Mặc dù chiếc thuyền mà Vân Trung Hạc sử dụng được gọi là tàu thương mại, nhưng chi bằng nói là tàu chở khách.
Bởi vì nó đi qua đi lại quanh năm giữa đế quốc và thuộc địa thứ ba, nó thường được dùng để vận chuyển tơ lụa, trà, gia vị và các mặt hàng có giá trị khác.
Nó còn có một công dụng quan trọng, đó là chuyên chở người.
Quan lại đế quốc ở thuộc địa thứ ba cộng lại có hơn một ngàn người, hơn nữa quanh năm đóng quân hơn vạn người, cho nên việc lui tới giữa hai nơi vô cùng dày đặc, yêu cầu về độ thoải mái dễ chịu đối với thuyền cũng rất cao.
Mà lúc này, trên con thuyền Vân Trung Hạc xuất hành đã treo long kỳ của Tân Đại Viêm đế quốc.
Hơn nữa hắn còn có một văn phòng chuyên môn, phòng đặc biệt, và một phòng dùng để tiếp khách.
Con thuyền có trọng tải 15.000 tấn, với 12 nồi hơi và có thể đạt tốc độ tối đa gần 38 km/h.
Hơn nữa trên thuyền đã có điện, cho nên lộ ra vẻ đèn đuốc sáng trưng.
Đây không phải là con thuyền lớn nhất của đế quốc, nhưng là con thuyền hoa lệ nhất, cũng là loại thuyền lớn mới nhất từng cải tạo.
Hy vọng các võ sĩ của Trật Tự hội nhìn thấy con thuyền này sẽ có chút xúc động.
Vân Trung Hạc đi lên boong tàu, nhìn về phía trước.
Đi tới Tân Đại Viêm đế quốc đã gần năm năm, đây là lần đầu tiên hắn rời đi.
Lúc hắn rời đi, cuối cùng Cơ Khanh cũng buông xuống công việc bận rộn trong tay, hỏi hắn một câu: Ngươi còn trở về không?
Nhìn lời nói này xem, sao có thể hỏi “ngươi còn trở về không?” chứ.
Hắn thật sự không nỡ rời xa hai nữ nhi, Bảo Bảo sắp một tuổi thật sự quá đáng yêu, huống chi còn là hai đứa bé giống nhau như đúc.
Khoảng một năm nay, tuy rằng công việc của Vân Trung Hạc bận rộn, hơn nữa có đôi khi cũng sẽ ra ngoài, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong Chấp Chính cung, cho dù có bận rộn đến đâu thì mỗi ngày hắn cũng sẽ chơi một hai tiếng với hai Bảo Bảo.
Vì vậy, trong mắt của hai Bảo Bảo, hắn đã một người rất gần gũi và thân thiết rồi.
Lần này rời đi, hắn đã thừa dịp hai Bảo Bảo ngủ mà lén lút đi.
Một vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, nhìn từ trên mặt biển có vẻ rất lớn.
Cơ Chiến đại nhân: “Hy vọng hết thảy đều có thể song toàn, hy vọng bệ hạ cuối cùng có thể gia đình đoàn tụ.”
Vân Trung Hạc nói: “Cũng hy vọng Cơ Chiến đại nhân có thể gia đình đoàn tụ.”
Cơ Chiến Đạo đại nhân nói: “Sau khi qua sự việc lần này, hy vọng đế quốc có thể hoàn thiện pháp luật về chuyện huyết thống Đại Hàm ma quốc.”
Lời này của y không nói rõ, bởi vì lúc trước luật pháp của Tân Đại Viêm đế quốc rất đơn giản trực tiếp, phàm là người có huyết thống Đại Hàm ma quốc đều không được đi vào, cho dù tới, cũng phải tù chung thân.
Tỉnh Trung Nguyệt mặc dù là thê tử của Vân Trung Hạc, hơn nữa trên người có huyết thống Đại Hàm ma quốc, nhưng luật pháp này vẫn không thể trực tiếp lật đổ. Bởi vì một khi lật đổ, tương lai sẽ người có huyết thống Đại Hàm ma quốc tiến vào đế quốc, hơn nữa thăng chức lên những vị trí cao, vậy chẳng phải là nguy hiểm sao.
Nhưng bây giờ Tỉnh Trung Nguyệt mang theo quân đoàn võ đạo cường đại xâm lấn thuộc địa thứ ba, Tân Đại Viêm đế quốc chủ động cầu hòa, cho nên ở trên luật pháp này hẳn là chủ động thay đổi.
…
Vân Trung Hạc sốt ruột, cho nên tốc độ của con thuyền rất nhanh, một ngày đi khoảng 1500 dặm, dọc theo đường đi qua thuộc địa thứ nhất, thuộc địa thứ hai.
Trước mắt, hai thuộc địa này cũng giống như lâm đại địch, đế quốc bản địa đã điều động mấy vạn quân đội nhập trú.
Hơn nữa thuyền trên biển cũng ít hơn nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng có chiến hạm đế quốc tuần tra qua lại, hiển nhiên là đang phòng bị Tỉnh Trung Nguyệt xâm lấn.
Dọc theo đường đi, tất cả những người nhìn thấy con thuyền của Vân Trung Hạc này đều thổi kèn chào mừng.
Mỗi một chiếc chiến hạm nhìn thấy cũng đều tiến lên hộ tống hai trăm dặm, sau đó mới rời đi.
Khoảng cách thuộc địa thứ ba còn ba ngàn dặm, đã không nhìn thấy bất kỳ chiếc thuyền của đế quốc nào, bất kể là tàu chở hàng hay là tàu chiến cũng đều không có, thậm chí một con thuyền bình thường cũng không nhìn thấy.
Chiếc thuyền chở hàng của Vân Trung Hạc đã trở thành một chiếc thuyền cô đơn, và trên tàu gần như không có quân đội.
Có một phi thuyền khổng lồ trên bầu trời, theo dõi vùng biển gần đó mọi lúc.
Bỗng nhiên…
Trên phi thuyền truyền đến tiếng chuông báo động chói tai, ngay sau đó không ngừng hạ xuống.
“Bệ hạ, phía trước hai trăm dặm phát hiện có chiến hạm địch, thỉnh cầu ngài lập tức lên phi thuyền.” Quan sát viên nói.
Bởi vì phi thuyền có thể bay rất cao, cho nên an toàn, hơn nữa nhiên liệu còn đủ để trở về đế quốc, cho dù khí đốt không đủ cũng có thể đi thuộc địa thứ nhất và thứ hai bổ sung.
Vân Trung Hạc leo lên một phi thuyền cỡ nhỏ rồi bay lên.
Thời tiết rất tốt, tầm nhìn rất xa, khi phi thuyền nhỏ lên cao đã có thể nhìn thấy rõ ràng hạm đội cách đó hơn một trăm dặm.
Nhìn thấy hạm đội này, Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc.
Đầu tiên hạm đội này có cánh buồm, nhưng tốc độ lại rất nhanh, hiển nhiên không chỉ lấy động lực bằng cánh buồm mà có thể cũng có động lực hơi nước.
Bởi vì trong quá trình đấu tranh với Tân Đại Viêm đế quốc, Trật Tự hội cũng hiểu được nguyên lý động cơ hơi nước.
Còn có thuyền của bọn họ cũng có thiết giáp, ít nhất bên ngoài bao bọc một tầng thiết giáp.
Thứ hai, thuyền của họ vô cùng quỷ dị.
Chính là không giống như một chiếc thuyền bình thường, trên đầu thuyền điêu khắc một con hắc long, hơn nữa còn phun lửa.
Hơn nữa thân thuyền cũng giống như một con cự long vậy.
Điều này… tác động trực quan này vô cùng kinh người, nhưng không phù hợp với thủy động lực học, hơn nữa khả năng chịu tải cũng không cao phải không?
Nhưng không thể không nói, thoạt nhìn thật sự rất bí ẩn, cường đại, uy phong.
Cả chục chiếc thuyền chiến chậm rãi vọt tới, trên mỗi một chiếc chiến hạm đều là cờ Hắc Long phun lục hỏa.
Gần một giờ sau!
Chiếc thuyền lớn hoa lệ của Vân Trung Hạc bị bao vây, bị hơn mười chiếc Hắc Long thuyền này vây quanh.
Mấy ngàn võ sĩ, mấy trăm cỗ nỏ đầy uy lực nhắm vào Vân Trung Hạc.
Thay vì ở trên phi thuyền, Vân Trung Hạc đã trở lại boong thuyền lớn.
“Ai là Vân Trung Hạc?”
Vân Trung Hạc ra khỏi hàng: “Ta là Vân Trung Hạc.”
Một gã thủ lĩnh võ sĩ của đối phương ra khỏi hàng, làm cho trong lòng Vân Trung Hạc âm thầm nhíu mày.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Đầu tiên, những võ sĩ trên Hắc Long thuyền hạm này đều rất cao, mỗi một người đều gần hai mét, hơn nữa vô cùng hùng tráng.
Mỗi người trong số họ đều mặc áo giáp đen, chỉ lộ ra hai con mắt.
Hơn nữa màu sắc của đồng tử mắt hơi kỳ quái.
Người bình thường rất khó có thể cao như vậy, hùng tráng như vậy.
Bọn họ hơi giống với võ sĩ Đại Hàm Ma Quốc, nhưng không giống nhau.
“Ngươi muốn đàm phán với nữ vương chúng ta?” Thủ lĩnh võ sĩ nói.
Nữ vương?!
Tỉnh Trung Nguyệt lại trở thành nữ vương?
Nàng thật sự quá trâu bò.
Vân Trung Hạc nói: “Đúng!”
Thủ lĩnh võ sĩ nói: “Một mình ngươi đến, không cần bất cứ ai đi cùng, mà ngươi phải đi bằng thuyền của chúng ta.”
Ánh mắt Cơ Chiến run lên, từ sâu trong nội tâm y đương nhiên không muốn Vân Trung Hạc đi thuộc địa thứ ba một mình để đàm phán với Tỉnh Trung Nguyệt.
Nhưng Vân Trung Hạc đã quyết định.
“Được!” Vân Trung Hạc nói.
Một giây sau, tên võ sĩ mặc giáp đen mạnh mẽ quăng tới một sợi dây thừng, trực tiếp móc lên thuyền lớn của Vân Trung Hạc, sau đó cơ thể gã mạnh mẽ trực tiếp bay qua thuyền lớn của Vân Trung Hạc như một con chim lớn, xuất hiện bên cạnh hắn.
Hình ảnh này khiến Vân Trung Hạc và tất cả mọi người xung quanh cả kinh.
Cơ Chiến theo bản năng cầm kiếm.
Điều này… võ công của người này quá cao, khoảng cách xa như thế, vậy mà y chỉ dựa vào một sợi dây thừng mà bay tới?
Thật đáng sợ.
Điều đó có nghĩa là gì? Một khi phát sinh hải chiến, chiến hạm Hắc Long một khi tới gần chiến hạm đế quốc, cho dù cách khoảng cách rất xa thì bọn họ cũng có thể leo lên thuyền.
Một khi bị trèo lên thuyền đánh giáp lá cà thì cho dù súng pháo của đế quốc trâu bò cũng trở nên vô dụng.
Võ công của đối phương mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hơn một ngàn năm, Trật Tự hội phân liệt lưu vong đi ra ngoài, mang tất cả kỹ năng của mình dồn hết trên võ đạo, đương nhiên phải kinh người.
Sau đó, thủ lĩnh võ sĩ kia nắm lấy lưng Vân Trung Hạc, dưới chân đạp mạnh một cái, cầm dây thừng, nhảy trở về chiến hạm Hắc Long của mình.
Toàn bộ quá trình, thật sự có một loại cảm giác cưỡi mây đạp gió.
Sau nhiều năm, Vân Trung Hạc lại một lần nữa tiếp xúc với võ đạo cường đại.
Sau khi đi tới Tân Đại Viêm đế quốc, tất cả mọi thứ đều được liên kết với khoa học, cho dù là võ đạo cũng bị số liệu hóa, biến thành lực lượng và tốc độ.
Hầu như không gặp qua nội công, cũng chưa từng nhìn thấy võ công kỳ quái.
Mà bây giờ, cuối cùng hắn lại nhìn thấy võ công thần bí.
“Đưa Vân Trung Hạc vào trong khoang thuyền, không được rời đi một bước.” Thủ lĩnh võ sĩ nói.
Nhất thời, hai võ sĩ mặc giáp đen cao lớn tiến lên, mang Vân Trung Hạc vào trong khoang thuyền của chiến hạm Hắc Long.
Toàn bộ khoang thuyền vẻn vẹn không tới hai mét vuông, không xa hoa chút nào mà ngược lại có vẻ vô cùng chật chội, hơn nữa còn lạnh như băng.
“Ầm!” Cửa khoang đóng sập lại.
Vân Trung Hạc ngồi ở bên trong, tiến vào bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay.
Một lát sau, hắn cảm nhận được sự di chuyển của con thuyền.
Hạm đội Hắc Long này một lần nữa khởi hành, đại thuyền của Cơ Chiến gắt gao theo sát, phi thuyền trên trời cũng gắt gao theo sát.
Hơn mười chiếc chiến hạm Hắc Long, bao vây trước sau đại thuyền của đế quốc, thời thời khắc khắc đều nhắm vào.
Các thuyền của cả hai bên tiếp tục đi về phía thuộc địa thứ ba.