"Thần tham kiến hoàng đế bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Vi thần cung chúc bệ hạ, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, lập xuống thiên thu sự nghiệp to lớn."
Ngao Minh vẫn như cũ theo quy củ ba khấu cửu bái, lần này y áp giải lương thảo tới, mà lại không phải thông qua Nhu Lan thành trung chuyển, trực tiếp từ Đại Doanh quốc vận tới.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi vất vả."
"Vi thần không dám."
Vân Trung Hạc nói: "Ngao Minh, ta có một chuyện, muốn hỏi ngươi một chút."
"Bệ hạ mời nói."
Vân Trung Hạc nói: "Hắc Ám Đại Đế còn chưa chết, ngay trong Kim Tự Tháp dưới mặt đất chờ ta, mà đã bày ra thiên la địa võng, đợi ta đến chạm vào, lợi dụng ta tiến hành đột phá niết bàn sau cùng. Ngươi cảm thấy ta có nên đi không?"
Ngao Minh trầm mặc một hồi lâu, nói: "Thần cảm thấy bệ hạ nên đi."
Vân Trung Hạc nói: "Ồ? Vì sao?"
Ngao Minh nói lời như vậy, không sợ bị nghi kỵ sao? Ngươi và Vân Trung Hạc có sinh tử đại thù, ngươi nói lời như vậy, có phải muốn để Vân Trung Hạc đi chịu chết không?
Ngao Minh nói: "Thần cảm thấy, thiên mệnh ở chỗ bệ hạ, mà không ở chỗ Doanh Hoàng."
Tiếp đó Ngao Minh nói: "Thần xem như một người gian trá, nhưng hoàng đế dạng gì, sẽ có thần tử dạng đó. Bệ hạ muốn nghe nói thật, mà lại dũng cảm nghe nói thật, vậy vi thần nói thật. Bệ hạ nếu như không muốn nghe nói thật, vậy thần sẽ không nói thật."
Đây cũng là thật, mà Ngao Minh cũng coi như vô cùng vô cùng hiểu rõ Vân Trung Hạc.
Tiếp theo, Ngao Minh dập đầu nói: "Đối với thần, nội tâm khát vọng bệ hạ chiến thắng, tiêu diệt Hắc Ám Đại Đế. Chỉ có như vậy, tài hoa và chí khí thần mới được thi triển. Tại Đại Hàm ma quốc, thần không dám cưới vợ, không dám sinh con, cũng vì cảm thấy bọn chúng không có tương lai. Nhưng bệ hạ lấy được thế giới phương đông, vi thần không kịp chờ đợi cưới thật nhiều thê thiếp, một hơi sinh mấy hài tử. Gia tộc thần đã bị bệ hạ giết chết, cho nên muốn dưới quang mang bệ hạ, mau chóng sáng tạo ra một gia tộc hoàn toàn mới, tương lai mấy chục năm sau, gia tộc thần lại một lần nữa trở thành một trong hào môn đế quốc, đây chính là tất cả lý tưởng cùng nguyện cảnh của thần, nếu ai ngăn cản lý tưởng này, đó chính là địch nhân lớn nhất của thần."
Vân Trung Hạc nghe được, Ngao Minh nói là thật, mà lại phát ra từ đáy lòng.
"Ta đã biết." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nghỉ ngơi tốt đi, sau đó mau chóng trở lại trên cương vị."
Ngao Minh dập đầu nói: "Vâng, bệ hạ, thần tạ chủ long ân."
Ngao Minh theo quy củ thối lui.
Trên thực tế, người này hiện tại rất có ý tứ. Làm việc phi thường liều mạng, thỏa thích thi triển tài hoa của mình, nhưng tuyệt đại bộ phận sẽ không xuất hiện trước mặt Vân Trung Hạc, miễn cho hắn nhìn thấy phiền.
Y thật sự hiểu rất rõ Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc làm quân chủ không thiếu ý chí, có thể chứa được Ngao Minh, mấu chốt ở chỗ Ngao Minh. Nhưng Vân Trung Hạc lại thẳng tính, hắn không thích Ngao Minh chính là không thích, Ngao Minh nếu trường kỳ ở trước mặt Vân Trung Hạc lắc lư, sẽ chỉ làm Vân Trung Hạc càng ghét hơn.
. . .
Vân Trung Hạc cùng Chu Hắc Vương đánh cờ.
Ngao Tâm khôi phục mấy ngày, lập tức trở nên anh tư bừng bừng phấn chấn, tinh khí thần cực kỳ tốt, lúc này mang theo hai đứa bé của Vân Nghiêu và Linh Châu công chúa đi luyện võ, bất tri bất giác gã đã làm thái gia gia.
"Huynh trưởng, Hắc Ám Đại Đế trong Kim Tự Tháp dưới mặt đất chờ ta, huynh cảm thấy ta có nên đi vào không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Chu Hắc Vương Ngao Ngọc nói: "Đệ đệ, hiện tại ta mới phát hiện, sự uất ức của ta thật đúng là trời sinh. Gặp được khó khăn, căn bản không muốn đi đối mặt. Không, nói cho đúng, nếu như không có người ngăn trước mặt ta, ta vẫn nguyện ý đối mặt khó khăn, cũng có tiềm lực nhất định. Chỉ khi nào có người xuất hiện ở trước mặt ta, có thể che gió che mưa cho ta, ta sẽ triệt để biến thành đồ bỏ đi."
Vân Trung Hạc cười một tiếng.
Ngao Ngọc nói: "Bình thường, phụ thân tốt nhất nên có hai đứa con trai. Một đứa con trai rất có tiền đồ, như vậy có thể xông xáo thiên hạ, làm rạng rỡ tổ tông. Một đứa con trai không có tiền đồ, canh giữ ở bên cạnh phụ thân, hiếu thuận làm bạn. Mà ta chính là nhi tử không có tiền đồ kia, ngươi chính là nhi tử có tiền đồ kia."
Vân Trung Hạc vẫn chỉ cười, không nói gì, càng không mở lời an ủi.
Ngao Ngọc nói: "Rất nhiều năm trước, ta đã trốn qua một lần, chính là lần đầu chúng ta gặp mặt cạnh Vô Chủ chi địa. Mấy năm trước ta lại trốn tránh một lần, ta không có dũng khí, cũng không có năng lực đi đối mặt chân tướng tàn khốc. Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể, ngươi có dũng khí, cũng có năng lực."
Ngao Ngọc đại khái là một trong những người thông minh nhất thế giới này, lời y nói lượng tin tức là lớn nhất.
Mà y có được trực giác bén nhạy không gì sánh được, so với Vân Trung Hạc còn nhạy bén hơn.
. . .
"Ngươi không nên hỏi ta, cũng đừng trưng cầu ý kiến của ta." Tỉnh Trung Nguyệt thở dốc nói: "Tóm lại, ngươi cũng không nên để cho ta làm ra quyết định, hiện tại ta ghét nhất chính là đưa ra quyết định, cứ để ta triệt để trở thành một nữ nhân vô não đi."
Tiếp theo, nàng nhịn không được lại vuốt ve bụng của mình.
Vân Trung Hạc thận trọng nói: "Nàng, không phải nàng lại có mang chứ?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi cứ nói đi? Ta đã nói, đánh xong Ma kinh, ta còn muốn sinh."
Vân Trung Hạc không thể nào hiểu được, nữ nhân này, sinh ra lại không chịu quản, sinh nhiều như vậy làm cái gì?
Đã sinh bốn đưa, nếu như lần này lại là song bào thai, đó chính là sáu đứa.
Kỳ thật Vân Trung Hạc hiểu rõ tâm thái Tỉnh Trung Nguyệt.
Khi còn bé nàng kinh lịch quá thảm, khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng khuyết thiếu lòng cảm mến với thế giới này, người có huyết mạch với nàng quan hệ quá ít.
Cho nên, nàng phải cố gắng sinh, chính là muốn càng thâm nhập cắm rễ ở thế giới này, tìm tới lòng cảm mến.
Hài tử càng nhiều, nàng phảng phất liên hệ thế giới này càng chặt chẽ.
Nàng bình thường chiếu cố hài tử phi thường qua loa, nhưng lúc cần, nàng cũng có thể trở thành mẫu thân tốt nhất.
Tại Hắc Viêm đế quốc, nàng vì hài tử, vì hơn một ngàn người đi theo, đã liên tục tiến hành thí luyện địa ngục, một lần lại một lần niết bàn thuế biến, vô cùng cường đại.
Mà một khi đoàn tụ với Vân Trung Hạc, nàng lập tức tháo xuống tất cả đấu chí, biến thành một người không ôm chí lớn, sống ngày nào hay ngày ấy.
Mà lần này, Vân Trung Hạc muốn hỏi nàng có nên đi Kim Tự Tháp dưới mặt đất, đi đối mặt Hắc Ám Đại Đế không. Hắn còn chưa kịp hỏi, Tỉnh Trung Nguyệt đã nói thẳng là không nên hỏi ta, chính ngươi cứ quyết định, dù sao bụng nàng lại có hài tử.
Mấu chốt nhất là, nàng biết Vân Trung Hạc đã có quyết định, sở dĩ hỏi thăm người khác, càng nhiều là vì miệng tiện, nàng không thèm để ý.
. . .
Một ngày này, như là thường ngày, cũng không có gì đặc thù.
Thậm chí, Vân Trung Hạc không đi cáo biệt người nhà.
Có một số việc cần nghi thức, nhưng có một số việc lại không quá cần.
Toàn thân Công Tôn Dương từ trong ra ngoài, được triệt để thanh tẩy sạch sẽ, toàn bộ quá trình thanh tẩy coi như thảm liệt, khuất nhục, không có chút tôn nghiêm nào.
Bảo đảm lão một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Vân Trung Hạc, không có bất kỳ xú khí gì.
Nhưng lúc lão gặp lại Vân Trung Hạc, đã có chút hấp hối, mặt mũi tràn đầy tái nhợt.
Trong khoảng thời gian này, mấy chục năm tuế nguyệt tôn nghiêm của lão bị triệt để giày xéo, thật không bằng heo chó, bị giẫm dưới chân nghiền ép một trăm lần, một vạn lần.
Vậy đại khái chính là câu trong truyền thuyết muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vân Trung Hạc nhìn lão cười nói: "Công Tôn Dương đại nhân, ngươi đã được như nguyện. Ta biết Hắc Ám Đại Đế tại Kim Tự Tháp dưới mặt đất chờ ta, vậy ngươi mang theo ta đi chiếu cố hắn, thế nào? Hai người chúng ta, cuối cùng sẽ có một trận quyết chiến cá nhân, nhìn xem thiên mệnh rốt cuộc trên thân ai."
Công Tôn Dương nói: "Tốt, Vân Trung Hạc bệ hạ, chúng ta đi chiếu cố Hắc Ám Đại Đế, cũng coi như chấm dứt ân oán mấy chục năm giữa hai người các ngươi."
. . .