Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Ba Người Đâu?

Chương 475: Ba người đâu? Chương 475: Ba người đâu?

Rốt cuộc Vân Trung Hạc gặp Công Tôn Dương.

"Tội thần Công Tôn Dương, bái kiến hoàng đế bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Công Tôn Dương cẩn thận hành lễ.

Vân Trung Hạc nói: "Công Tôn Dương, Vân Nghiêu đâu? Hương Hương công chúa đâu? Tiên Huyết Nữ Vương đâu?"

Công Tôn Dương nói: "Tội thần nhất định biết gì nói hết không dám giấu diếm. Nhưng trước đó, tội thần cung chúc hoàng đế bệ hạ đã tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, sáng lập sự nghiệp thiên thu to lớn."

Vân Trung Hạc nheo mắt lại, nhìn Công Tôn Dương, trong lòng cười lạnh.

Cái này là lão hát hay trò xiếc đây?

Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, ngài phái Yến Biên Tiên đến Ma kinh làm nội ứng thật sao?"

Vân Trung Hạc không trả lời.

Công Tôn Dương nói: "Mặc dù hắn che giấu vô cùng vô cùng tốt, nhưng hai năm sau vẫn bị ta phát hiện. Nhưng ta không hề động hắn, gần đây có phải hoàng đế bệ hạ nhận được hai tình báo mang tính then chốt không? Cái thứ nhất là liên quan tới hắc ám tạc đạn, số lượng cụ thể rõ rõ ràng ràng. Thứ hai là Yêu Nhiêu chiếm trọng pháo và tạc đạn, có người hồi báo cho ngài, tất cả đạn pháo đều đã đến vị trí thích hợp nhất, cho nên ngài cách không dẫn bạo những đạn pháo này, trực tiếp phá thành Ma kinh."

Vân Trung Hạc vẫn không nói chuyện.

Công Tôn Dương nói: "Không chỉ như vậy, Yêu Nhiêu liên thủ với Đại Tế Sư muốn mưu hại Đại Doanh Vương, nhưng lại bị Đại Doanh Vương nghịch chuyển, mà mấu chốt nhất trong đó, cũng là bút tích của ta."

Vân Trung Hạc nói: "Công Tôn Dương đại nhân, quả nhiên vẫn sâu không lường được."

Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ chê cười, so với ngài, tội thần hoàn toàn là người không có ý nghĩa."

Vân Trung Hạc nói: "Công Tôn Dương đại nhân nói cho ta biết những thứ này, chẳng lẽ muốn nói cho ta, Công Tôn Dương ngươi đã lập thiên đại công lao rồi?"

"Không dám, không dám. . ." Công Tôn Dương nói: "Tội thần trước hoàng đế bệ hạ, nào dám nói công lao gì chứ?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta rất muốn biết, vì sao ngươi làm như vậy?"

Công Tôn Dương nói: "Bởi vì hoàng đế bệ hạ ngài mới đại biểu chính nghĩa, đại biểu cường đại, đại biểu tương lai."

Vân Trung Hạc nói: "Yến huynh, mời vào."

Một lát sau, một nam tử trung niên mập mạp đi vào.

Đây . . . Chính là Yến Biên Tiên?

Thật hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng y vốn có, ròng rã mập to hơn một vòng, hơn nữa nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.

Thân phận y ẩn núp tại Ma kinh, vẫn luôn là tổng quản, chưởng quản mấy ngàn tên nô lệ.

Người này như đã biến thân, mặc kệ là so với Yến Biên Tiên, hay là Hoa Mãn Lâu trước đó, đều không giống chút nào.

"Yến Biên Tiên đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Công Tôn Dương nói: "Ta bí mật gặp ngươi mấy lần, nhưng ngươi xưa nay chưa từng gặp ta."

Yến Biên Tiên nói: "Đã thấy qua."

Vân Trung Hạc nói: "Yến huynh, vị Công Tôn Dương đại nhân nói, liên quan tới số lượng hắc ám tạc đạn, là hắn cho ngươi sao?"

Yến Biên Tiên nói: "Bệ hạ, thần xác thực nhận được hai phần tình báo, một phần liên quan tới số lượng hắc ám tạc đạn, còn có một phần liên quan tới vị trí vụ thể mấy ngàn rương đạn pháo. Ta đã từng nghĩ tình báo là do Đại Doanh Vương cho ta, nhưng bây giờ nghĩ chắc không phải là hắn."

Yến Biên Tiên có ý rất rõ ràng, có lẽ tình báo này là do Công Tôn Dương cho.

Yến Biên Tiên tiếp tục nói: "Kỳ thật, không cần bọn hắn cho, thần cũng đã đạt được tình báo chuẩn xác. Thần là tổng quản nô lệ tại Ma kinh, những kền kền biến dị này đều là nô lệ dưới trướng thần nuôi dưỡng, cho nên ngày đó xuất động bao nhiêu kền kền biến dị, có bấy nhiêu hắc ám tạc đạn. Mà luc hắc ám tạc đạn được vận ra, số lượng nhiều lắm, mấu chốt là thứ này làm người ta sợ hãi, không thoải mái phải cách xa, muốn nôn mửa, cho nên dù thần không cẩn thận đi đếm, nhưng đại khái cũng biết số lượng. Còn có vị trí cụ thể những tạc đạn kia, nhận được mệnh lệnh của ngài, ta lập tức đi kiểm tra đo lường những tin tình báo này, kỳ thật hết thảy so với chúng ta tưởng tượng còn đơn giản hơn. Bởi vì số lượng những đạn pháo này nhiều lắm, cho nên điều động rất nhiều nô lệ cường tráng đi vận chuyển những đạn pháo này, ý thức bọn chúng phòng hộ, cũng không quá mạnh."

Công Tôn Dương nói: "Đó là vì lòng người tản, mà ta mở một con mắt nhắm một con mắt. Nếu không mạng lưới gián điệp của ngươi, đã sớm bị ta nhổ tận gốc."

Yến Biên Tiên không để ý đến, mà khom về phía Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ngài có gì cần, tùy thời có thể gọi ta."

Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Yến huynh vất vả."

Yến Biên Tiên lui ra ngoài.

. . .

"Công Tôn Dương đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn gì?" Vân Trung Hạc hỏi.

Công Tôn Dương quỳ xuống dập đầu nói: "Thần chỉ muốn hiệu trung với hoàng đế bệ hạ, cúc cung tận tụy chết mới thôi."

Vân Trung Hạc nói: "Con của ta Vân Nghiêu đâu? Hương Hương công chúa đâu? Tiên Huyết Nữ Vương đâu?"

Công Tôn Dương nói: "Hẳn là hoàng đế Đại Hàm ma quốc mang ba người này đi, bởi vì Vân Nghiêu và Hương Hương công chúa đều là người trọng yếu nhất với ngài."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy vì sao phải mang đi Tiên Huyết Nữ Vương?"

Công Tôn Dương nói: "Thần không biết."

Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế Đại Hàm ma quốc đã biến mất mười năm, hắn đi làm cái gì?"

Công Tôn Dương nói: "Muốn thành tiên."

Thứ đồ chơi gì?

Thành tiên?

Ngươi cho rằng đây là thế giới tu tiên à?

Công Tôn Dương cũng nhếch miệng, đối với cái từ thành tiên này cũng nhức cả trứng.

"Dù nghe phi thường hoang đường, nhưng hoàng đế Đại Hàm ma quốc thật là đi tu tiên, hơn nữa còn mang theo mấy chục vạn võ sĩ biến dị." Công Tôn Dương nói: "Mặc dù ta không biết hắn tu tiên thế nào, nhưng mấy chục vạn võ sĩ biến dị này đều là chất dinh dưỡng tu tiên, đều dùng để hi sinh."

Vậy càng hoang đường.

Trên thế giới này không có Hấp Tinh Đại Pháp, cũng không có Bắc Minh Thần Công, muốn võ công cường đại phải đàng hoàng luyện võ, không có thuyết pháp thôn phệ nội công.

Vị hoàng đế bệ hạ này mang theo mấy chục vạn võ sĩ biến dị? Muốn làm gì?

Công Tôn Dương nói: "Đại Hàm ma quốc thờ phụng Hắc Kinh, coi trọng chính là Tử Thần vĩnh sinh, cho nên hoàng đế Đại Hàm ma quốc không chỉ mang theo mấy chục vạn võ sĩ biến dị, hơn nữa còn giết chết cả ức nô lệ, dùng thi hài bọn hắn kiến tạo một thánh điện cự đại dưới mặt đất."

Điểm này Vân Trung Hạc cũng biết.

Công Tôn Dương thở dài nói: "Khi một người lấy quyền lực là mục tiêu cao nhất, một khi thực hiện được quyền lực đỉnh phong, vậy sẽ rất tịch mịch trống rỗng. Sẽ đi truy cầu mục tiêu cao hơn, chính là trường sinh bất tử, chính là đắc đạo thăng thiên, thành thần thành tiên. Nhưng thế giới này nào có Thần Tiên? Đều là chuyện hoang đường, ngài gặp qua cái gọi là thần tiên, nhất là Thiên Tộ Thần Hoàng, nhưng thần tích của hắn đều do ngài sáng tạo ra."

Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế Đại Hàm ma quốc muốn thành tiên? Có mục tiêu cụ thể không?"

Công Tôn Dương nói: "Có, hắn nói muốn tiêu diệt Thánh Miếu, từ đó hắn chính là Chúa Tể chí cao vô thượng của thế giới."

Tiêu diệt Thánh Miếu?

Mục tiêu này so với thành tiên thì bảo đảm hơn nhiều.

Vân Trung Hạc nói: "Vậy lúc này hoàng đế Đại Hàm ma quốc ở chỗ nào?"

Ánh mắt Công Tôn Dương nhìn xuống, khẩu khí tràn đầy thần bí: "Hắn. . . Ngay dưới chân của chúng ta."

Con mắt Vân Trung Hạc co rụt lại.

Ngay dưới chân?

Vị Hắc Ám Đại Đế này, quả nhiên trong quần thể Kim Tự Tháp dưới mặt đất.

Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ muốn tìm tới vị Hắc Ám Đại Đế này, đồng thời tiêu diệt hắn? Tội thần nguyện ý cống hiến sức lực cho bệ hạ."

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi muốn phản bội Hắc Ám Đại Đế?"

Công Tôn Dương cười lạnh nói: "Một người muốn thành tiên, đã không cần người khác hiệu trung. Thần nguyện ý xông pha khói lửa, thịt nát xương tan vì ngài."

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi muốn hiệu trung ta?"

"Đúng vậy, bệ hạ." Công Tôn Dương nói: "Xin bệ hạ thành toàn."

Ánh mắt Vân Trung Hạc nheo lại nói: "Tốt, ta đi dưới mặt đất tìm Hắc Ám Đại Đế, còn cần ngươi hỗ trợ."

Công Tôn Dương nói: "Thần cho dù không quá quen thuộc với Hắc Ám Kim Tự Tháp dưới mặt đất, nhưng thần nguyện ý tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý hiệu mệnh cho bệ hạ."

Vân Trung Hạc nói: "Muốn hiệu mệnh cho ta? Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại trong lòng ta có chút không thoải mái, chờ trong lòng thống khoái, ta mới có thể tiếp nhận ngươi hiệu trung."

Công Tôn Dương run rẩy nói: "Không biết làm thế nào thì tâm tình ngài mới thống khoái?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta nghe dưỡng phụ đầu tiên của ta là Công Tôn Mã, là sư huynh của ngươi, mà lại bị ngươi chặt đứt tay chân?"

Lời này vừa ra, sắc mặt Công Tôn Dương trắng bệch, lập tức quỳ xuống, liều mạng dập đầu chảy máu nói: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng . . ."

Sắc mặt Vân Trung Hạc phát lạnh, nói: "Phạm vào sai lầm, chẳng lẽ quỳ xuống hô một tiếng hiệu trung là có thể triệt tiêu sao? Trên thế giới này nào có chuyện dễ dàng như vậy, trước tiếp nhận trừng phạt, rửa sạch tội nghiệt, sau lại bàn đến hiệu trung đi."

Tiếp theo, Vân Trung Hạc lớn tiếng nói: "Người đâu, chặt đứt hai tay hai chân Công Tôn Dương cho ta!"

. . .

Bình Luận (0)
Comment