Nộ Đế ở trên mặt biển, không ngừng chạy đi.
Mặt trời mọc lên ở phương đông lặn về phía tây, Nộ Đế đi ngược lại hướng mặt trời, cách mặt trời càng ngày càng xa.
Bỗng nhiên, Nộ Đế ngừng lại.
Bởi vì phía trước có một đảo nhỏ, phía trên có một lệnh bài to lớn, viết mấy chữ: Chúng ta nói chuyện.
Nét chữ này hết sức quen thuộc, là chữ viết Vân Trung Hạc.
Nộ Đế do dự một lát, không lên đảo, mà vẫn chạy về phía trước.
Lướt sóng đi.
Lại chạy một đoạn thời gian.
Nàng ngừng lại, bởi vì phía trước có một chiếc thuyền lớn, không phải chiến hạm, mà giống như tàu biển chở khách chạy theo lộ tuyến.
Trên tàu biển chở khách chạy định kỳ cũng treo một mặt cờ xí to lớn, viết: Dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút.
Nộ Đế do dự một lát, sau đó lẳng lặng đứng ở trên mặt biển, không chạy nữa.
Cứ như vậy, chiếc tàu biển này nước chảy bèo trôi, mà Nộ Đế cũng giẫm ở trên mặt nước, nước chảy bèo trôi.
Qua mấy giờ.
Một chiếc phi thuyền từ đằng xa chân trời bay tới, chậm rãi đáp xuống trên chiếc tàu này.
Vân Trung Hạc từ trên phi thuyền đi xuống, đứng trên boong thuyền, nói với Nộ Đế: "Nộ Đế bệ hạ, xin mời."
Nộ Đế nhẹ nhàng đạp xuống, như là con diều phóng lên boong thuyền.
Võ công này, đơn giản vách quan tài cũng ép không được.
Boong thuyền này cách mặt biển cao chừng mấy chục mét.
Nộ Đế mang theo mặt nạ khô lâu màu đen, đứng trước mặt Vân Trung Hạc.
Hai người đứng ở trên boong thuyền, nhìn mặt trời chiều, lẳng lặng không nói gì.
Vân Trung Hạc nói: "Trong thời gian một tháng này, ta cho là ngươi sẽ nói với ta. Mỗi lúc trời tối ngủ hai lần, cứ như vậy không một tiếng vang, hơn nữa còn không nói thân phận với ta, có phải là không tốt hay không?"
Nộ Đế nói: "Nếu có thể nói với ngươi, đã sớm nói cùng ngươi. Nếu có thể gặp mặt ngươi, đã sớm gặp mặt ngươi rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Hơn một ngàn năm trước, ngươi xuất hiện trước mặt tất cả mọi người với diện mạo này sao? Chính là mang theo mặt nạ khô lâu màu đen?"
Nộ Đế nói: "Đúng, trên cơ bản ta không gặp người, cũng không cần gặp người."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy bây giờ ngươi có thể lấy xuống mặt nạ không?"
Nộ Đế nói: "Ngươi muốn nói chuyện với Nộ Đế, hay là muốn nói chuyện với Hương Hương công chúa. Nếu như ngươi muốn âu yếm với Hương Hương, vậy ta sẽ tháo mặt nạ xuống, nhưng không cho phép đàm luận Nộ Đế. Nếu như ngươi muốn nói chuyện với Nộ Đế, ta sẽ không gỡ mặt nạ."
Vân Trung Hạc nói: "Hai ngươi không phải một người sao?"
Nộ Đế nói: "Là một người. Nhưng ta có hai thân phận, mà lại hoàn toàn ngăn cách nhau, không được sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Có thể, đương nhiên có thể. Võ công ngươi cao nhất, dung mạo ngươi đẹp nhất, cái gì ngươi cũng có thể."
Tiếp theo, Vân Trung Hạc nói: "Nộ Đế bệ hạ, vậy xin hỏi ta có thể âu yếm ngươi không?"
Nói xong, Vân Trung Hạc tiến lên trực tiếp nắm tay.
Lập tức, Nộ Đế giống như quỷ mị bay đi.
"Tốt." Vân Trung Hạc nói.
Hương Hương công chúa nói: "Ngươi biết từ lúc nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng không biết, tiềm thức đã biết rất sớm, nhưng lại không muốn thừa nhận."
Hương Hương công chúa nói: "Vì sao tiềm thức lại biết từ lâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì huynh trưởng Ngao Ngọc ta, sau khi ngươi lớn lên, hắn liều mạng đào hôn, thậm chí vì đào hôn, để tỏ lòng chính mình không xứng với ngươi, hắn còn làm tiện chính mình, đi chơi cái gì vạn nhân trảm, đi câu lan chơi đê tiện nhất. Lúc ấy ta cảm thấy cái này không có gì, bởi vì thân thể hắn không tốt, cảm thấy sẽ làm chậm trễ hạnh phúc của ngươi, hơn nữa còn có mấy phần tự ti. Nhưng sau khi ta đông chinh, hắn lựa chọn đầu hàng, sau đó nói mấy câu với ta."
Nộ Đế nói: "Hắn nói cái gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Thiên phú của hắn rất cao, huyết mạch cũng siêu cấp cao, cho nên tu vi vốn có thể cao hơn, địa vị cao hơn. Nhưng hắn lại từ bỏ thuế biến, đầu tiên hắn sợ chính mình mất đi nhân tính, mà trọng yếu nhất là, hắn sợ đối mặt chân tướng cuối cùng. Chân tướng gì khiến hắn sợ như vậy? Nộ Đế, ngươi sợ cái gì?"
Đôi mắt đẹp Nộ đế hơi nhíu một chút, từ trong ánh mắt của nàng, lóe lên vẻ thống khổ không gì sánh được, mà thống khổ này đến từ ký ức.
Vân Trung Hạc nói: "Ca ca ta Ngao Ngọc là người phi thường thông minh, hắn ngay cả chết còn không sợ, sẽ còn sợ cái gì? Chỉ có người hắn yêu, mới khiến hặn sợ. Người hắn yêu nhất là ai, phụ thân, mẫu thân, còn có ta, còn có muội muội. Nhưng chúng ta cũng sẽ không thay đổi. Chúng ta ở trước mặt hắn đều là thật, không ẩn giấu gì. Một người khác hắn yêu nhất, chính là ngươi. Cho nên hắn sợ ngươi, hắn sợ tu luyện tới chỗ cao nhất, phải đối mặt một chân tướng đáng sợ nhất, đó chính là ngươi. Chỗ sâu nội tâm của hắn ẩn ẩn biết đáp án, nhưng lại không muốn đối mặt, không muốn suy nghĩ rõ."
"Vài thập niên trước, ca ca ta Ngao Ngọc hẳn là đã hoài nghi thân phận ngươi, nhưng không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng sau khi Đại Hàm Ma Hoàng thống nhất thiên hạ, Ngao Ngọc tiếp xúc chân tướng càng thêm nhiều hơn, hắn thông minh như vậy, cho nên theo bản năng nghĩ đến chân tướng cuối cùng, nên hắn từ bỏ tiếp tục thuế biến cường đại. Mà sau khi ta đông chinh, hắn lập tức cùng huynh đệ của ta liên tâm, phản bội Đại Hàm ma quốc. Hắn đã từng nói, hắn mềm yếu rồi, mà ta lại kiên cường, cho nên ta có thể đối mặt với ngươi. Cho nên mấy năm trước, nội tâm của hắn ẩn ẩn đã biết, ngươi chính là Nộ Đế."
Nộ Đế nói: "Vậy ngươi quả thật có thể đối mặt ta sao? Ngươi là hoàng đế Đại Viêm đế quốc, ta là Nộ Đế Đại Hàm ma quốc, ta là địch nhân lớn nhất của ngươi, ta là địch nhân lớn nhất của văn minh thế giới phương đông, ta sẽ mang đến cho ngươi tai hoạ ngập đầu."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi kém xa Tỉnh Trung Nguyệt, nàng mới là người mang đến cho ta tai hoạ ngập đầu, ngươi cũng chỉ bình thường thôi."
Ta. . .X.
Nói chuyện nghiêm túc như vậy, ngươi còn có tâm tình trêu chọc?
Nộ Đế thờ ơ với trêu chọc của Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Còn có một người, đó chính là tổ phụ ngươi, Thiên Tộ Thần Hoàng. Hắn luôn miệng nói, hắn còn sống chính là vì xem kịch, vì nhìn kết quả cuối cùng. Hắn đã thất bại thảm hại, còn có dũng khí gì sống sót? Hắn hận Đại Hàm Ma Hoàng, hắn cũng hận ta, mặc kệ ai trong chúng ta chiến thắng, với hắn đều là thống khổ. Cho nên chỉ có kết quả ngoài ý muốn, mới có thể khiến hắn tràn ngập chờ mong. Mà dù sao hắn cũng là tổ phụ của ngươi, mà đã trải qua Đại Hàm ma quốc tu luyện và thuế biến, cho nên hắn cũng biết một chút chân tướng. Trước đó ta hỏi hắn vô số lần, hắn vẫn không muốn nói về chân tướng này."
Thật đúng là như vậy, mỗi một lần Vân Trung Hạc hỏi Thiên Tộ Thần Hoàng, thái độ của lão đều rất quỷ dị, cho nên Vân Trung Hạc nói, ngươi xác thực biết một chút chân tướng quỷ dị đáng sợ nào đó.
Vân Trung Hạc nói: "Thiên Tộ Thần Hoàng hận ta, cho nên nội tâm vô cùng chờ mong, sau khi ta phát hiện ngươi chính là Nộ Đế, sẽ khiếp sợ không gì sánh nổi, sau đó chúng ta trở mặt thành thù, chém giết nhau. Thậm chí ngươi trực tiếp giết ta, tiêu diệt Đại Viêm đế quốc. Nhưng . . . Khi ta cứu ngươi đi ra, hắn xem thái độ và phản ứng của ta, bình tĩnh như vậy. Để hắn thất vọng, địch nhân của hắn là ta, cho nên cũng hiểu rõ ta nhất. Hắn biết ta đã khám phá ra thân phận của ngươi, nhưng phản ứng bình thản, hắn tràn ngập ác ý chờ mong ta thất bại, cho nên hắn cũng thất vọng."
Nộ Đế nói: "Xem ra, ta ẩn tàng còn chưa đủ. Chẳng những Thiên Tộ Thần Hoàng nhận ra ta, ngay cả Ngao Ngọc cũng biết."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi và Hương Hương công chúa, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Nộ Đế nói: "Hơn một ngàn năm trước, ta thuế biến thất bại, sắp gặp tử vong. Hạ Trụ tới giết ta, nhưng hắn không giết ta, mà cứu ta ra ngoài, dẫn tới Kim Tự Tháp sa mạc dưới mặt đất này, để vào trong quan tài băng ngọc đóng băng, kéo dài tính mệnh ta ngàn năm."
Vân Trung Hạc khàn khàn nói: "Hắn, hắn yêu ngươi rồi?"
Nộ Đế nói: "Không phải."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy tại sao, hắn là thủ lĩnh Trật Tự hội, hắn muốn tới giết ngươi, lúc ấy ngươi không có lực phản kháng, vì sao hắn không giết ngươi."
Nộ Đế nói: "Bởi vì ta nói rõ chân tướng cho hắn, chân tướng thân phận của ta, chân tướng thế giới này, cho nên hắn chẳng những không giết ta, ngược lại đã cứu ta, để ta vào quan tài băng ngọc, sau đó thủ hộ bên cạnh ta mấy chục năm. Ta băng phong thời gian quá dài, hắn lớn tuổi rồi chết, lại triệu đệ tử, đời đời kiếp kiếp thủ hộ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Vì cái gì? Có lý do gì, lại làm cho hắn từ bỏ hết thảy đến thủ hộ ngươi? Hơn nữa còn thu đệ tử, đời đời kiếp kiếp thủ hộ ngươi?"
Nộ Đế nói: "Đây chính là chân tướng cao nhất thế giới này, ngươi muốn biết thân phận của ta, hay là muốn biết chân tướng ta trước."
Vân Trung Hạc nói: "Ta muốn biết thân phận của ngươi, bởi vì đầu tiên là ta quan tâm ngươi, sau đó lại quan tâm chân tướng."
Trêu gái ở khắp mọi nơi.
Nộ Đế nói: "Vài thập niên trước, bởi vì một trận địa chấn lớn, khiến cho ta ở Kim Tự Tháp kia, cũng chính là toà tháp ngươi hãm hại Đại Doanh hoàng đế, lộ ra mặt đất. Mà Kim Tự Tháp cũng bị phá hư, quan tài băng ngọc mất đi hiệu lực, không thể tiếp tục băng phong ta. Mà một khi ta tỉnh lại, sẽ sống không quá một tháng. Cho nên truyền nhân đời thứ mười mấy của Hạ Trụ, cũng chính là thủ hộ giả của ta, Vô Tâm hòa thượng phải nghĩ biện pháp cứu ta."
Vô Tâm hòa thượng?
Người từng là tri kỷ Vạn Duẫn hoàng đế, mà lại mang theo Hương Hương công chúa đi Mê Điệt cốc chữa bệnh?
Đúng, đúng, đúng.
Người này vẫn luôn rất thần bí, mà sau khi Vạn Duẫn hoàng đế chết đi, người này cũng mất tích.
Lão là truyền nhân mấy chục đời sau của Hạ Trụ, lại là thủ hộ giả Nộ Đế.
Nộ Đế tiếp tục nói: "Lúc đó, muốn cứu sống ta chỉ có hai biện pháp. Một là để ta hoàn thành chung cực niết bàn, nhưng không thể nào, cũng không đủ võ sĩ biến dị. Một biện pháp khác, chính là linh hồn đoạt xá. Vô Tâm hòa thượng tìm được một mục tiêu là Hương Hương công chúa, nàng có huyết mạch Đại Hàm ma quốc, mà thân thể lại thiếu hụt to lớn, đã không còn sống lâu nữa. Cho nên hắn mang theo Hương Hương công chúa 6 tuổi đi Mê Điệt cốc chữa bệnh, nhưng thật ra là. . . Để cho ta hoàn thành đoạt xá. Ta từ bỏ thân thể vốn có, đoạt xá Hương Hương, có được thân thể mới."
Ách. . .
Vân Trung Hạc trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi: "Vậy ngươi, vốn là nam hay nữ?"
Hắn rất cẩn thận hỏi vấn đề này.
Nộ Đế nói: "Bản thể của ta là. . . Nữ nhi Tân Tông hoàng đế Đại Viêm đế quốc, năm đó ta cũng gọi là Hương Hương công chúa."