Theo Vân Trung Hạc ra lệnh một tiếng, lập tức mấy tên cường giả tiến lên, đè Công Tôn Dương xuống đất, giơ lên lưỡi đao muốn chém xuống.
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng . . ."
"Bệ hạ, ta có tác dụng lớn, ta có công lao với ngài!" Công Tôn Dương liều mạng cầu khẩn.
Vân Trung Hạc không để ý đến, tay vung xuống.
"Xẹt xẹt xẹt . . ." Mấy võ sĩ giơ tay chém xuống, chặt đứt toàn bộ tay chân Công Tôn Dương, chỉ còn sót một bộ thân thể.
"A. . . A. . . A. . ." Công Tôn Dương liều mạng gào thét, rú thảm, cao giọng la lên: "Vì sao, vì sao?"
Sau đó, mấy đại phu ưu tú đi đến, cầm máu cho Công Tôn Dương, đồng thời khâu lại vết thương.
Dù sao lão cũng trải qua dị biến, tố chất thân thể thật sự rất mạnh.
. . .
Mấy canh giờ sau.
Công Tôn Dương yên tĩnh trở lại, nhìn Vân Trung Hạc khàn khàn nói: "Bệ hạ, vì sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi cứ nói đi?"
Công Tôn Dương nói: "Luận tội nghiệt, luận cừu hận, Thiên Tộ công tước, còn có Ngao Minh đều vượt xa ta, ngươi vì sao không động thủ với bọn hắn, lại động thủ với ta? Là vì ta chém tứ chi Công Tôn Mã sao?
"Đó là một nguyên nhân." Vân Trung Hạc nói: "Nguyên nhân cực kỳ mấu chốt là vì lúc này, ngươi vẫn muốn hại ta. Thiên Tộ dù lòng dạ khó lường, nhưng hắn cũng không làm gì. Ngao Minh đã nhận mệnh, đồng thời tại Đại Viêm đế quốc tìm được lòng cảm mến, tìm được mùa xuân sự nghiệp thứ hai, trước mắt đang dốc hết tâm huyết."
Nói đi thì nói lại, Ngao Minh là một độc sĩ, không phải một người tốt, có thể tự tay giết chết thê tử Đoàn Oanh Oanh, có thể tự tay giết chết tổ phụ Ngao Đình. Nhưng trong chính trị, sở dĩ y quá mức đùa bỡn âm mưu quỷ kế, cuối cùng là vì Vạn Duẫn hoàng đế.
Vân Trung Hạc nhìn chằm chằm Công Tôn Dương nói: "Nhưng ngươi không giống vậy, ngươi toàn tâm toàn ý muốn hại ta."
"Oan uổng ta, bệ hạ." Công Tôn Dương gào khóc nói: "Thiên đại oan uổng, nếu như ta muốn hại ngài, vì sao không nhổ tậm gốc Yến Biên Tiên, vì sao còn đưa tình báo trọng yếu cho hắn? Tiêu diệt Ma kinh chẳng lẽ có chỗ tốt gì với ta sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Thứ nhất, lúc ta vây quanh Ma kinh, đồng thời hơn trăm triệu hỏa trùng biến dị bị tiêu diệt, Ma kinh nhất định sẽ bị luân hãm, nhiều nhất chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ngươi cũng vô pháp cải biến kết quả này. Ngươi đưa tình báo cho ta, nhiều lắm chỉ là gia tốc quá trình này, mà còn có thể lấy được tín nhiệm của ta."
"Thứ hai, Hắc Ám Đại Đế đã ròng rã mười năm chưa xuất hiện, tâm ngươi cũng luống cuống. Nhưng ngươi tuyệt đối không tin hắn đã chết, ta cũng không tin hắn chết. Nhưng vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện? Là bị vây sao? Vì sao Đại Hàm ma quốc sắp diệt vong, hắn vẫn như cũ không xuất hiện?"
Vân Trung Hạc nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó nhìn Công Tôn Dương nói: "Cho nên, Hắc Ám Đại Đế trước khi bế quan đã nói với ngươi cái gì? Có phải nói vạn nhất hắn một mực không đi ra, vậy cần ta đi vào tìm hắn, trợ giúp hắn cái gọi là đại nghiệp tu tiên?"
Lời này vừa ra, Công Tôn Dương lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc cũng biến thành băng lãnh.
Trọn vẹn một hồi lâu, Công Tôn Dương chậm rãi nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, ngài thật đúng là mắt sáng như đuốc."
Lúc này, lão đã hoàn toàn không còn nịnh nọt và sợ hãi như trước, ánh mắt khôi phục lại giống như rắn độc.
Trên thực tế, sống đến phân thượng này, đã không cần phải làm phản nữa.
Tính tuổi tác, lão đã chín mươi mấy tuổi, còn có bao nhiêu tuế nguyệt chứ?
Mà lão không có con cái, cũng không có gia tộc, đầu hàng còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là vì lý tưởng và chính nghĩa?
Cho nên loại người này đầu hàng, tuyệt đối dụng ý khó dò.
Thiên Tộ Thần Hoàng cũng là một loại dụng ý khó dò, nhưng lão hận ý với Hắc Ám Đại Đế vượt qua Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đã từng giết Thiên Tộ Thần Hoàng, nhưng Đại Doanh hoàng đế lại trần trụi đùa bỡn Thiên Tộ.
Tiếp theo, Công Tôn Dương nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi đoán không sai. Lúc ấy Đại Đế trước khi bế quan đã nói cho ta biết, nếu như hết thảy thuận lợi, ngài nhiều nhất ba năm sẽ xuất quan. Đến lúc đó, dù Đại Viêm đế quốc đánh tới, ngài cũng có thể tiêu diệt ngươi. Nhưng nếu như ba năm còn không xuất quan, đó chính là ngài tu luyện xảy ra vấn đề, cần phải để cho ta dẫn ngươi tới chỗ ngài tu luyện, trợ giúp đột phá."
Vân Trung Hạc nói: "Ta chẳng lẽ là thuốc dẫn sao? Còn có thể trợ giúp hắn đột phá?"
Công Tôn Dương nói: "Ta không hiểu những thứ này, nhưng Đại Đế đã nói như vậy. Cho nên lúc này ta mới không bắt Yến Biên Tiên, mà lại bán tình báo cho hắn, để Ma kinh gia tốc luân hãm, để Đại Hàm ma quốc gia tốc diệt vong, chính vì lấy được tín nhiệm của ngươi, sau đó lừa gạt ngươi đi chỗ Đại Đế tu luyện."
Vân Trung Hạc nói: "Hiện tại vì sao ngươi lại thẳng thắn như thế?"
Công Tôn Dương nói: "Đã bị lộ, thẳng thắn hay không thẳng thắn, đều như thế."
Vân Trung Hạc nói: "Không, không, không, ngươi bây giờ vẫn như cũ là dụng ý khó dò. Nếu bị ta khám phá, vậy ngươi dùng phép khích tướng, tạo ra lo lắng to lớn, muốn để cho ta đi phá giải, ngươi nếu không lừa được ta đi chỗ Hắc Ám Đại Đế tu luyện, vậy ngươi sẽ kích ta đi."
Công Tôn Dương cười lạnh nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh. Không sai, ta chính là muốn kích ngươi đi."
Tiếp đó Công Tôn Dương nói: "Không sai, Ma kinh luân hãm, nhưng Đại Hàm ma quốc vẫn còn chưa chính thức diệt vong, bởi vì Hắc Ám Đại Đế còn sống. Ngươi muốn triệt để tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, vậy nhất định phải giết chết Hắc Ám Đại Đế. Mà ngài ngay dưới chân chúng ta, ngay tại Kim Tự Tháp dưới mặt đất chờ ngươi. Ngươi dám đi không? Ngươi dám đi giết ngài sao? Một khi ngươi đi, sẽ rơi vào bẫy rập của ngài, trở thành chất dinh dưỡng, chẳng những ngài sẽ giết ngươi, hơn nữa còn lợi dụng huyết mạch của ngươi thành tựu tiên nghiệp. Đến lúc đó, Đại Viêm đế quốc xong đời, toàn bộ thế giới cũng xong. Chỉ cần ngươi đi, sẽ trợ giúp ngài niết bàn thuế biến sau cùng, sẽ khiến Đại Viêm đế quốc đến diệt vong. Nhưng ngươi không đi, vĩnh viễn không tiêu diệt được Đại Hàm ma quốc, ngươi dám đi không? Ngươi dám đi không? Ha ha ha ha. . ."
Vân Trung Hạc nhìn Công Tôn Dương điên cuồng, chậm rãi nói: "Ném hắn vào trong hầm phân, nhưng lại không cần dìm chết hắn, nhưng lại đút hắn ăn no, hiểu chưa?"
Lời này vừa ra, sắc mặt Công Tôn Dương kịch biến, tê thanh nói: "Vân Trung Hạc, ngươi không thể làm nhục ta, ngươi không thể làm nhục ta. . ."
Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Ngươi tính là cẩu vật gì? Vì sao ta không thể nhục nhã ngươi, ngu xuẩn! Mà ngươi đã trải qua dị biến, cũng phi thường cường đại. Cho nên dù bị chém đứt tứ chi, nhưng đại khái sẽ không dẫn phát cảm nhiễm mà chết đi? Nhưng vì để phòng vạn nhất, chúng ta sẽ triệt để bảo vệ tốt miệng vết thương của ngươi."
Tiếp theo, hắn phất phất tay.
Mấy võ sĩ tiến lên, kéo Công Tôn Dương ra ngoài.
Không lâu sau đó truyền đến tiếng kêu Công Tôn Dương thê lương, bi thảm, sau đó còn có một cỗ thanh âm ngâm nước, tiếng kêu thảm thiết đã không thấy tăm hơi.
. . .
Vân Trung Hạc tiếp kiến Thiên Tộ.
"Thiên Tộ Thần Hoàng, trò hay ngươi muốn sẽ lập tức tiếp diễn." Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế Đại Hàm ma quốc ngay Kim Tự Tháp dưới mặt đất, hắn đang tiến hành đại nghiệp tu tiên. Muốn hoàn thành niết bàn thuế biến sau cùng, nhưng đã lâu không thành công, cho nên muốn lừa gạt ta đi Kim Tự Tháp dưới mặt đất, lợi dụng huyết mạch của ta tiến hành đột phá cuối cùng. Cho nên hiện tại Kim Tự Tháp dưới mặt đất kia, chính là một cái bẫy rập đáng sợ."
Thiên Tộ không nói một lời.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đã từng lợi dụng huyết mạch của ta, làm dịu di chứng Phản Lão Diên Thọ Đan, mà ngươi đại khái cũng muốn lợi dụng huyết mạch của ta tiến hành đột phá thuế biến. Hiện tại Hắc Ám Đại Đế cũng muốn ta tự chui đầu vào lưới, ngươi nói ta có nên đi hay không?"
Thiên Tộ nói: "Đương nhiên phải đi."
Vân Trung Hạc nói: "Ta đi, để cho Hắc Ám Đại Đế triệt để miểu sát ta sao?"
Thiên Tộ nói: "Ngài nếu không đi, thế giới này sẽ không có kết cục."
Vân Trung Hạc nói: "Mà ngươi sống trên thế giới này, chính là vì xem trò hay này, chính là vì trận kết cục này, đúng không?"
Thiên Tộ nói: "Đúng vậy, ta muốn xem kết cục sau cùng."
Vân Trung Hạc nói: "Đối với ngươi, kết cục tốt nhất là gì? Là ta thắng, hay là Hắc Ám Đại Đế thắng, hoặc là chúng ta đồng quy vu tận?"
Thiên Tộ nói: "Bất luận kết cục gì với ta đều là kết quả tốt."
Vân Trung Hạc hơi híp mắt nói: "Ngươi quả nhiên ẩn giấu đi một chút chân tướng, chân tướng càng thêm kinh dị. Ngươi thực sự nói thật, nhưng cũng tránh nặng tìm nhẹ."
Sắc mặt Thiên Tộ hơi đổi một chút, không nghĩ tới Vân Trung Hạc lại nhạy cảm như vậy.
Tiếp theo lão không nói gì, Vân Trung Hạc cũng không hỏi gì.
Trọn vẹn một lúc lâu, Thiên Tộ nói: "Bệ hạ xin ngài yên tâm, đợi đến lúc lão hủ phải chết, không cần ngài giết, ta sẽ tự mình kết thúc."
Vân Trung Hạc cười nói: "Ngươi đa tâm rồi."
Sau đó, Vân Trung Hạc rời đi.
. . .