Công Tôn Dương, kẻ bị Vân Trung Hạc chém đứt tay chân, chỉ còn lại thân thể, mới vừa rồi là lão dùng nội lực thổi hơi, đẩy Vân Trung Hạc vào trong thạch quan.
Sau đó, thanh âm của lão đắc ý không gì sánh được, oán độc không gì sánh được.
Tại sao lão lại xuất hiện ở đây? Mà trước đó Vân Trung Hạc hoàn toàn không nhìn thấy lão tồn tại, cũng không cảm ứng được lão.
"Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi nên giết ta, ngươi nên sớm giết ta."
"Kết quả ngươi không giết, cuối cùng vẫn là ta hại ngươi, ha ha ha ha. . ."
"Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi cuối cùng vẫn chết trên tay Công Tôn Dương ta, ha ha ha ha. . ."
"Đây chính là thỉnh quân nhập úng chân chính, các ngươi chết đi, chờ chết đi. . ."
Công Tôn Dương không để ý bờ môi đau đớn, điên cuồng gào thét, phóng thích ra vô cùng vô tận hận ý, miệng đầy máu, đầy mắt điên cuồng.
"Vân Trung Hạc, ngươi chết đi, Đại Viêm đế quốc sẽ diệt vong, ha ha ha ha!" Công Tôn Dương điên cuồng như ma.
Mà ngay lúc này, trong đầu Vân Trung Hạc truyền đến một tiếng thở dài, là thanh âm Đại Hàm Ma Hoàng, đây là y trực tiếp giao lưu tinh thần với Vân Trung Hạc.
"Ai! Vân Trung Hạc, ngươi rất kỳ quái Công Tôn Dương sao xuất hiện ở chỗ này đúng không?" Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi mang theo mấy ngàn người xuống đây, nhưng ngươi đừng quên, quần thể Kim Tự Tháp dưới mặt đất là địa bàn của ta, tinh thần của ta có thể lan tràn ra mỗi một nơi. Ta xác thực hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, mà ta mang tới mấy chục vạn người, cũng đều nhốt trong thạch quan, trước khi ta thôn phệ hết linh hồn bọn hắn, bọn hắn cũng không cách nào động đậy, thiếu một thứ cũng không được. Ta vốn muốn giải quyết vấn đề phía trên, nơi này là lực lượng hắc ám trọng yếu nhất, cơ mật tối cao, ta không muốn để cho ngươi thấy, cũng không muốn để Công Tôn Dương nhìn thấy. Nhưng kế hoạch phía trên của ta thất bại, ngươi không bị mắc lừa. Cho nên chỉ có thể để Công Tôn Dương ra tay đẩy ngươi vào thạch quan, mặc dù tay chân hắn đã cụt, nhưng vẫn có thể sử dụng. Nhưng cứ như vậy, thắng lợi của ta sẽ không hoàn mỹ."
Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng lại thở dài một tiếng nói: "Thế nhưng trên thế giới này vốn cũng không có cái gì là hoàn mỹ."
Vân Trung Hạc nói: "Mấy ngàn võ sĩ biến dị ta mang tới đâu rồi?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đều ở bên ngoài du đãng, liều mạng chiến đấu cùng không khí, chiến đấu với huyễn tưởng, không bao lâu sẽ chết hết. Bởi vì nơi này là địa bàn của ta, ta có thể khống chế tinh thần mỗi người."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi chung cực niết bàn, cần thôn phệ mấy chục vạn linh hồn của con người? Nhưng kết quả là thiếu một mình ta?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Không phải sao, thiếu huyết mạch ngươi, thiếu một mình linh hồn ngươi. Bây giờ ngươi cũng hoàn toàn không thể nhúc nhích."
Không sai, tiến vào thạch quan này, Vân Trung Hạc không thể nhúc nhích, dù một chút cũng không thể, duy nhất có thể động chính là tư duy, ý thức của mình.
Một khi tiến vào quan tài, cả người sẽ bị triệt để trấn áp khóa chặt.
Mặc kệ là Vân Trung Hạc cũng tốt, Đại Hàm Ma Hoàng cũng được, đều không ngoại lệ, tiến vào thạch quan sẽ bị định trụ thân thể.
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Hiện tại, hết thảy đã đủ. Rốt cuộc ta phải hoàn thành chung cực niết bàn, ngươi chính là một vòng sau cùng. Ta đợi ròng rã mười năm, rốt cuộc đại công cáo thành."
Vân Trung Hạc nói: "Chung cực niết bàn? Sẽ cường đại đến tình trạng gì?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Hẳn là như Thần Nhân, ta không biết, nhưng lại vô cùng chờ mong."
Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc, đây chính là số mệnh của ngươi, cam chịu số phận đi, cam chịu số phận đi! Vài thập niên trước, ngươi bị ta lợi dụng, mà bây giờ ngươi sẽ bị ta thôn phệ. Đại Hàm ma quốc bị ngươi tiêu diệt, ta không quan tâm. Năm đó Nộ Đế không quan tâm, ta cũng không quan tâm, ha ha ha ha. . ."
"Vân Trung Hạc, chỉ có lực lượng bản thân, mới thật sự thuộc về mình."
"Ta muốn trở thành chí tôn chân chính thế giới này."
"Vân Trung Hạc, bắt đầu nghênh đón tử vong của ngươi đi!"
"Vân Trung Hạc, bị ta thôn phệ đi!"
"Chung cực niết bàn, bắt đầu!"
"Bắt đầu!"
Theo tinh thần Đại Hàm Ma Hoàng hô to.
Trong nháy mắt. . .
Toàn bộ vực sâu to lớn, tất cả năng lượng xiềng xích không ngừng sáng lên.
Càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng.
Toàn bộ vực sâu hắc ám, chiếu lên sáng như ban ngày, nhưng lại không phải quang mang bình thường, mà là ánh sáng phóng xạ.
Sau đó, mấy chục vạn cỗ quan tài bắt đầu phát sáng.
"A. . . A. . . A. . ."
Mấy ngàn người, mấy vạn người, mấy chục vạn người phát ra tiếng rú thảm.
Như lệ quỷ rú thảm.
Mấy chục vạn lệ quỷ rú thảm.
Mấy chục vạn võ sĩ biến dị này, bắt đầu bị thôn phệ.
Linh hồn của bọn họ, lực lượng của bọn họ.
Toàn bộ bị thôn phệ.
Thân thể mỗi người cường tráng, trong nháy mắt trở nên thon gầy, phảng phất bị hút khô.
Vô số xiềng xích này, phảng phất biến thành đường dẫn năng lượng đặc thù, như là mạch điện.
Thôn phệ linh hồn và lực lượng mấy chục vạn võ sĩ biến dị, toàn bộ hội tụ đến không gian trung tâm.
Sau đó. . .
Cỗ năng lượng vô cùng vô tận này, điên cuồng oanh kích lên thân thể Vân Trung Hạc.
Trong nháy mắt. . .
Vân Trung Hạc cảm thấy chính mình hồn phi phách tán.
Sau đó. . .
Thân thể Đại Hàm Ma Hoàng phảng phất trở thành lỗ đen, điên cuồng thôn phệ.
Thôn phệ mấy chục vạn linh hồn và lực lượng của con người.
Thôn phệ Vân Trung Hạc!
"A. . . A. . . A. . ."
Vân Trung Hạc cảm giác huyết mạch của mình, linh hồn của mình, không ngừng bị rút đi.
Thân thể hắn vốn sung mãn, giống như bị hút khô, không ngừng trở nên thon gầy.
Năng lượng vô cùng cường đại liên tục không ngừng tiến nhập thể nội Đại Hàm Ma Hoàng.
Trên người hắn bắt đầu toả ra hắc ám quỷ dị.
Không sai, toả ra chính là hắc ám.
Càng ngày càng đen tối, càng ngày càng đen tối.
Cuối cùng. . .
Thật phảng phất như lỗ đen, hắc ám đến cực hạn.
Hết thảy đến cực hạn.
Mấy chục vạn võ sĩ biến dị trong quan tài, linh hồn triệt để bị rút hút.
Mấy chục vạn cỗ thạch quan ảm đạm xuống, vô số năng lượng xiềng xích, cũng triệt để ảm đạm xuống.
"Ầm. . ."
Hắc ám thể nội Đại Hàm Ma Hoàng đạt tới cực hạn, sau đó bỗng nhiên nổ tung.
Trong đầu óc của y, trong thân thể, mỗi một chỗ đều phảng phất nổ tung.
Mỗi một tế bào thần kinh, mỗi một đoạn gân mạch.
Không ngừng nổ tung.
Cuối cùng, trong đầu óc của y cũng nổ tung.
Sau đó. . . Đại Hàm Ma Hoàng mở mắt ra.
Mà cùng lúc đó, Vân Trung Hạc triệt để không còn hô hấp, cũng không có mạch đập, linh hồn cũng triệt để dập tắt.
Phảng phất đã chết một cách triệt để.
Hết thảy thể nội, phảng phất bị thôn phệ sạch sẽ.
. . .
Công Tôn Dương run rẩy nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, chung cực niết bàn, vũ hóa thành tiên."
"Ha ha ha ha. . ." Đại Hàm Ma Hoàng nằm trong thạch quan, phát ra tiếng cười, lần này không phải là tinh thần la lên, mà là thanh âm chân chính.
"Công Tôn Dương, ngươi vất vả." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi yên tâm, ta đã nắm giữ lực lượng vô cùng cường đại, có thể làm cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu. Ta sẽ để cho ngươi mấy chục năm sau cùng, hưởng hết vinh hoa phú quý, bởi vì ngươi là người cuối cùng không phản bội ta."
Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, ngài triệt để thành công sao?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đương nhiên, ta đã đạt đến cảnh giới Hắc Kinh trước nay chưa từng có. Ta thôn phệ mấy chục vạn linh hồn và lực lượng của con người, ta thôn phệ lực lượng linh hồn Vân Trung Hạc, trong mấy ngàn năm qua, ta là đệ nhất cường giả vũ nội. Ta trở thành Hắc Ám Đại Đế chân chính, ta có được lực lượng như thần chỉ, ta chân chính leo lên vũ nội đỉnh phong, cái gì Đại Viêm Thần Hoàng, cái gì thần miếu, cái gì Nộ Đế, hết thảy đều bị ta giẫm dưới chân, ha ha ha ha ha. . ."
Công Tôn Dương cuồng hỉ nói: "Bệ hạ, Đại Hàm ma quốc có rất nhiều người phản bội ngài, Chu Hắc Vương, Bạch Cổ, Bạch Phi Phi..., ngài nhất định phải giết chết toàn bộ, ngài nhất định phải diệt chủng vong tộc Vân Trung Hạc triệt để."
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đương nhiên, tất cả người phản bội trẫm, toàn bộ phải thịt nát xương tan, tan thành mây khói."
"Trẫm. . . Muốn xuất quan!"
"Ròng rã mười năm, rốt cuộc trẫm muốn xuất quan."
"Toàn bộ thiên hạ, toàn bộ thế giới, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Chân chính Hắc Ám Đại Đế tới."
"Đại Viêm đế quốc, dưới uy nghiêm của trẫm, tan thành mây khói."
Theo Đại Hàm Ma Hoàng hô to, bộ thạch quan chứa gã, triệt để vỡ vụn.
Sau đó, Hắc Ám Đại Đế, Đại Hàm Ma Hoàng, chậm rãi đứng lên.
Cả người y, thật như là như lỗ đen, phảng phất muốn thôn phệ hết thảy sinh cơ chung quanh.
Phảng phất y đi qua mỗi một tấc, đều là tử vong và niết diệt.
Phảng phất y đi qua mỗi một chỗ thổ địa, đều sẽ biến thành Địa Ngục.
Phảng phất lúc Vân Trung Hạc tiến vào Kim Tự Tháp, nhìn thấy huyễn cảnh kia, đi mỗi một bước, đều là hủy diệt.
. . .
Hắc Ám Quân Vương, Đại Hàm Ma Hoàng đầu tiên là quan sát toàn bộ không gian.
Nội tâm thở dài không gì sánh được.
Mặc kệ nơi này là ai xây, nhưng sứ mệnh nó đã hoàn thành.
Cả đời Nộ Đế không hoàn thành sứ mệnh, y lại hoàn thành.
Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng đi vào trước quan tài Vân Trung Hạc, nhẹ nhàng vung lên.
Bộ thạch quan này trong nháy mắt vỡ nát, lộ ra thi thể của hắn. Thật như một bộ thây khô, hoàn toàn không còn vẻ tuấn mỹ vô địch trước đó.
Đại Hàm Ma Hoàng nhẹ nhàng bóp lấy cổ thây khô Vân Trung Hạc, chậm rãi nói: "Vân Trung Hạc các hạ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Nhưng hiện tại, Vân Trung Hạc đã không trả lời được hắn.
Đại Hàm Ma Hoàng nhẹ nhàng thở dài nói: "Ta vốn cho rằng ngươi có thể trở thành địch nhân của ta, đối thủ của ta, nhưng cuối cùng không phải. Câu nói kia phi thường ác tục, nhưng. . . Trẫm muốn lặp lại lần nữa, vô địch thật sự là tịch mịch, quá tịch mịch. Không biết vì sao, sau khi nắm giữ lực lượng vô hạn, ta cũng biến thành lỗ mãng, nói ra lời tuỳ tiện nông cạn như thế, nhưng. . . Thật nhịn không được, ta không tin trên thế giới này có ai có thể nhịn được."
Đây là sự thực, bất kỳ người nào dù lòng dạ sâu, chỉ cần nắm giữ lực lượng không ai có thể chế ước, vậy đại khái bất luận kẻ nào cũng sẽ trở nên tùy tiện.
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc, ngươi thật là làm cho ta lau mắt mà nhìn, ngươi thành lập Đại Viêm đế quốc phi thường cường đại, ngắn ngủi mấy năm đã tiêu diệt Đại Hàm ma quốc của ta. Nhưng . . . Lực lượng ngoài thân dù sao cũng là lực lượng bên ngoài, ngươi trước mặt của ta, vẫn như cũ không dùng được. Trong mắt ta ngươi bây giờ, so với vài thập niên trước hoàn toàn không có gì khác nhau, vẫn như cũ yếu đuối không chịu nổi như vậy."
Lúc này, Công Tôn Dương tê thanh nói: "Bệ hạ, giết hắn, giết Vân Trung Hạc."
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Hắn đã chết."
Công Tôn Dương nói: "Chém hắn thành muôn mảnh, thịt nát xương tan, nghiền xương thành tro, tan thành mây khói."
Đại Hàm Ma Hoàng nhìn thây khô Vân Trung Hạc, nhẹ nhàng thở dài nói: "Vân Trung Hạc các hạ, nói tạm biệt thế giới này đi."
Sau đó, y bỗng nhiên bóp, muốn Vân Trung Hạc triệt để vỡ nát.
Nhưng . . .
Đột nhiên, Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, nhìn Đại Hàm Ma Hoàng cười lạnh.
Ánh mắt rùng mình, tiếng cười rùng mình.
Lúc này Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, trước đây chưa từng gặp.
Hắn phát ra tiếng cười, trước đó chưa từng có.
Đây. . . Đây là bệnh nhân tâm thần số 2? !
. . .