Đứng trước mặt cách Vân Trung Hạc mười mấy mét.
Thật. . . Thật con mẹ nhà hắn khiến cho người hít thở không thông.
Một người có thể cường đại đến tình trạng này sao?
Đơn giản nghịch thiên.
Trong hai phút đồng hồ, một người đánh bại mấy ngàn tên đỉnh cấp cao thủ.
Tiếp theo, lại đánh bại Sa Trùng Mẫu cường đại.
Loại cường đại này, đơn giản vượt qua nhận thức.
Đối với loại này, Vân Trung Hạc chỉ có thể chửi một câu: Con mẹ nó.
Đại Hàm Ma Hoàng chậm rãi đi tới Vân Trung Hạc, lại một lần nữa giơ bàn tay lên, muốn chụp chết hắn.
Lần này, không còn ai ngăn trở Đại Hàm Ma Hoàng.
Y đi tới trước mặt Vân Trung Hạc, đưa tay đặt trên đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói: "Ngươi có di ngôn gì không?"
Vân Trung Hạc lắc đầu nói: "Không, ta không có di ngôn. Nhưng ta muốn hỏi ngươi, ngươi có di ngôn gì không?"
Đại Hàm Ma Hoàng nhíu mày, sau đó bỗng nhiên một chưởng vỗ xuống đầu hắn.
Bất luận ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung một chưởng này có lực lượng kinh người cỡ nào.
Dù 100, 1000 Vân Trung Hạc cũng tan xương nát thịt.
Nhưng . . .
"Ầm . . ." Một tiếng vang thật lớn.
Bàn tay Đại Hàm Ma Hoàng còn chưa nện xuống, toàn bộ cánh tay phải, trực tiếp nổ tung vỡ vụn.
Trực tiếp hóa thành một đám huyết vụ, biến mất.
Mẹ nó, mẹ nó, cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Đại Hàm Ma Hoàng đã mất đi cánh tay phải, sau đó y giơ lên cánh tay trái, vỗ xuống.
"Ầm. . ." Cánh tay trái của y, trực tiếp vỡ nát nổ tung, hóa thành một đám huyết vụ.
"Ầm!"
"Ầm!"
Ngay sau đó, hai chân Đại Hàm Ma Hoàng cũng bỗng nhiên nổ tung vỡ nát.
Y đã biến thành một cây nhân côn, đã mất đi tứ chi, chỉ còn lại thân thể, đơn giản còn khốc liệt hơn Công Tôn Dương.
Vân Trung Hạc ngồi xổm xuống trước mặt y, nói: "Đại Hàm Ma Hoàng, ngươi còn có di ngôn gì không?"
Ánh mắt Đại Hàm Ma Hoàng phẫn nộ không gì sánh được, không cam lòng, khuất nhục, thống khổ không gì sánh được.
Y nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, cuối cùng ngưng tụ thành một câu: "Thật không công bằng!"
Sau đó, y vẫn như cũ muốn giết Vân Trung Hạc.
Hả miệng, muốn một hơi thổi chết Vân Trung Hạc.
Y đương nhiên có thể làm được, y phun ra khí có thể còn cường đại hơn cả đạn. Mà Vân Trung Hạc vẫn như cũ là tay trói gà không chặt.
Đại Hàm Ma Hoàng phun ra khí, có thể mạnh mẽ như đạn pháo.
Y ngưng tụ chân khí cường đại, bỗng nhiên phun tới hắn.
"Ầm!"
Bỗng một tiếng nổ vang.
Khẩu khí Đại Hàm Ma Hoàng chưa kịp phun ra, toàn bộ miệng trực tiếp vỡ nát.
Nửa gương mặt cũng không còn.
Quá quỷ dị, đáng sợ.
Toàn bộ phía dưới mũi không thấy, trực tiếp thấy được yết hầu.
Hiện tại, Đại Hàm Ma Hoàng đã giết không được Vân Trung Hạc nữa.
Y vốn có thể dùng mũi phun khí giết Vân Trung Hạc, nhưng . . . Toàn bộ miệng đều vỡ nát, cái mũi cũng tụ khí không được.
Nhưng . . . Y vẫn như cũ muốn dùng tất cả biện pháp giết Vân Trung Hạc.
Y dùng mũi liều mạng ngưng khí.
"Ầm!"
Một giây sau, cái mũi y cũng vỡ nát.
Cả khuôn mặt, chỉ còn lại có một đôi mắt, còn có hai lỗ tai.
Khuôn mặt oai hùng, uy nghiêm, thần bí, khiến người ta e ngại, hoàn toàn biến mất.
Y nhìn Vân Trung Hạc, muốn nói chuyện.
Thế nhưng y không nói ra được.
Nếu như có thể nói chuyện, Đại Hàm Ma Hoàng khẳng định muốn nói một câu, miệng ta đau quá.
Đáng tiếc, y không có miệng.
Y liều mạng thở, nhưng cũng không có miệng, cho nên cổ họng, khí quản y liều mạng run rẩy, hấp khí.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì, có một người vô cùng cường đại không gì sánh được đang cách đó không xa.
Người này chưa từng xuất hiện, không xuất thủ, đã biến Đại Hàm Ma Hoàng thành dạng này.
Hai tay, hai chân y nổ tung, miệng nổ tung, cái mũi nổ tung.
Người này không xuất hiện, không hề động nửa ngón tay, đã khiến Đại Hàm Ma Hoàng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Đại Hàm Ma Hoàng cường đại, vừa rồi Vân Trung Hạc thấy rõ rõ ràng ràng.
Một phút đồng hồ đánh bại mấy ngàn người, nửa phút xé rách Sa Trùng Mẫu.
Nhưng trước người thần bí này, ngay cả một chút xíu phản kháng cũng không có, như là sâu kiến.
Người thần bí này là ai?
. . .
Đại Hàm Ma Hoàng nhìn về phía Vân Trung Hạc, ánh mắt dần dần ôn hòa lại.
Không còn cừu hận, phẫn nộ, cực đoan như trước.
Sau đó, ánh mắt y bắt đầu tràn đầy tự giễu và bi ai.
Cả đời y thao túng người khác như đồ chơi.
Tỉ như Thiên Tộ Thần Hoàng, chính là đồ chơi của y, nhận hết khuất nhục, cuối cùng mất đi tất cả hùng tâm đấu chí, chỉ muốn nhìn kết quả sau cùng.
Mà Đại Hàm Ma Hoàng cũng biến Bạch Cổ đại vương thành đồ chơi.
Y đương nhiên càng coi Vân Trung Hạc là đồ chơi.
Hoặc là nói, Vân Trung Hạc bị y lường gạt thảm nhất, Vân Trung Hạc xem như vì cơ nghiệp Đại Doanh đế quốc mà dốc hết tâm huyết, bỏ ra vô số.
Mà bây giờ. . . Đại Hàm Ma Hoàng y cũng biến thành đồ chơi của người khác.
Y phấn đấu cả một đời, tất cả thành tựu của y, cũng chỉ vì may áo cưới cho người khác.
Y mới là đồ chơi cực kỳ đáng buồn kia.
Ánh mắt của y phi thường phức tạp, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ.
Y liều mạng muốn phát ra âm thanh.
"Ngươi xuất hiện đi, ngươi lợi dụng ta cả một đời, lừa gạt ta cả một đời, ngươi xuất hiện đi. . ." Dù đã mất đi miệng không cách nào nói chuyện, nhưng Đại Hàm Ma Hoàng dùng khí tức cộng hưởng phát ra thanh âm, hô to về phía người thần bí kia.
Nhưng . . . Vực sâu yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Nộ Đế, ngươi xuất hiện đi, ngươi tới gặp ta đi!"
"Nộ Đế, Nộ Đế, Nộ Đế. . ."
Đại Hàm Ma Hoàng điên cuồng hô to.
Nhưng đối phương không thèm đáp lại, triệt để không nhìn y.
Đại Hàm Ma Hoàng lã chã rơi lệ.
"Nộ Đế, ta bị ngươi lợi dụng cả một đời, ta bỏ ra hết thảy, để cho ngươi hoàn thành vĩnh sinh, hoàn thành chung cực niết bàn thuế biến, ngươi ngay cả tới gặp mặt ta cũng keo kiệt sao? Ngươi cứ như vậy không gặp ta sao?" Đại Hàm Ma Hoàng điên cuồng quát ầm lên, dùng hết khí lực gào thét.
Đối phương, vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Đại Hàm Ma Hoàng chảy ra huyết lệ, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc.
"Vân Trung Hạc, trước đó ngươi đã biết sẽ có một màn này xuất hiện sao?" Đại Hàm Ma Hoàng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Đại khái biết."
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc, ngươi mạnh hơn ta, cả đời ta chính là bi kịch."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ta. . . Ta không phải cái gì cẩu thí Đại Hàm Ma Hoàng, ta. . . Ta vẫn như cũ là Đại Doanh hoàng đế. Không, ta hẳn là Tiền Doanh thân vương Đại Viêm đế quốc. . ."
"Cả đời ta, thật sự là quá xấu hổ."
Đại Hàm Ma Hoàng, không, Doanh Đế dùng khí tức không ngừng từ từ nói.
Sau đó, y dùng hết toàn lực nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, mặc kệ đối thủ cuối cùng của ngươi là ai, là Nộ Đế cũng tốt, càng. . . Kẻ đáng sợ hơn cũng được. Giết chết hắn, giết chết hắn, giết chết hắn. . ."
Đại Hàm Ma Hoàng không ngừng chảy huyết lệ, khàn khàn nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì đùa bỡn vận mệnh của chúng ta? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Vân Trung Hạc bệ hạ, giết chết bọn hắn, giết chết bọn hắn. . ."
Vân Trung Hạc nói: "Đi."
Đại Hàm Ma Hoàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Bệ hạ, ta xem như phản đồ lớn nhất của Đại Viêm đế quốc, ngài làm hoàng đế Đại Viêm, xử tử tội thần đi. Dù chết, cũng phải minh chính điển hình, danh chính ngôn thuận."
Vân Trung Hạc nói: "Được!"
Đại Hàm Ma Hoàng cúi cổ xuống, nghển cổ đợi giết.
Vân Trung Hạc nói: "Doanh Vương, chuẩn bị xong chưa?"
Đối phương nhắm mắt lại, biểu thị đã chuẩn bị xong.
Vân Trung Hạc dùng chủy thủ, nhắm ngay cổ Đại Hàm Ma Hoàng chém xuống.
Máu tươi phun ra.
Đầu lâu không trọn vẹn của Đại Hàm Ma Hoàng trực tiếp bị chém đứt xuống.
"Thật xin lỗi. . ." Y dùng thanh âm cộng hưởng, nói ra ba chữ cuối cùng.
Sau đó, triệt để chết đi.
Người đã từng cường đại nhất, đáng sợ nhất thế giới này.
Cứ như vậy. . . Chết thảm.
Nhưng trước khi chết, cuối cùng y cũng đã hoà giải với Vân Trung Hạc, trở về thân phận Chư Hầu Vương Đại Viêm đế quốc.
Không biết trong lòng y có nhắm mắt không, nhưng ít ra ánh mắt của y đã nhắm.
. . .