Ba bộ ngọc quan bày ở trong cung điện, còn chưa triệt để làm tan, người ở bên trong vẫn không tỉnh lại.
Nhưng Linh Châu công chúa đã canh giữ ở bên cạnh trượng phu, không muốn rời đi, một hồi khóc, một hồi cười.
Tiên Huyết Nữ Vương, cơ hồ không còn người thân.
Vân Trung Hạc, Ngao Ngọc, còn có Thiên Tộ, ba người đứng trước ngọc quan Hương Hương công chúa.
Thiên Tộ là gia gia của nàng, Ngao Ngọc và Hương Hương công chúa càng là đồng sinh cộng tử, thậm chí khi còn bé đã định hôn ước.
"Khi nào nàng tỉnh lại?" Ngao Ngọc đột nhiên hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Ta phải chuẩn bị kỹ càng hết thảy, mới có thể làm tan khôi phục bọn họ, hẳn là còn mấy canh giờ nữa."
Ngao Ngọc hỏi: "Ổn thỏa không?"
Vân Trung Hạc nói: "Bọn họ không phải là người bình thường, đều trải qua thuế biến, sinh mệnh lực rất mạnh, hẳn không vấn đề."
Chu Hắc Vương Ngao Ngọc bỗng nhiên nói: "Đệ đệ, hiện tại đại chiến đã kết thúc, ta muốn đi Vân Châu một chuyến, gặp mẫu thân và muội muội."
Vân Trung Hạc nói: "Lúc này đi sao? Không chờ Hương Hương tỉnh lại sao?"
Ngao Ngọc nói: "Không được, chính là phải đi trước khi nàng tỉnh lại."
Vài thập niên trước, Ngao Ngọc vì tránh né Hương Hương, đã chạy trốn.
Hiện tại, cũng vẫn chạy trốn, vẫn như cũ không dám gặp mặt nàng.
Hoặc là Ngao Ngọc cảm thấy, lúc này gặp lại, sẽ chỉ càng thêm xấu hổ, dù sao Hương Hương công chúa đã gả cho đệ đệ Vân Trung Hạc.
Ngay sau đó, Thiên Tộ nói: "Bệ hạ, nếu như ngài cho phép, ta cũng muốn rời khỏi, ngài giết ta cũng được, giam lỏng ta một chỗ nào cũng được."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi cũng không gặp Hương Hương?"
Thiên Tộ nói: "Ta không còn mặt mũi nào gặp nữa, không bằng không gặp lại, không gặp Chu Ly, cũng không gặp nàng."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy được, hiện tại mỗi ngày đều có quân đội trở về Đại Chu, ngươi cùng theo trở về đi."
Thiên Tộ nói: "Thần tạ ơn bệ hạ long ân."
Thiên Tộ không phải đã nói, lão muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng sao? Bây giờ lại rời đi, hẳn là đối với lão, kết quả đã xuất hiện?
Đại Hàm Ma Hoàng chết, đối với lão chính là kết cục sau cùng?
. . .
Sau nửa canh giờ, Thiên Tộ và Chu Hắc Vương Ngao Ngọc đều rời đi.
"Ngươi dũng cảm hơn, mạnh hơn ta." Ngao Ngọc và Vân Trung Hạc ôm nhau nói: "Hi vọng chúng ta có một kết cục mỹ hảo."
Vân Trung Hạc nói: "Nhất định."
Ngao Ngọc nói: "Ta đi đây, gặp lại."
Vân Trung Hạc nói: "Gặp lại."
Ngao Ngọc lại hỏi: "Phụ thân, ngài không đi Vân Châu với ta sao?"
Ngao Tâm nói: "Không được, ngươi đi đón mẫu thân và muội muội là được."
Ngao Ngọc nói: "Được, phụ thân bảo trọng."
Ngao Ngọc đi, phụ thân Ngao Tâm hẳn là sẽ tương đối nhàm chán, bởi vì không có người thời thời khắc khắc làm bạn với gã. Nhưng không sao, bởi vì Vân Nghiêu chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, đây là đại tôn tử gã yêu thương nhất.
Vân Trung Hạc tiễn biệt Ngao Ngọc.
. . .
Ba người được làm tan khôi phục, tương đối thành công.
Người thứ nhất làm tan khôi phục, chính là Tiên Huyết Nữ Vương.
Nàng mở ra tràn ngập dã tính, mà đôi mắt mỹ lệ, cả người phảng phất còn động kinh.
Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, trọn vẹn một hồi lâu mới nói: "Vân. . . Vân Trung Hạc?"
"Đúng."
Tiên Huyết Nữ Vương lại nói: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Vân Trung Hạc nói: "Ước chừng, vài chục năm."
Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Đại Hàm ma quốc đâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Diệt."
Tiên Huyết Nữ Vương lại nói: "Hoàng đế Đại Hàm ma quốc đâu?"
"Chết rồi." Vân Trung Hạc nói.
Tiên Huyết Nữ Vương lại một lần nữa mộng bức, cũng không vui vẻ, mà thở dài, trọn vẹn một hồi lâu mới nói ra hai chữ: "Mả mẹ nó."
Lời này ngươi học được ở đâu vậy?
Nhưng tâm tư Tiên Huyết Nữ Vương Vân Trung Hạc lại phi thường rõ ràng, nàng giật mình, không phải vì nàng đứng bên Đại Hàm ma quốc. Mà vì nàng một mực đóng vai nhân vật cường giả, đều là nàng đi cứu vớt người khác, mà bây giờ chính nàng lại được người cứu vớt.
Mấu chốt nhất là, Đại Hàm ma quốc diệt vong, phong công vĩ nghiệp bực này, nàng vậy mà hoàn toàn không tham dự, khiến nàng sao không thất vọng cô đơn chứ?
Rất nhanh, có một nữ võ sĩ đẩy tới một chiếc xe lăn, Tiên Huyết Nữ Vương ngồi lên xe lăn, được đẩy ra cung điện.
Sau đó, nàng cần phải tiếp thu chuyện mới phát sinh, trọng yếu nhất chính là nàng muốn tìm tới con đường nửa đời sau, tìm tới mục tiêu mới.
. . .
Người thứ hai khôi phục tỉnh lại là đại nhi tử Vân Nghiêu.
Lúc y nhìn thấy Vân Trung Hạc, đầu tiên là thoáng kinh ngạc, sau đó vành mắt lập tức đỏ lên.
"Phụ thân. . ."
Rốt cuộc y nghênh đón một ngày này, phụ thân của y đã trở về.
Bóng tối vô cùng vô tận, cuối cùng kết thúc.
Sau đó, thê tử Linh Châu công chúa lập tức ôm chặt y.
Y còn thấy hai đứa bé của mình, còn có gia gia Ngao Tâm.
Lập tức, Vân Nghiêu cảm thấy nội tâm hạnh phúc thỏa mãn không gì sánh được, thậm chí không cầu gì khác.
Mà một khi hạnh phúc, như vậy nội dung cốt truyện cũng có chút muốn khen cũng chẳng có gì đáng khen, chính là hạnh phúc.
"Mẫu thân và tổ mẫu ngươi tại Vân Châu, qua một đoạn thời gian sẽ đến." Vân Trung Hạc nói.
. . .
Lúc này, trong phòng đã không còn những người khác.
Người cuối cùng làm tan, chính là Hương Hương công chúa.
Nàng đại khái giống như công chúa Bạch Tuyết thế giới này, nữ tử thuỵ mỹ nhất.
Người bên cạnh Vân Trung Hạc cũng đã thay đổi.
Bọn nhỏ trưởng thành, Tỉnh Trung Nguyệt biến cao, trở nên nóng bỏng.
Hứa An Đình', Cơ Khanh cũng thay đổi.
Mà duy chỉ có Hương Hương công chúa, cơ hồ không biến hóa, vẫn giống như trước.
Mà trận phân biệt này đã rất lâu, từ khi Vân Trung Hạc khôi phục thân phận, hai người đã không còn gặp mặt.
Lúc đó tại Đại Doanh đế quốc, Hương Hương công chúa ở tại am ni cô, Vân Trung Hạc đi gặp nàng, nhưng nàng không gặp.
Lông mi thật dài nhấp nháy mấy lần, sau đó chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt như ngôi sao.
Lập tức, đẹp đẽ tuyệt luân, khuôn mặt phấn trang ngọc trác trong nháy mắt sống lại.
Cả phòng, phảng phất tràn đầy linh khí.
Nói thật, đã trải qua nhiều như vậy, thấy qua nhiều người như vậy, lúc này gặp lại Hương Hương công chúa, Vân Trung Hạc thật cảm thấy, đơn thuần gương mặt dáng vẻ này, Hương Hương công chúa hẳn là người đẹp nhất.
Tỉnh lại, Hương Hương công chúa nhìn Vân Trung Hạc không nhúc nhích.
Vân Trung Hạc khàn khàn nói: "Ta là Vân Trung Hạc, ca ca ta là Ngao Ngọc, hắn vừa mới rời đi không lâu."
Hương Hương công chúa muốn nói lại thôi.
Vân Trung Hạc nói: "Nàng không trách ta sao?"
Hương Hương công chúa nghĩ một hồi, nói: "Chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, thời gian còn lại cũng không còn nhiều, còn muốn trò chuyện những thứ này sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Được, vậy không tán gẫu nữa. Vậy. . . Chúng ta làm chuyện vợ chồng đi?"
Hương Hương công chúa nói: "Ngươi có bỏ rơi ta không?"
Vân Trung Hạc lắc đầu nói: "Không có."
Hương Hương công chúa nói: "Vậy chúng ta làm chuyện vợ chồng."
Tiếp theo, Hương Hương công chúa nói: "Có thể thương lượng một chút với các thê tử khác của ngươi không, một tháng tiếp theo, ngươi là của ta?"
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, nói: "Được."
. . .
Trong thời gian kế tiếp.
Vân Trung Hạc vẫn luôn bồi bạn với Hương Hương công chúa, Tỉnh Trung Nguyệt cũng không đến quấy rầy hai người.
Tuyệt đối thế giới hai người.
Hai người hiện tại ở lại Ma kinh mấy ngày, sau đó rời Ma kinh, đi ra ngoài du ngoạn.
Trước tiên ở sa mạc chơi mấy ngày, sau đó lại đi núi tuyết, cuối cùng đi thảo nguyên Đại Tây đế quốc.
Hai người, triệt để thân mật vô gian.
Ban ngày đi chung du ngoạn, ban đêm cùng một chỗ làm chuyện ngượng ngùng.
Cuối cùng, hai người cưỡi phi thuyền, đi tới trên mặt biển.
Cái này phảng phất lần đầu Hương Hương công chúa xem phong cảnh trên biển cả.
Thật sự là khen không dứt miệng.
Nàng rất sung sướng, phi thường hạnh phúc.
Cả đời nàng không vô ưu vô lo như thế, cái gì cũng không cần nghĩ, thỏa thích hưởng thụ sinh hoạt.
Loại hạnh phúc này, thật phảng phất muốn tràn ra.
Quan hệ của hai người, thân mật hơn bất luận vợ chồng nào.
Vân Trung Hạc nói: "Phong cảnh Tân Đại Viêm đế quốc bên kia cũng rất mỹ lệ, hoàn toàn không giống thế giới bên này, chúng ta cùng đi xem đi?"
Hương Hương công chúa nghĩ một hồi nói: "Vẫn không nên."
Vào lúc ban đêm, phi thuyền hai người đáp xuống một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo này rất đẹp, nước biển bình tĩnh, xanh biếc trong suốt như phỉ thuý, bãi cát một màu tuyết trắng, mềm mại kéo dài liên miên.
Ở trên đảo tuy nhỏ, nhưng cũng có thảm thực vật rậm rạp, cũng có nham thạch xinh đẹp, chân chính đẹp không sao tả xiết.
Hương Hương công chúa mặc đồ tắm, ở trong biển vẫy vùng, bơi xuống đáy biển nhìn san hô, nhìn cá bơi.
Ban đêm, hai người nằm trên bờ cát ngắm sao trời.
Trễ thêm một chút, hai người tiến vào trong lều vải, thân mật vô hạn.
Cuộc sống như vậy, phảng phất còn muốn ngọt hơn mật ong.
Cũng giúp Vân Trung Hạc mệt mỏi cơ hồ muốn hư thoát, giấc ngủ này chính là mấy giờ.
Ngày kế tiếp, mặt trời lên cao, Vân Trung Hạc còn đang nằm ngáy o o.
Mà lúc này, trong lều vải chỉ có một mình hắn, Hương Hương công chúa đã không thấy bóng dáng.
Cách đó không xa trên mặt biển!
Một thân ảnh yểu điệu mê người, mặc váy dài màu đen, lướt sóng đi, đi tới một hướng khác.
Đúng là giẫm trên mặt biển mà đi.
Không cần thuyền, cũng không cần phi thuyền.
Nộ Đế, Nộ Đế!