơn giản:
Mặt trăng, ta là Vân Trung Hạc, đừng bắn, chúng ta nói chuyện?
Ngày hôm sau!
Đế quốc lại một lần nữa phái ra một chiếc thuyền, đội ngũ ngoại giao mới này mang theo mật tín của Vân Trung Hạc đi tới thuộc địa thứ ba Hồng Di châu.
Sau đó, Vân Trung Hạc lẳng lặng chờ đợi phản ứng của thuộc địa thứ ba!
Hai mươi ba ngày đã trôi qua.
Tin tức truyền đến, chiếc thuyền phái đi lần này lại bị bắt giữ, đội ngoại giao được phái đi lần này lại một lần nữa bị bắt.
Trở về vẫn chỉ có phi thuyền như cũ.
Các nhân viên tình báo trên phi thuyền cũng mang theo một lá thư từ thủ lĩnh của đối phương: “Được, Vân Trung Hạc, ngươi tự mình đến nói chuyện.”
Vân Trung Hạc đọc đi đọc lại bức thư.
Không sai, đây đúng là bút tích của Tỉnh Trung Nguyệt, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Điều này ít nhất chứng minh Tỉnh Trung Nguyệt còn sống, hơn nữa nàng mang đến chi võ đạo quân đoàn thần bí này, xác suất lớn là quân đoàn võ đạo của Trật Tự hội chứ không phải quân đoàn Đại Hàm ma quốc.
Nhưng chữ viết của Tỉnh Trung Nguyệt cũng đã thay đổi rất nhiều, trở nên rất mãnh liệt và hung dữ.
Lúc trước, chữ của Tỉnh Trung Nguyệt không phải như vậy, tuy rằng phong mang mười phần, nhưng mang theo linh hoạt kỳ ảo, mang theo cô tịch, mà chữ hiện tại của nàng lại tràn ngập lửa giận.
Vân Trung Hạc nói: “Sao ngươi có được lá thư này?”
Nhân viên tình báo nói: “Là một người dùng mũi tên bắn tới.”
Cmn, lá thư này được bắn từ mặt đất?
“Lúc ấy phi thuyền các ngươi cao bao nhiêu?” Vân Trung Hạc hỏi.
Nhân viên tình báo nói: “Khoảng 350 mét.”
Vân Trung Hạc nói: “Bất kỳ cung tiễn nào cũng không bắn được cao như vậy, bởi vì nguyên nhân trọng lực, có thể bắn tới độ cao một trăm thước cũng rất giỏi.”
Nhân viên tình báo nói: “Lúc đó mũi tên này là từ đỉnh tháp phủ Tổng đốc bắn ra, vị trí của tháp vốn rất cao. Nhưng bắn mũi tên tới độ cao như thế này, quả thật khiến chúng ta hoảng sợ, hoàn toàn không dám tin, có người có thể bắn tên cao như vậy, không cách nào tưởng tượng người này võ công mạnh đến mức nào.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta biết rồi, để báo cáo của ngươi ở chỗ này, sau đó đi nghỉ ngơi đi, ngươi vất vả rồi.”
…
Sau đó, Vân Trung Hạc cùng nội các và Xu Mật viện lại một lần nữa tiến hành thương nghị.
Nội dung thương nghị lần này chỉ có một, Vân Trung Hạc có nên đi thuộc địa thứ ba đàm phán thương nghị với Tỉnh Trung Nguyệt hay không.
Nội các và Xu Mật viện vẫn cho rằng, thái độ của đối phương đang kịch liệt, địch ý quá lớn, Vân Trung Hạc là vua của một nước, tuyệt đối không thể lấy thân mạo hiểm.
“Bệ hạ, tuy rằng Tỉnh Trung Nguyệt đã từng là thê tử của ngài, nhưng tính cách của nàng vốn đã quái dị, hơn nữa mấy năm trước bởi vì bị chúng ta cự tuyệt, không thể không mang theo hơn một vạn người tiếp tục lưu vong, cho nên đối với Tân Đại Viêm đế quốc đã tràn ngập cừu hận. Ngài với tư cách quân vương của Tân Đại Viêm đế quốc, nàng có thể cho rằng đây là một loại phản bội.” Hoa Bật nói: “Hơn nữa tầm quan trọng của ngài đối với đế quốc, bất luận ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung, cho nên ngài tuyệt đối không thể đi đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt.”
Cơ Chiến nói: “Bệ hạ, hiện giờ quân đoàn đế quốc do Cơ Diễm suất lĩnh vẫn sinh tử không rõ như trước. Hơn nữa chúng ta phái đi đoàn đàm phán ba lần, toàn bộ đều bị bắt giữ, thậm chí đối phương còn giết thành viên đàm phán của chúng ta, đây đã không còn là địch thù bình thường. Đợt đàm phán cuối cùng này, rõ ràng mang theo mật thư của ngài, nhưng vẫn bị giam giữ như cũ, cho nên nếu ngài tự mình đi thuộc địa thứ ba thì thật sự là quá nguy hiểm.”
Hoa Bật nói: “Bệ hạ, có thể làm như vậy. Ngài có thể tự mình đi đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng mang theo chiến hạm pháo binh kiểu mới cường đại đi, bên cạnh ngài phải có quân đội cường đại bảo hộ, hơn nữa địa điểm đàm phán chỉ có thể là trên Nham Châu hạm của chúng ta.”
“Thần đồng ý!”
“Thần đồng ý!”
Tất cả sáu đại lão của nội các và Xu Mật viện đều đồng ý.
Nhìn qua thì phương án này cũng rất ổn thỏa, đối với an toàn của Vân Trung Hạc cũng tương đối có lợi.
Hắn với tư cách là người đứng đầu một nước, tự mình đi đến địa bàn của đối phương đàm phán, thật sự quá nguy hiểm.
Một khi hắn xuất hiện nguy hiểm, Tân Đại Viêm đế quốc cũng sẽ bị đả kích cực lớn. Hoặc có thể nói, một khi Vân Trung Hạc gặp chuyện không may ở thuộc địa thứ ba, vậy mục tiêu chiến tranh của Tân Đại Viêm đế quốc tiếp theo không phải là Đại Hàm ma quốc, mà là Trật Tự hội.
Tân Đại Viêm đế quốc phẫn nộ sẽ phái ra trăm vạn đại quân, dốc toàn lực triệt để tiêu diệt tất cả lực lượng của Trật Tự hội, mặc kệ bọn họ ở chân trời góc biển, hay là ở góc nào trên thế giới.
Vân Trung Hạc nói: “Chư vị đại nhân, ta đảm nhiệm Độc Tài Vương đế quốc cũng đã hơn nửa năm. Nói chung, ta chẳng những nguyện ý ủy quyền, hơn nữa thời thời khắc ước thúc chính mình, cho dù là Độc Tài Vương, cũng sẽ không đi vi phạm luật pháp của đế quốc, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ sáu đại lão của nội các và khu mật viện đều ứng dậy, quỳ một gối xuống.
“Chư vị đại nhân, đừng như vậy, đừng như vậy.” Vân Trung Hạc vội vàng đi lên nâng.
Hoa Bật nói: “Sau khi bệ hạ đăng cơ, chẳng những không chuyên quyền mà ngược lại càng trở nên thêm khiêm tốn cẩn thận, thời thời khắc khắc đều vì đế quốc làm ra biểu hiện đạo đức gương mẫu, chưa bao giờ có bất kỳ hành động tùy hứng nào. Thần và công dân đế quốc, tất cả đều vui mừng ủng hộ, tất cả đều biết ơn trong lòng.”
Những lời này của ông là chân thành.
Trên thực tế, nội các và Xu Mật viện đều lo lắng sau khi Vân Trung Hạc trở thành Độc Tài Vương sẽ tùy ý làm bậy, chuyên quyền độc đoán.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy, lúc trước chưa lên ngôi vương vị, Vân Trung Hạc còn tùy hứng phô trương, sau khi lên ngôi, mặc kệ hắn làm chuyện gì cũng đều thời thời khắc khắc lo lắng lợi ích của đế quốc mà không phải lo cho lợi ích của bản thân.
Hơn nữa phần lớn thời gian, hắn cũng buông lỏng nội các và Xu Mật viện, bản thân chỉ là một trọng tài.
Có thể nói, mặc dù Vân Trung Hạc đăng cơ chưa đầy một năm, nhưng các quan viên và công dân đế quốc đều cảm thấy đây là thời đại tốt nhất của đế quốc.
Đây là một quân chủ cực kỳ anh minh.
Cơ Khanh làm vương hậu nhưng nàng vẫn tiến vào bộ khoa học kỹ thuật đảm nhiệm chức phó, hai bảo bối đã sắp một tuổi, nhưng không sắc phong công chúa.
Tất cả các dấu hiệu cho thấy vị Độc Tài Vương này thậm chí không có ý định cha truyền con nối
Thiên hạ vạn dân và quan viên đều ủng hộ.
Hơn nữa gần một năm nay, phần lớn Vân Trung Hạc không trực tiếp hạ mệnh lệnh gì, mà là tiến hành quyết định theo đề xuất của chúng thần.
Vì vậy, với tư cách bạn tốt, phạm vi hoạt động của Chu Ly vẫn chỉ nằm trong đồng cỏ, bởi vì luật pháp của đế quốc về huyết thống Đại Hàm ma quốc còn chưa sửa đổi đầy đủ.
Đây là một minh quân hiếm thấy.
Nhưng một khi Vân Trung Hạc mở miệng, nội các và Xu Mật viện tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nghi ngờ hay phản đối nào.
Vân Trung Hạc nói: “Ta biết, là người đứng đầu một nước, không thể tùy hứng, cũng không có quyền để tùy hứng. Nhưng ta nghĩ như vậy, đầu tiên là địch nhân lớn nhất trước mắt, có thể mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ thế giới vẫn là Đại Hàm ma quốc, mục tiêu đối với kẻ thù này phải rõ ràng.”
“Vì tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, chúng ta phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết.”
“Tiếp theo, Đại Viêm đế quốc từng lưu vong thành viên Trật Tự hội kiên trì võ đạo, cũng từng cự tuyệt che chở Tỉnh Trung Nguyệt, khiến cho nàng không thể không mang theo hơn một vạn người thê lương rời đi, lưu lạc khắp nơi, trong lòng tuyệt vọng. Vì vậy, bọn họ có địch ý, có hận ý là điều hoàn toàn dễ hiểu.”
“Trật Tự hội có lẽ đã bị hắc hóa, hơn nữa còn trở nên vô cùng cực đoan, bọn họ hoàn toàn chuyên chú vào võ đạo, có được vũ lực cá nhân cường đại. Cho nên trong tương lai, đây có lẽ là một đồng minh xuất sắc của chúng ta khi đối kháng với Đại Hàm ma quốc.”
“Cuối cùng, Trật Tự hội cũng là người của Đại Viêm hoàng triều. Chúng ta với tư cách là người kế thừa và tiên phong của Đại Viêm hoàng triều, hẳn là có đủ ý chí bao dung bọn họ.”
“Đương nhiên ta biết, lấy thỏa đáng cầu đoàn kết thì đoàn kết vong, muốn chinh phục bọn họ cùng chúng ta đứng chung một chỗ phải dựa vào lực lượng cường đại. Nhưng trước đó, ta cảm thấy chúng ta cần phải thể hiện nhân nghĩa và vương đạo của chúng ta.”
“Tỉnh Trung Nguyệt là thê tử của ta, có lẽ nàng trở nên cực đoan, có lẽ nàng trở nên vô cùng cường đại, có lẽ bởi vì nàng đã từng tuyệt vọng trôi dạt khắp nơi, khiến cho nàng đối với Tân Đại Viêm đế quốc tràn ngập cừu hận và địch ý. Nhưng ta tin chắc rằng cô ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương ta, mặc dù thời gian bọn ta ở bên nhau chỉ chưa đến một năm, nhưng… đối với một số người, một năm đó là cả một đời.”
“Ta biết, làm quân vương không thể tùy hứng, nhưng vì lợi ích của đế quốc, quân vương có đôi khi cũng phải tự mình làm gì đó chứ không phải là trốn trong pháo đài an toàn nhất, tiến hành chỉ huy một cách bảo thủ nhất.”
“Chúng ta đối mặt với một thế lực võ đạo thần bí cường đại, nhưng đó cũng là một bổ sung rất tốt cho Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta. Mặc dù song phương có oán hận, nhưng vẫn xem như minh hữu viễn cổ. Là vua của đế quốc, ta ra mặt đàm phán với đối phương có thể sẽ là cách biểu đạt thành ý của đế quốc tốt nhất.”
“Mặt khác, ta cảm thấy bản thân cũng tràn ngập nợ nần đối với Tỉnh Trung Nguyệt và hai hài tử của bọn ta.”
“Dù về công hay về tư, ta đều phải đi đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt một chuyến.”
“Ta không cho rằng đây là một loại mạo hiểm, ít nhất chúng ta phải biết đối phương là thế lực gì? Mạnh đến mức nào? Lý do họ xâm lược thuộc địa thứ ba của đế quốc là gì và lập trường của họ là gì.”
Sau khi nghe Vân Trung Hạc nói, toàn bộ sáu đại lão của nội các và Xu Mật viện đều trầm mặc.
Bởi vì bọn họ biết, một khi Vân Trung Hạc mở miệng, đó chính là quyết định, ai cũng không thay đổi được.
Một lúc lâu sau, Cơ Chiến nói: “Bệ hạ, ta dẫn theo quân đoàn đệ nhất, hộ tống ngài đi thuộc địa thứ ba đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt.”
Vân Trung Hạc lắc đầu nói: “Không, đừng mang quân đội đi. Ta cảm thấy quân đoàn võ đạo dưới trướng Tỉnh Trung Nguyệt là một quần thể vô cùng cực đoan, một khi chúng ta mang quân đội đi, rất có thể sẽ phản tác dụng. Ta vẫn là câu nói kia, ở lập trường mấu chốt ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Nhưng trước tiên hãy để ta và Tỉnh Trung Nguyệt nói chuyện rồi lại tính sau, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta, Tỉnh Trung Nguyệt chắc chắn sẽ không làm tổn thương ta.”
Sau đó, Hạc Trung Vân lại nói: “Ta đi bằng một chiếc thuyền bình thường, đồng thời vẫn phái một chiếc phi thuyền đi cùng trên không trung như cũ.”
Cơ Chiến trầm mặc một lát nói: “Bệ hạ, nếu ngài đã quyết định thì chúng ta không ngăn cản được. Nhưng ta phải đi theo ngài đến thuộc địa thứ ba, khi đàm phán ngài có thể đi một mình, nhưng ta phải hộ tống ngài đến địa điểm đàm phán. Đây cũng là thái độ làm thần tử của chúng ta, cũng là thái độ của đế quốc đối với quân vương.”
Vân Trung Hạc nói: “Được, Cơ Chiến đại nhân!”
...
Ba ngày sau!
Vân Trung Hạc và Cơ Chiến đại nhân lên một chiếc thuyền mậu dịch (thuyền dùng để buôn bán), rời khỏi Tân Đại Viêm đế quốc, đi đến thuộc địa thứ ba gặp mặt đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt.
Vân Trung Hạc dâng trào cảm xúc!
Đã bao lâu rồi hắn và Tỉnh Trung Nguyệt chưa gặp nhau? Hơn mười năm.
Phải, chính xác hơn là gần mười một năm rồi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau một lần nữa.