Sau hai ngày rưỡi!
Hạm đội đến thuộc địa thứ ba của đế quốc, cảng phủ tổng đốc Hồng Di châu, cách bản địa đế quốc hơn một vạn ba ngàn dặm.
Sau hai thập kỷ mở rộng, đây là một cảng khổng lồ với hàng trăm tàu thuyền neo đậu.
Một nửa là chiến hạm Hắc Long, một nửa còn lại là tàu chở hàng của đế quốc, còn có một bộ phận chiến hạm của đế quốc, nhiều chiếc đã bị hư hại nặng nề, hiển nhiên đã trải qua một trận hải chiến.
Cửa khoang được mở ra.
“Đi theo ta!” Thủ lĩnh võ sĩ nói.
Vân Trung Hạc bước ra khỏi khoang thuyền, đi tới boong tàu, sau đó đi qua cầu phao, đặt chân lên vùng đất Hồng Di châu.
Nơi này chính là nơi có phủ tổng đốc thuộc địa thứ ba, nhìn qua cũng không khác mấy so với kiến trúc đế quốc, vẫn được xây dựng bằng đá khí phái nguy nga, quy mô của toàn bộ thành phố khoảng hai ba mươi vạn dân cư.
Tuy nhiên, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu, khắp nơi đều là máu tươi.
Lúc trước, Cơ Diễm dẫn quân đến bình định cũng là bởi vì thổ dân tấn công phủ tổng đốc, hơn nữa còn giết chết một số quan viên đế quốc.
Tình hình bây giờ vô cùng không ổn.
Cả Hồng Di thành, khắp nơi đều là võ sĩ mặc giáp đen, phía sau là quân đội thổ dân.
Trên tường thành, trên đường phố, lít nha lít nhít quân đội, vô số quân đội người Hồng Di.
Lúc trước đám phản quân Hồng dị tộc này bị quân đoàn đế quốc do Cơ Diễm suất lĩnh đánh bại, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt suất lĩnh quân đoàn Hắc Long xâm lấn thuộc địa thứ ba, đánh bại quân đoàn của Cơ Diễm, cho nên những quân đội thổ dân này lập tức trung thành với Tỉnh Trung Nguyệt.
Vân Trung Hạc tiến hành phỏng đoán đơn giản, cả Hồng Di thành, quân đội đã vượt qua hai ba mươi vạn, đương nhiên đại bộ phận đều là quân bản địa.
Cờ Hắc Long phun lửa tung bay khắp nơi.
Mỗi một binh sĩ Hồng Di tộc nhìn về phía Vân Trung Hạc đều tràn ngập địch ý tuyệt đối, ánh mắt như giết người.
Cái này không giống với trong đế quốc, nô lệ tự do của đế quốc, cho dù là nô lệ tầng dưới chót, đều ngưỡng mộ đế quốc.
Sau khi trở thành vương của đế quốc, Vân Trung Hạc vẫn đến thôn Di tộc do nô lệ tự do tạo thành thị sát, mỗi một lần đều gần như được điên cuồng theo đuổi.
Vô số người Di tộc thật sự hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, nếu một khi Vân Trung Hạc chạm vào góc áo của bọn họ, bọn họ đều sẽ kích động đến mức nước mắt ròng ròng.
Di nhân trong đế quốc không hề có một chút dấu hiệu tạo phản.
Hơn nữa, bởi vì chuẩn bị cho đại chiến thế giới, đế quốc cần chiêu mộ khoảng một trăm vạn người tòng quân, những người Di tộc nhiệt tình yêu nước đã đến tình trạng điên cuồng.
Vô số thanh niên Di tộc tranh nhau nhập ngũ trước.
Đương nhiên Vân Trung Hạc biết, trong mấy chục năm tới, chính sách Di tộc của đế quốc nhất định phải thay đổi, nếu không Di tộc chiếm đại đa số vẫn sẽ mưu phản.
Nhưng mấy chục năm sau, năng suất của đế quốc càng cao, đủ để tăng đãi ngộ của Di tộc.
Nhưng ở thuộc địa thứ ba, ánh mắt thổ dân Hồng Di này tràn ngập hung ác và địch ý tuyệt đối, thậm chí là cừu hận thấu xương.
Loại cừu hận này, ít nhất phải mất mấy chục năm mới có thể thuần hóa.
Mà ánh mắt của những võ sĩ Hắc Long này khi nhìn về phía Vân Trung Hạc lại tràn ngập cảm giác ưu việt vô hạn, còn có khinh bỉ.
Đúng vậy…
Bọn họ đang khinh bỉ Tân Đại Viêm đế quốc, cảm thấy đế quốc là nhỏ yếu.
Nguyên nhân rất đơn giản, trong trận xâm lấn này, bọn họ đã đánh bại quân đoàn đế quốc, hơn nữa ngàn năm trước, Trật Tự hội bị lưu vong trục xuất, trong nội tâm tồn tại oán hận ngàn năm.
Bây giờ rốt cục cũng đã đánh bại Tân Đại Viêm đế quốc, đương nhiên phải mặt mày hớn hở.
Phái bảo thủ của cựu Đại Viêm đế quốc lưu đày thế lực tân phái, thế lực tân phái vượt xa trùng dương, thành lập Tân Đại Viêm đế quốc, khinh bỉ hơn nữa còn thù địch với Đại Viêm đế quốc cũ.
Tân Đại Viêm đế quốc trục xuất lưu đày Trật Tự hội tôn sùng võ đạo, Trật Tự hội phân liệt lưu vong, vượt đại dương xa xôi, thành lập quốc gia mới, sau đó giết trở về, khinh bỉ hơn nữa còn thù địch Tân Đại Viêm đế quốc.
Thật không biết nên nói đây luân hồi không? Hay là tạo hóa?
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
“Bệ hạ…”
Bỗng nhiên có người gọi Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nhìn qua, là công dân của Tân Đại Viêm đế quốc.
Bọn họ có người là người nhà của quân đoàn đế quốc, có người là người nhà của quan viên đế quốc đóng quân ở phủ tổng đốc thuộc địa.
Lúc này, toàn bộ bọn họ trở thành nô lệ, trên cổ đeo vòng cổ, trên đùi cũng mang theo xiềng xích, đang làm việc dưới roi của thổ dân Hồng Di.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Nhìn thấy ánh mắt của Vân Trung Hạc nhìn lại, võ sĩ bản địa kia cố ý liều mạng vung roi, quất công dân đế quốc.
Lúc trước những Hồng Di thổ dân này là nô lệ, bây giờ xoay người làm chủ nhân.
Trước đây công dân đế quốc là chủ nhân, bây giờ trở thành nô lệ.
“Ha ha ha…” Tên võ sĩ bản địa kia lộ ra nụ cười đắc ý mà tàn nhẫn với Vân Trung Hạc, răng nanh nứt ra màu vàng, miệng phun ra lời dơ bẩn, hơn nữa run run thân thể với Vân Trung Hạc, làm những động tác nhục nhã không chịu nổi.
“Bốp bốp...” Võ sĩ thổ dân Hồng Di tộc xung quanh liều mạng đánh công dân đế quốc, liều mạng thi triển uy phong trước mặt Vân Trung Hạc.
Đã từng làm nô lệ, sau khi xoay người, lập tức trở nên hung ác.
Nhưng những công dân đế quốc này không để ý roi trên người, đồng loạt quỳ xuống một gối về phía Vân Trung Hạc.
“Bệ hạ!”
“Tham kiến bệ hạ!”
Vô số công dân đế quốc khóc nức nở, họ không cầu cứu, nhưng đầy cảm kích và ngưỡng mộ nhìn Vân Trung Hạc.
Công dân đế quốc đều đã đọc sách, có tầm nhìn rất xa, họ tất nhiên biết mục đích của Vân Trung Hạc khi đến đây là gì.
Là quân vương đế quốc, thế nhưng một mình đến thuộc địa thứ ba, tiến vào đầm rồng hang hổ của địch nhân.
Điều này vĩ đại cỡ nào? Nhân nghĩa cỡ nào?
Đương nhiên không ai cảm thấy Vân Trung Hạc bị bắt, bởi vì những quân đoàn Hắc Long này cũng không hề đi tấn công đế quốc.
Vân Trung Hạc quân vương chi tôn, tự mình đến cứu bọn họ.
Cho nên những công dân đế quốc này tuyệt đối không thể kêu cứu, không thể mang đến áp lực cho quân vương.
Vân Trung Hạc tiến lên, đi tới trước mặt một tiểu cô nương mười mấy tuổi, kéo nàng lên.
Cổ tay cô ấy đã bị xiềng xích mài chảy máu.
Vân Trung Hạc nội tâm vô cùng phẫn nộ, Tỉnh Trung Nguyệt nàng muốn làm gì?
Nàng trút giận với công dân Tân Đại Viêm đế quốc thì thôi, nàng biến bọn họ thành nô lệ thì thôi, vì sao ngay cả hài tử mười mấy tuổi cũng không buông tha?
Hơn nữa còn mang theo vòng cổ và xiềng xích?
Hạc Trung Vân xoa xoa đầu cô bé, lộ ra một nụ cười: “Nhóc con, kiên trì một chút, đừng nản lòng.”
Đôi mắt của cô bé tỏa sáng rực rỡ, sự phấn khích và kiên định chưa từng có, run rẩy nói: “Thưa bệ hạ, phụ thân ta là quan viên của thuộc địa thứ ba, ta đã đến để đoàn tụ với cha trong một kỳ nghỉ. Chờ sau khi ta trở lại đế quốc, ta nhất định phải thi học viện Đệ Nhất đế quốc, tương lai ta nhất định phải trở thành thần tử của ngài, trung thành với ngài, trung thành với đế quốc.”
“Tốt!” Vân Trung Hạc nói: “Tên nhóc là gì?”
Cô bé nói: “Ta tên là Hứa Tâm Tâm.”
“Được, ta nhớ kỹ.” Vân Trung Hạc nói: “Sau khi đại khảo kết thúc, ta sẽ đi tra điểm của nhóc nha.”
Mà vào lúc này, võ sĩ bản địa kia mạnh mẽ quất một cái roi tới, trực tiếp quất vào mu bàn tay Vân Trung Hạc, đau rát.
Trong phút chốc!
Tất cả công dân đế quốc trên mặt đất đều phát điên, nhào về phía võ sĩ bản địa, dùng tay nắm, dùng răng cắn.
Chỉ trong vòng nửa phút, đã xé nát tên võ sĩ bản địa đánh Vân Trung Hạc.
Người xung quanh nhất thời ngây người, lúc trước những nô lệ người đế quốc này rất ngoan ngoãn mà, thật không ngờ lại đột nhiên trở nên hung tàn như vậy.
Thổ dân người Hồng Di xung quanh nhìn thấy thì lập tức vọt tới, roi trong tay điên cuồng quất những nô lệ đế quốc này, thậm chí rút đao ra muốn điên cuồng chém giết.
“Dừng tay…” Vân Trung Hạc nói với võ sĩ Hắc Long bên cạnh: “Nếu bọn họ không dừng tay, tương lai ta sẽ giết sạch sẽ người Hồng Di trong thuộc địa thứ ba, một người không lưu lại.”
Thủ lĩnh võ sĩ Hắc Long của Trật Tự Hội cười lạnh nói: “Người nhỏ yếu, mới thích đe dọa, mà ngươi chính là người như vậy, nhỏ yếu không chịu nổi.”
Sau đó trì hoãn vài giây, chờ những nô lệ đế quốc này bị đánh đến đầu vỡ máu chảy, thủ lĩnh võ sĩ Hắc Long của Trật Tự hội mới giơ cao hai tay nói: “Dừng tay.”
Nhất thời, những võ sĩ bản địa này mới ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc tràn ngập đắc ý và nhe răng cười.
Vân Trung Hạc tính toán trong nội tâm, kế tiếp nhất định phải tiến hành một lần trấn áp tàn bạo trước nay chưa từng có đối với thuộc địa thứ ba.
Đảm bảo chắc chắn phải khiến từ sâu trong nội tâm bọn họ sợ hãi.
“Đi thôi!” Thủ lĩnh võ sĩ Hắc Long Trật Tự hội nói.
Vân Trung Hạc tiếp tục đi về phía trước, đi về phía phủ tổng đốc, mà bây giờ đã trở thành nơi đóng quân của Tỉnh Trung Nguyệt.
Dọc theo đường đi, nô lệ của hơn vạn dân đế quốc, sau khi nhìn thấy Vân Trung Hạc, mặc kệ bọn họ đang làm cái gì, đều chỉnh tề quỳ xuống, mặc kệ võ sĩ thổ dân phía sau đánh bọn họ như thế nào.
…
Phủ tổng đốc là một quần thể thành lâu khổng lồ, vô cùng hoành tráng, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, là một pháo đài quân sự kiên cố.
Hơn nữa dùng một loại đá đỏ xây dựng mà thành, có vẻ uy nghiêm mà lại hoa lệ.
Hiện giờ nơi này tung bay lá cờ của Hắc Long Trật Tự Hội, khắp nơi đều là võ sĩ giáp đen, ánh mắt mỗi người lạnh như băng, bọn họ nhìn về phía Vân Trung Hạc phảng phất như dã thú nhìn về phía nhân loại.
Nhất thời, Vân Trung Hạc lại bi quan về Hắc Long Trật Tự hội.
Sau khi bước vào pháo đài, Vân Trung Hạc được dẫn vào một căn phòng nhỏ.
“Ngươi chờ ở chỗ này.” Thủ lĩnh võ sĩ nói.
“Khi nào Tỉnh Trung Nguyệt nữ vương sẽ gặp ta?” Vân Trung Hạc hỏi.
Thủ lĩnh võ sĩ nói: “Nữ vương rất bận rộn, chờ sau khi xong việc, tự nhiên sẽ đến gặp ngươi.”
Sau đó, gã đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại, và toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối.
Đây là một căn phòng không có cửa sổ, cũng không có nến, một mảnh đen như mực.
Bởi vì thuộc địa thứ ba luôn luôn chiến đấu, do đó, công trình chiếu sáng cũng chưa lan rộng đến đây.
Vân Trung Hạc cứ như vậy, lẳng lặng ngồi ở chỗ này chờ đợi.
Toàn bộ lâu đài trông có vẻ rất ngột ngạt, không có âm nhạc, không có tiếng la hét.
Mọi thứ trong Hắc Long Trật Tự hội đều là màu đen, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng rất hắc ám.
Điều này là tồi tệ hơn tưởng tượng của hắn, Vân Trung Hạc không thể không suy nghĩ.
Một khi Hắc Long Trật Tự hội không muốn buông bỏ cừu hận trong lòng, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như thật sự không thể trở thành đồng minh? Vậy phải làm thế nào?
Nếu trở thành kẻ thù? Vậy phải làm thế nào?
Vân Trung Hạc muốn phán đoán, Hắc Long Trật Tự hội này có phải đã trượt xuống vực sâu hắc ám không thể vãn hồi hay không?
Nếu vậy, Vân Trung Hạc sẽ không lưu tình.
Đã có một Đại Hàm ma quốc, hắn tuyệt đối không cho phép sinh ra Đại Hàm Ma Quốc thứ hai.
Cho dù bọn họ đã từng là người của Trật Tự hội, cho dù là đồng minh ở cổ đại, hắn cũng sẽ không lưu tình.
…
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc chờ đợi trong một căn phòng nhỏ bên trong lâu đài khổng lồ này.
Không ai đến giao cơm, cũng không có ai đến giao trà, thậm chí cũng không ai nói chuyện.
Chờ một ngày, hai ngày.
May mắn hắn đã quen rồi, nếu không hắn sẽ sinh ra chứng sợ hãi giam cầm mất.
Rốt cuộc Tỉnh Trung Nguyệt có ở phủ Tổng đốc hay không?
Tại sao nàng còn chưa đến gặp hắn? Đây là có ý gì?
Một vài giờ nữa trôi qua!
Bỗng nhiên...
Cửa phòng mở ra.
Một bóng người đi vào.
Đầu tiên là mùi thơm mê người, quen thuộc mà xa lạ.
Còn có dáng vẻ này, quen thuộc mà xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì đường cong cơ thể ma quỷ này có hơi quen thuộc, xa lạ là bởi vì nàng đã trở nên cao hơn, cao hơn năm tấc.
Mẹ kiếp, nàng bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà còn có thể cao lên? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Rốt cuộc nàng có phải là Tỉnh Trung Nguyệt hay không?
Vân Trung Hạc hỏi: “Tỉnh Trung Nguyệt?”
Đối phương nói: “Vân Trung Hạc?”
“Đúng vậy, là ta!”
Sau đó, hai người rơi vào trầm mặc, giọng nói của nàng đã thay đổi.
Gần mười một năm không gặp mặt, hơn nữa nơi này tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt, đôi mắt xanh biếc, sáng chói trong bóng đêm.
Vân Trung Hạc nói: “Đã lâu không gặp!”
Tỉnh Trung Nguyệt lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện.”
Sau đó, nàng bắt đầu cởi áo giáp, cởi quần áo trên người.
Đây là… nàng muốn làm gì?