"Phụ thân. . ." Vân Trung Hạc nghẹn ngào.
Ngao Tâm ngồi bên trong run lên bần bật, cặp mắt mở ra, nhìn thấy Vân Trung Hạc, đầu tiên là tràn đầy mê mang.
Loại cảm giác này phảng phất như là tự mình gặp mộng.
Sau đó, phảng phất biết mình ở hiện thực, nhưng không thể tin được, thế là lại ra sức lắc đầu.
Trọn vẹn một lúc lâu, gã mới kịp phản ứng, lúc này không phải mộng cảnh, mà là hiện thực.
Người trước mắt này, đúng là con nuôi mong nhớ ngày đêm, mộng khiên hồn nhiễu kia.
Nhất thời, hai mắt Ngao Tâm ửng đỏ.
Vân Trung Hạc tiến lên, ôm cánh tay phụ thân.
"Mẫu thân rất tốt, muội muội cũng rất tốt, mà cũng đã lập gia đình, còn sinh ba hài tử." Vân Trung Hạc nói: "Muội phu là một vấn gia đại học."
Ngao Tâm há to miệng, phảng phất muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng không nói được.
Bởi vì ròng rã mấy năm, gã không mở miệng nói một chữ, khả năng nói chuyện phảng phất bị thoái hóa.
"Mặt khác nói cho ngài một tin tức vô cùng tốt, Ngao Ngọc huynh trưởng chưa chết, lát hồi ngài sẽ gặp huynh ấy." Vân Trung Hạc nói.
Ngao Tâm càng mở to mắt, không dám tin tin tức này.
Sau đó, vô cùng vô tận cảm thấy hạnh phúc, cuồng hỉ.
Gã đột nhiên cảm giác được thượng thiên chiếu cố, vậy quá tốt rồi, đồ vật đã mất đi còn trở về, như vậy gã cảm thấy mấy chục năm bị cầm tù cũng đáng giá.
Trọn vẹn một lúc lâu, Ngao Tâm vẫn không nói ra được một chữ.
Phảng phất cao hứng muốn nổ tung, nước mắt tuôn trào ra.
. . .
Sau đó, Vân Trung Hạc tự tay mở nhà tù thả ra nghĩa phụ Phong Hành Diệt.
Sau đó đạt được một tin tức xấu, dưỡng phụ đầu tiên Công Tôn Mã, đã qua đời.
Chính là sư huynh của Công Tôn Dương, vì bảo hộ Vân Trung Hạc và Ngao Ngọc, phản bội Đại Doanh đế quốc, kết quả bị Công Tôn Dương chặt đứt tay chân.
Cuối cùng lão vẫn không đợi được đến ngày Vân Trung Hạc trở về.
Hứa An Đình vẫn như cũ.
Khi gã nhìn thấy Vân Trung Hạc, cũng khóc không thành tiếng.
Phong Hành Diệt và Hứa An Đình, thật là u ám tuyệt vọng hơn mấy chục năm qua.
Bọn họ không giống như Ngao Tâm, tràn đầy ý chí tuyệt đối, cảm thấy Vân Trung Hạc nhất định sẽ giết trở lại.
Phong Hành Diệt và Hứa An Đình không có ý chí này, sau khi tuyệt vọng, cả người phảng phất xác sống trong lao tù.
Chờ lúc nhìn thấy Vân Trung Hạc, cả linh hồn mới thoáng hồi phục lại.
Mà người kích dộng nhất khi nhìn thấy Vân Trung Hạc lại là Viên Thiên Tà, gã khóc đến thở không ra hơi.
Không nhìn thấy Vân Trung Hạc, gã tràn đầy vô hạn chờ mong, nhưng nhìn thấy Vân Trung Hạc, gã càng tuyệt vọng.
Gã cảm thấy đời mình, khẳng định có thể kiến tạo phong công vĩ nghiệp, có thể trở thành trợ giúp lớn nhất cho Vân Trung Hạc.
Nhưng hiện tại hết thảy đã kết thúc, Đại Hàm ma quốc cũng đã diệt vong.
Mà Viên Thiên Tà gã cảm thấy sự nghiệp không hoàn thành, sao lại không cực kỳ bi thương?
Vân Trung Hạc vỗ vỗ bờ vai của gã nói: "Không nên như vậy, nhiệm vụ của chúng ta, sứ mạng của chúng ta vẫn chưa hoàn thành."
Viên Thiên Tà trùng điệp gật đầu nói: "Vì chủ nhân, ta nguyện thịt nát xương tan."
. . .
Cuối cùng, Vân Trung Hạc đi tới một gian nhà tù.
Trong này giam chính là Doanh Khư.
Đây cũng là người biến hóa lớn nhất, gã phảng phất già như Ngao Tâm, bây giờ vẫn là tráng niên.
Thế nhưng râu tóc trắng bệch, tóc dài như cỏ dại.
Vị Tứ hoàng tử Doanh Khư đã từng oai hùng anh phát, giờ như phế nhân.
Lúc đó sau khi tiêu diệt Đại Chu đế quốc, gã suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tiến vào Đại Tây đế quốc, triều khí phồn thịnh cỡ nào.
Nhưng sau đó, Doanh Đế tiết lộ thân phận của mình, thống nhất thế giới phương đông, kiến tạo Đại Hàm ma quốc.
Mà Vân Trung Hạc triệt để sinh tử không rõ.
Thế giới Doanh Khư triệt để sụp đổ.
Gã biết phụ hoàng có rất nhiều bí mật, mà lại có lực lượng thần bí phụ trợ, nhưng gã cũng không quá chú ý, cảm thấy phụ tử cũng là quân thần, quân vương nhất định phải duy trì cảm giác thần bí, làm nhi tử không thể dụng ý khó dò đi phỏng đoán quân phụ.
Nhưng khi hết thảy nổ tung, gã phản ứng kịch liệt nhất.
Lúc ấy gã muốn suất lĩnh mấy chục vạn đại quân phản kháng Đại Hàm ma quốc, mà lại muốn cát cứ tại Đại Tây đế quốc, kiến tạo Đại Doanh đế quốc hoàn toàn mới, triệt để phủ định Đại Hàm ma quốc.
Kết quả, gã thất bại bị bắt.
Khi nhìn thấy Vân Trung Hạc, trọn vẹn một hồi lâu gã mới phản ứng được, nói: "Vân. . . Vân Trung Hạc?"
Vân Trung Hạc nói: "Là ta, Tứ hoàng tử."
Doanh Khư run rẩy nói: "Hết thảy đã kết thúc?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, hết thảy đã kết thúc, Đại Hàm ma quốc đã diệt vong."
"Diệt vong thật tốt, diệt vong thật tốt. . ." Doanh Khư cười ha ha, vừa cười, vừa khóc lớn, vuốt mặt đất, quát ầm lên: "Diệt vong thật tốt, diệt vong thật tốt. . ."
Sau đó, Doanh Khư vừa khóc lại cười, hoàn toàn không thể khống chế chính mình.
"Tốt, tốt, Đại Hàm ma quốc diệt vong, coi như hiện tại thịt nát xương tan, ta cũng nhắm mắt." Doanh Khư khàn khàn nói.
Vân Trung Hạc nói: "Doanh Khư, ngươi phải tỉnh lại, ngươi không thể chết."
Doanh Khư nói: "Vì sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì ngươi là người Doanh thị hoàng tộc, chết là hết, sống thì mới tốt. Hoàng huynh của ngươi Doanh Tụng, vừa mới trợ giúp ta tiêu diệt Ma kinh, sau đó . . . Tự sát. Gánh nặng Doanh thị gia tộc chỉ có thể do ngươi gánh vác."
Doanh Khư nói: "Vân huynh, Doanh thị gia tộc ta còn có tương lai sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên, Doanh thị gia tộc là một trong mấy đại thân vương thiên hạ, còn có ngàn năm cơ nghiệp, bây giờ chỉ bị một ngăn trở nho nhỏ mà thôi."
. . .
Người nên cứu, đều đã cứu ra.
Nhưng còn có hai người trọng yếu, nhi tử Vân Nghiêu, còn có Tiên Huyết Nữ Vương.
Còn có Hương Hương công chúa rất trọng yếu.
Ba người này vẫn không phát hiện.
Tìm khắp toàn bộ lao tù dưới mặt đất, không có ba người này.
Vân Trung Hạc áp chế nội tâm bất an, vẫn như cũ đưa những thân nhân bạn cũ này về trên mặt đất, tắm rửa thay quần áo trước đã.
Sau đó, ăn cơm ngon lành.
Những người này mới vừa ra lao tù, tinh thần còn phi thường rã rời, cho nên đi nghỉ ngơi sớm.
Vân Trung Hạc gặp Linh Châu công chúa.
"Doanh Châu, không tìm thấy Vân Nghiêu." Vân Trung Hạc hỏi: "Lúc ấy, hắn cũng bị giam giữ sao?"
Sắc mặt Linh Châu công chúa trắng bệch, nói: "Đúng vậy, lúc ấy hắn và Ngao Tâm gia gia cùng bị giam giữ tại lao tù dưới đất, sau đó triệt để phong bế thông đạo, đồng thời có một nhóm người chuyên thủ vệ và phụ trách ăn uống cho bọn họ."
Tiếp theo, Linh Châu công chúa run rẩy nói: "Cha, phu quân có thể xảy ra chuyện không?"
"Yên tâm. . . Yên tâm." Vân Trung Hạc an ủi: "Có lẽ vì hắn quá trọng yếu, tổ phụ của ngươi đã mang hắn đi."
Tổ phụ Linh Châu, đương nhiên chính là hoàng đế Đại Hàm ma quốc.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang hắn về." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi hãy chiếu cố tốt cho mẫu thân ngươi, chiếu cố con của ngươi."
. . .
Sau đó, Vân Trung Hạc vì Tiền thái tử Đại Doanh đế quốc Doanh Tụng, cử hành một lễ truy điệu rộng rãi.
Tiếp đó, Vân Trung Hạc sắc phong Doanh Khư là Doanh thân vương Đại Viêm đế quốc.
Đồng thời, điều động một chiếc phi thuyền khổng lồ, chở thi thể Doanh Tụng về vương lăng Đại Doanh mai táng.
Làm Doanh thân vương mới, Doanh Khư tự mình hộ tống di thể Doanh Tụng trở về Doanh kinh.
Ngao Ngọc xác thực hiếu thuận hơn so với Vân Trung Hạc, tiếp theo y cơ hồ thời thời khắc khắc đi theo cạnh phụ thân Ngao Tâm.
Mặc kệ là ăn cơm, hay là tản bộ, hay là ban đêm đi ngủ, hai cha con đều ngủ trên hai tấm giường chiếu cùng phòng.
"Phụ thân, có muốn ta lập tức đưa ngài đi Vân Châu không?" Vân Trung Hạc hỏi: "Đi gặp mẫu thân và muội muội?"
Ngao Tâm lắc đầu nói: "Không cần, về sau hãy đi."
Gã thật không nỡ rời đi hai đứa con trai này, dù phi thường nhớ phu nhân và nữ nhi, nhưng vừa mới trở lại bên cạnh nhi tử, không nỡ tách ra.
Vân Trung Hạc nói: "Giang Châu bên kia, ta đã xây lại nhà chúng ta, về sau mẫu thân và muội muội cũng trở về ở lại. Đương nhiên cũng chưa chắc có thể làm được, bởi vì hai đứa bé của muội muội phải đến trường, trường học kiểu mới còn chưa phổ cập hoàn toàn tại Giang Châu."
Ngao Tâm cười nói: "Ta đi nơi nào cũng được, chỗ nào cũng được."
. . .