Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Thảm Liệt

Chương 484: Thảm liệt Chương 484: Thảm liệt

Nhìn thấy Vân Trung Hạc như vậy, sắc mặt Đại Hàm Ma Hoàng bỗng nhiên biến đổi.

Trọn vẹn một hồi lâu, y khàn khàn hỏi: "Ngươi là ai?"

Vân Trung Hạc cười lạnh nói: "Đại Hàm Ma Hoàng, ngươi cảm thấy ngươi đã hoàn thành chung cực thuế biến sao? Ngươi cảm thấy mình đã thành thần tiên sao? Ngươi cảm thấy thế giới này thật sự có Thần Tiên sao?"

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đương nhiên, hết thảy chương trình của ta, đều đã hoàn thành theo Hắc Kinh."

Vân Trung Hạc nói: "Hắc Kinh? Là ai viết Hắc Kinh?"

Đại Hàm Ma Hoàng lạnh giọng nói: "Có ý gì?"

Vân Trung Hạc chậm rãi nói: "Đại Hàm Ma Hoàng, ngươi bị người lợi dụng, ngươi làm tất cả, đều là may áo cưới cho người khác. Cái gì chung cực niết bàn, cái gì lực lượng thần chỉ? Hết thảy chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi, ngươi vẫn như cũ giống trước đó, ngươi căn bản không trở nên cường đại. Chẳng qua ngươi cảm thấy mình cường đại, hết thảy đều là ảo giác mỹ hảo mà thôi."

Đại Hàm Ma Hoàng cả giận nói: "Không có khả năng, tuyệt không có khả năng, ta rõ ràng cảm thấy mình cường đại, ta rõ ràng cảm giác được thể nội tràn đầy sức mạnh vô cùng vô tận, phảng phất muốn vũ hóa thành tiên."

Vân Trung Hạc nói: "Như đã nói, hết thảy chỉ là cảm giác mà thôi. Cho nên loại cảm giác vũ hóa thành tiên này, thông qua phục dụng một loại dược vật tinh thần nào đó, cũng có thể đạt tới hiệu quả này."

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ngươi nói là, chương trình chung cực niết bàn này là sai lầm? Hết thảy trên Hắc Kinh, đều là sai lầm?"

Vân Trung Hạc nói: "Không, chung cực niết bàn này là chính xác. Chỉ bất quá người hoàn thành chung cực niết bàn này không phải là ngươi, mà là một người hoàn toàn khác. Vừa rồi ta đã nói, ngươi vẻn vẹn chỉ là một vật hi sinh, một người bị lợi dụng, không hề khác võ sĩ biến dị khác."

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vậy người hoàn thành chung cực niết bàn này là ai? Dù thế nào cũng không phải Vân Trung Hạc ngươi?"

Vân Trung Hạc mỉm cười, không nói gì.

Sau đó, hắn nháy một con mắt.

Lập tức. . .

Toàn bộ không gian triệt để tối lại, dù là Đại Hàm Ma Hoàng, cũng đưa tay không thấy được năm ngón, không thấy gì cả.

Hết thảy chung quanh, biến thành hắc ám hư vô.

"Vèo vèo vèo . . ."

Ngay sau đó, không gian xung quanh sáng lên vô số điểm lấm tấm, phảng phất từng ngôi sao rơi xuống.

Mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn điểm . . .

Ròng rã mấy ngàn võ sĩ biến dị, xuất hiện trong toàn bộ vực sâu không gian, đứng ở trên xiềng xích lít nha lít nhít như mạng nhện này.

Những người này, chính là mấy ngàn tên võ sĩ biến dị Vân Trung Hạc mang tới.

Đại Hàm Ma Hoàng phát hiện, y đã mất đi tinh thần lực sân nhà. Cho nên cao thủ Đại Viêm vốn như con ruồi không đầu, lập tức khôi phục thần trí, mà lại được Vân Trung Hạc triệu hoán đến đây.

Đương nhiên, loại triệu hoán này không phải trống rỗng xuất hiện, chỉ là Vân Trung Hạc dùng tinh thần lực cường đại chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, đám người này từ mộ thất Kim Tự Tháp phía trên nhảy vọt xuống đây.

Rất nhanh, mấy ngàn tên cao thủ này vây quanh Đại Hàm Ma Hoàng chật như nêm cối.

"Giết hắn!" Vân Trung Hạc ra lệnh một tiếng.

Lập tức. . .

Một màn xuất hiện.

Đây căn bản không phải chiến đấu bình thường.

Mấy ngàn tên cao thủ điên cuồng tấn công Đại Hàm Ma Hoàng. Thật như vô số ngôi sao, oanh kích tới y.

Không có kiếm thuật gì, cũng không có chiêu thức gì.

Bọn họ dùng thân thể của mình như đạn pháo, phóng tới phía Đại Hàm Ma Hoàng.

Loại cảm giác này, tựa như là vô số tiểu hành tinh oanh kích Địa Cầu.

Cái sau nối tiếp cái trước, như thiêu thân lao đầu vào lửa

"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."

Như vô số tạc đạn dẫn nổ, phát ra tiếng vang kinh thiên.

Những võ sĩ biến dị này, mỗi một lần oanh kích, đều dùng hết tất cả nội lực, tất cả chân khí.

Một màn hoa lệ không gì sánh được.

Toàn bộ không gian vực sâu, tiếng vang rung động, quang mang bắn ra bốn phía.

Mấy ngàn cao thủ, tiến đánh một mình Đại Hàm Ma Hoàng.

Sau đó. . . Bọn họ nhao nhao rơi xuống vực sâu.

Bởi vì, Đại Hàm Ma Hoàng vô cùng cường đại, dù bọn họ dốc hết toàn lực, vẫn như cũ dễ dàng sụp đổ.

"Ầm ầm ầm ầm. . ."

Ngắn ngủi hai phút đồng hồ sau.

Đại chiến kết thúc!

Mấy ngàn tên cao thủ kêt thúc oanh kích mang tính tự sát.

Toàn bộ rơi vào vực sâu.

Mà lúc này trên thân Đại Hàm Ma Hoàng, phảng phất cường sang bách khổng, thân thể hơi cúi xuống.

Nhưng y lại chậm rãi đứng lên.

Xem qua thân thể, Đại Hàm Ma Hoàng cũng không thụ thương.

Nhưng trong tầm mắt tinh thần đặc thù của hắn, Đại Hàm Ma Hoàng thụ thương không nhẹ, chân khí cường đại hộ thể, đã bị xé mở vô số vết nứt, gân mạch cũng bị hao tổn.

Nhưng y vẫn không chết.

Bởi vì chiến đấu vừa rồi mặc dù hoa lệ, nhưng quá nhanh.

Cho nên nhìn như không tráng quan, không rung động.

Kỳ thật không phải như vậy, càng mạnh chiến đấu càng trực tiếp, càng nhanh chóng.

Vân Trung Hạc mang tới mấy ngàn tên đỉnh cấp cao thủ, bao gồm bọn Võ Chính, chỉ riêng cường giả cấp thân vương Đại Hàm ma quốc đã có bốn năm người, Công Tước mấy chục người, mặc dù nhân số chỉ có mấy ngàn, nhưng xác thực là tất cả lực lượng võ đạo mà hắn lấy ra được.

Mấy ngàn người, đánh không lại một người.

Võ công Đại Hàm Ma Hoàng đã cao đến mức không ai có thể tưởng tượng.

Đã không thể dùng bất luận ngôn ngữ gì để hình dung.

Có thể nói như vậy, lúc này mặc kệ là Chu Hắc Vương, hay là Bạch Cổ, hay là Yêu Nhiêu thân vương cùng liên thủ, đều đánh không lại nửa đầu ngón tay Đại Hàm Ma Hoàng.

Vân Trung Hạc hỏi: "Hoàng đế bệ hạ, ngài cường đại, thật là làm cho ta nhìn mà than thở."

Đại Hàm Ma Hoàng chậm rãi vươn tay, trọn vẹn nhìn một hồi lâu, nói: "Ngươi. . . Đúng, ta không hoàn thành chung cực niết bàn. Mặc dù ta đánh bại mấy ngàn người kia, nhưng. . . Ta vẫn là ta, chỉ thoáng cường đại hơn một chút. Đây không phải lực lượng thần chỉ, thôn phệ mấy chục vạn võ sĩ biến dị, không phải là như vậy."

Sau đó, y cúi đầu nói: "Lực lượng sẽ không trống rỗng sinh ra, cũng sẽ không hư không tiêu thất, vậy linh hồn và lực lượng mấy chục vạn võ sĩ biến dị đi nơi nào? Đi nơi nào?"

Tiếp theo, Đại Hàm Ma Hoàng nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Chẳng lẽ ở trên thân thể ngươi sao?"

Vân Trung Hạc giang tay ra.

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Không, không phải trên người ngươi."

Vân Trung Hạc chậm rãi từ hắc ám đi ra, gương mặt khôi phục lại từng tấc, lại biến thành tuấn mỹ vô địch, phong thần ngọc lãng như trước.

"Ta chuẩn bị mấy chục năm, hi sinh mấy chục vạn người đổi lấy kết quả này?" Đại Hàm Ma Hoàng khàn khàn nói: "Mà trận pháp khổng lồ này, cũng chỉ có thể dùng một lần. Dù ta có thể tiếp tục bồi dưỡng ra mấy chục vạn võ sĩ biến dị, cũng không thể hoàn thành chung cực niết bàn thuế biến sao?"

Vân Trung Hạc lại nhún vai.

"Thật là khiến người ta uể oải . . ." Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vậy vì sao ta cảm giác được một loại phi thường cường liệt, một loại cảm giác trở nên cường đại?"

Vân Trung Hạc nói: "Có lẽ những lực lượng kia, cần đi qua thân thể ngươi."

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Dù ta không hoàn thành chung cực niết bàn thuế biến, nhưng . . . Vẫn đánh bại tất cả cao thủ của ngươi, ngươi vẫn trói gà không chặt đúng không?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ta tưởng mấy ngàn người kia có thể giết ngươi, nhưng không ngờ lại không được."

Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vậy được, mặc kệ tiếp theo phát sinh cái gì, ta cứ giết ngươi trước đã."

Sau đó, y chậm rãi đi tới phía Vân Trung Hạc, giơ bàn tay lên, muốn một chưởng vỗ cho Vân Trung Hạc thịt nát xương tan.

"Ầm . . ."

"Ngao. . ."

Một giây sau, Đại Hàm Ma Hoàng biến mất.

Một quái vật khổng lồ như chớp giật từ trên trời giáng xuống, trực tiếp thôn phệ Đại Hàm Ma Hoàng.

Sa Trùng Mẫu.

Thân hình của nó lớn kinh người, càng kinh khủng.

Bởi vì trước đây không lâu, nó vừa mới thôn phệ vô số phóng xạ graphit, mà toàn thân nó tản ra quang mang quỷ dị.

Toàn bộ thân thể Đại Hàm Ma Hoàng, bị nó nuốt chửng vào bụng.

Bị răng giác hút điên cuồng nhấm nuốt, bị lực lượng vô cùng cường đại điên cuồng đè ép, trùng kích.

Thôn phệ Đại Hàm Ma Hoàng xong, Sa Trùng Mẫu quấn quanh trên những xiềng xích to lớn này, cặp mắt nhìn qua Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc chậm rãi đưa tay ra nói: "Ngươi nguyện ý đến, ta phi thường cảm kích, bởi vì ngươi không thua thiệt ta."

Siêu cấp đồ vật to lớn kia, bá chủ sa mạc, ánh mắt Sa Trùng Mẫu trở nên ôn hoà.

Nó cúi đầu xuống, muốn để Vân Trung Hạc chạm đến.

Nhưng . . .

Một giây sau!

"Rầm rầm rầm. . ."

Trong cơ thể của nó bỗng nhiên nổ tung.

Thân thể khổng lồ, trực tiếp bị tạc thành hai đoạn.

Đại Hàm Ma Hoàng, phóng lên tận trời.

Sa Trùng Mẫu vô cùng cường đại đứt gãy thành hai đoạn, dòng máu màu xanh lục điên cuồng bắn tung tóe, sau đó nó gào thét rơi vào vực sâu.

Đại Hàm Ma Hoàng cũng thủng trăm ngàn lỗ, thân thể bị ăn mòn phi thường lợi hại, nhìn rất là dữ tợn khủng bố.

Y chậm rãi đáp xuống.

....

Bình Luận (0)
Comment