Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Lãng Gia Giết Hoàng Tử Khương Quốc, Thật Là Độc Ác!

Chương 217: Lãng gia giết hoàng tử Khương quốc, thật là độc ác!
Chương 217: Lãng gia giết hoàng tử Khương quốc, thật là độc ác!
- Thẩm công tử, ngươi nói ta cắm sừng cho Khương vương bệ hạ, có thể có chứng cứ không?

- Nếu như không có chứng cứ, đó chính là nhục nhã Khương vương bệ hạ, nhục nhã danh dự mấy vị Vương phi.

- Ngươi liền phải tiếp nhận thiên hình, ngươi sẽ bị vô số kên kên rỉa thịt mà chết.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc lúc này cũng mất đi điệu bộ tiên phong đạo cốt, trở nên hung hăng.

Sống chết tồn vong trước mắt, cũng sẽ không nhất định cố làm ra vẻ.

Đúng vậy?

Cái gì qua thị lực X quang còn có thể thấy vượt quá giới hạn?

Cái này cũng quá thần kỳ đi, then chốt đạo sĩ kia lại không phải đàn bà, không thể nhìn thấy trong bụng có nòng nọc đi dạo.

Đương nhiên X quang Thẩm Lãng cũng còn khuya mới lợi hại như vậy, nhìn không thấy được nòng nọc nhỏ đâu.

Thẩm Lãng sở dĩ kết luận như vậy, là bởi vì bên trong đạo sĩ Tả Bá Ngọc mặc một bộ tơ lụa nội y, phía trên thêu tơ vàng.

Thậm chí cái này cũng không thể chứng minh cái gì.

Quan trọng nhất là phía trên đồ lót lụa còn thêu nhóm thơ: Sống còn trở lại gặp nhau, chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư (*)

(*) Hai câu thơ trên được lấy từ bài Biệt Thi của Tô Vũ, bản dịch của Nham Doanh Doanh, nguyên văn là: Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư!

Tái bút là: Nhạn!

Mà vua Khương có một phi tử, vừa vặn tên là Lạc Nhạn.

Phương diện này nếu không có gian tình thì có quỷ.

Thẩm Lãng thậm chí có thể kết luận, lúc vua Khương tai kiếp ở Tây Vực, cái tên Tả Bá Ngọc liền thừa dịp vắng nhà mà vào, đè luôn phi tử Lạc Nhạn của vua Khương.

Vua Khương tuy rằng dũng mãnh vô cùng, nhưng người này giống như dã thú, mang cho nữ nhân chỉ có vô biên vô tận đau khổ.

Mà đạo sĩ Tả Bá Ngọc kia tiên phong đạo cốt, hơn nữa chắc chắn dịu dàng săn sóc.

Cho nên hai người gian tình cuồng nhiệt, người đàn bà này liền vì gã thêu một món tơ lụa nội y, hơn nữa buộc gã mặc vào.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc cảm thấy thứ quần áo này mặc ở bên trong, cách mấy tầng quần áo, hơn nữa gã chỉ sống một mình, tuyệt đối không có khả năng bị phát hiện, cho nên cũng liền lớn mật mặc vào.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thẩm Lãng sẽ chụp X quang được kia chứ?

Hơn nữa hào môn thế giới này chuộng đồ thêu kim tuyến, cho nên ở dưới X quang thấy càng rõ ràng.

- Khương vương bệ hạ, Thẩm Lãng lấy không ra chứng cứ, hắn làm bẩn thanh danh của ta không hề gì, nhưng làm bẩn ngài cùng danh tiếng đông đảo Vương phi, liền tội không thể tha thứ. - Tả Bá Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo.

Vua Khương nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nhấn mạnh từng chữ:

- Thẩm Lãng, chuyện này ngươi nếu lấy không ra chứng cứ, liền chớ có trách ta không tuân thủ Thần nữ Tuyết Ẩn ước định, ta cũng chỉ có thể dùng thiên hình trừng phạt ngươi, sẽ chết hết sức thảm đấy.

Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Vua Khương, ngài lột xuống quần áo đạo sĩ kia sẽ biết.

Nghe những lời này, đạo sĩ Tả Bá Ngọc mặc dù tố chất tâm lý siêu cường đến đâu cũng không thể chịu nổi, càng hoảng sợ, biến sắc.

Điều... Điều này sao có thể?

Lẽ nào Thẩm Lãng thực sự phát hiện cái gì?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Lạc Nhạn đưa cho ta quần lót lụa ta mặc sát người, bất cứ lúc nào cũng không có cởi ra. Dù cho lúc ngủ, bên ngoài cũng bảo bọc mấy tầng quần áo, hơn nữa cũng không thay.

Không sai, cũng không thay đổi.

Bởi vì khí trời quá lạnh, rất nhiều người Khương quốc quanh năm suốt tháng không tắm, không thay quần áo.

Liền cái điều kiện vệ sinh này, có thể không bạo phát tình hình bệnh dịch à?

Toàn bộ Khương quốc duy nhất có thể mỗi ngày tắm rửa, cũng đại khái chỉ có người trong vương tộc.

- Hồ ngôn loạn ngữ, còn thể thống gì. - Đạo sĩ Tả Bá Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta là người tu đạo, chẳng lẽ liền mặc cho ngươi nhục nhã dạng này sao? Để ta cởi xuống quần áo, rõ ràng hoang đường.

Nhưng mà, vua Khương là kẻ đa nghi, ông ta nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Đạo trưởng, xin cởi xuống ngươi quần áo.

Tả Bá Ngọc vội la lên:

- Đại vương, Thẩm Lãng này hoàn toàn là hồ ngôn loạn ngữ, ngài không nên tin.

Vua Khương nói:

- Cởi quần áo xuống.

Ông ta tự mình tiến lên, đè lại bả vai Tả Bá Ngọc, bắt được cổ áo, chợt xé xuống một cái.

Xoẹt!

Tả Bá Ngọc bị bao vây, quần áo bị xé rách xuống, lộ ra quần lọt lụa bên trong.

Lộ ra chữ viết quen thuộc.

Vua Khương sắc mặt kịch biến.

Trực tiếp xé rách luôn cái quần lót trên người Tả Bá Ngọc xuống.

Phía trên thêu nhóm thơ: Sống còn trở lại gặp nhau, chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư

Tái bút là: Nhạn.

Mặc dù vua Khương không có văn hóa gì, nhưng là nhìn ra được đây là một câu thơ tình.

Tức khắc, ánh mắt của ông ta tràn đầy tuyệt đối sát khí, nhấn mạnh từng chữ:

- Tả Bá Ngọc, ngươi bây giờ còn có cái gì để nói?

Thẩm Lãng trong lòng vừa đắc ý, vừa thở dài.

Các ngươi thật đúng là gian tình cuồng nhiệt, ở trường hợp này dưới còn muốn mặc quần lót tình nhân thêu an ủi tương tư.

Nhưng mà Thẩm Lãng không biết là, người yêu đương vụng trộm thích nhất loại hình này, càng nguy hiểm, càng kích thích.

Văn phòng nguy hiểm hay không vậy?

Người đến người đi.

Mà có một chút đại nhân vậy coi như thông minh tháo vát đôi khí thậm chí liền ở trong văn phòng làm bậy.

Lẽ nào bọn họ sẽ không sợ bị phát hiện à?

Sợ! Thế nhưng nhịn không được, bởi vì quá kích thích.

Sắc mặt Tả Bá Ngọc một trận biến hóa.

Tiếp đó, gã run rẩy quỳ xuống, khóc thút thít nói:

- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm đại vương, ta và Lạc Nhạn là anh em ruột thất tán nhiều năm. Sở dĩ tới đại vương bên người phục vụ, hoàn toàn là bởi vì nàng, cho nên ta dốc hết tâm huyết cứu tiểu vương tử, cũng là bởi vì nàng, tiểu vương tử là cháu ruột bên ngoại của ta.

Đ*!

Thẩm Lãng kinh ngạc, ngươi còn có ngón này?

Nhưng mà, ngươi cho là vua Khương sẽ tin? Cái thứ giải thích vô lý này mà ngươi cũng nghĩ ra được?

Xem chúng ta thành con nít ba tuổi à?

Vua Khương quả nhiên không tin, trực tiếp nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Để Lạc Nhạn qua đây.

Một lát sau, một cô gái quyến rũ dịu dàng từ từ đi đến.

Cô gái này, chính là phi tử Lạc Nhạn của vua Khương, quả nhiên dáng dấp rất đẹp, chỉ bất quá với một thân thể mảnh mai thế này, làm sao gánh được vua Khương giày vò? Chỉ sợ là đau muốn chết đi.

Nàng nhìn thấy Tả Bá Ngọc quỳ trên mặt đất, còn có quần lót lụa trong vua Khương tức khắc mặt cười tắt ngay biến thành biểu cảm khác.

- Ca ca, chuyện của chúng ta đại vương biết chưa?

Thẩm Lãng da đầu tê dại, lại tới một cao thủ phái diễn xuất.

Hai ngươi là huynh muội?

Nói cho quỷ nghe.

Nhưng Thẩm Lãng nhìn kỹ một cái.

Rõ ràng gặp quỷ, hai người này thật sự có chút giống, khuôn mặt không phải rất giống, nhưng xương mặt rất giống.

Nhất định là anh em con chú bác, hay anh em bạn dì.

Hội Ẩn Nguyên sắp xếp thiên hạ chung quanh, gả con gái cho vua Khương làm phi, đây là chuyện rất bình thường.

Thẩm Lãng lấy được tư liệu, Lạc Nhạn là lúc vua Khương cướp bóc nước Sở, cướp được một tiểu mỹ nhân.

Vậy rất có thể chính là quân cờ hội Ẩn Nguyên sắp xếp.

Hôm nay lại để cho Tả Bá Ngọc qua đây, chính là thu quân này.

Vua Khương cũng nhận thấy, bình thường không làm sao phát hiện, thế nhưng để Lạc Nhạn cùng với Tả Bá Ngọc, quả thực phát hiện đường nét có chút tương tự.

Phi tử Lạc Nhạn của vua Khương cất giọng bi ai khóc rong:

- Mấy năm lúc trước, nô tì bị đại vương nhìn trúng, liền đi tới Khương quốc. Phụ mẫu và huynh trưởng tìm nô tì nơi nơi, tìm đã nhiều năm, rốt cuộc tìm được nô tì. Nhưng lại không dám nhận đã quen biết, bởi vì lúc nô tì đến bên người đại vương đã nói mình không có người nhà. Huynh trưởng vì bảo hộ nô tì và cũng ngưỡng mộ uy nghiêm của đại vương cho nên ở bên cạnh ngài dốc hết tâm huyết, nào ngờ đại vương quá thánh minh, không ngờ vẫn bị ngài phát hiện.

- Ta không dám cùng huynh trưởng quen biết nhau, thế nhưng thêu cho huynh trưởng một món quần áo, cái này chẳng lẽ cũng sai sao?

Lợi hại, diễn xuất tốt.

Thẩm Lãng tức khắc xem thế là đủ rồi, diễn kỹ này tối thiểu cho chín mươi điểm.

Nếu không phải trong lòng hắn có định luận, chỉ sợ cũng tin.

Thẩm Lãng nói:

- Đường nét xương mặt tương tự, cũng có thể là anh em họ, cũng có thể là anh em bà con bạn dì. Huống hồ đây là một bài thơ tình.

Phi tử Lạc Nhạn của vua Khương đưa mắt về phía Thẩm Lãng, hiện lên một chút ác độc nói:

- Ai nói đây là thơ tình? Đây rõ ràng là câu thơ ta nhớ người nhà, ta rõ ràng có người nhà, nhưng lại là không thể quen biết nhau, cũng không thể trở lại bên người phụ mẫu, bởi vì ta đã có nhà mới, có được tình yêu của đại vương, có con. Ta trở về không được, chỉ có thể sau khi chết, sẽ cùng phụ mẫu gặp nhau.

Lợi hại!

Giải thích này, cũng hoàn toàn là nói xuôi được. Chỉ có thể nói chữ Hán quá bác đại tinh thâm, một bài thơ giải thích thế nào cũng được.

Có thể nói là tình yêu nam nữ, cũng có thể nói là tình cảm gia đình.

Tiếp tục, phi tử Lạc Nhạn của vua Khương ánh mắt rưng rưng, cất giọng như thể mình bị sỉ nhục vô cùng vậy:

- Đại vương, nô tì còn có một biện pháp có thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Tiếp đó cô ả này chợt xốc lên quần của mình, cởi ra quần lót của mình.

Hay cho con đàn bà ác động!

Nàng chỉ bằng được một động tác này, muốn hại chết Thẩm Lãng.

Bởi vì Thẩm Lãng cùng vua Khương đứng ở một bên, Tả Bá Ngọc quỳ trên mặt đất.

Con ả này ngay trước mặt Thẩm Lãng, lộ ra ra bắp đùi cùng cái mông của mình.

Vua Khương là một gã đàn ông, đặc biệt bá đạo có ham muốn độc chiếm rất mạnh. Đàn bà của ông ta nếu như bị bị đàn ông khác thấy cái mông vậy còn được, cái này cũng tương đương với cắm nửa cái sừng trên đầu.

Nhưng Thẩm Lãng phản ứng nhanh hơn, còn chưa có đến khi ả xốc váy lên, hắn liền trực tiếp quay lưng lại, không thấy gì cả.

Cho nên, hành động ác độc của con ả này không thành công.

Vua Khương không cần nhìn, ông ta biết ở đùi non Lạc Nhạn có bớt, ba quả nốt ruồi son, ông ta yêu không thả miệng.

- Đây là cái bớt trên người nô tì, trên đùi huynh trưởng của nô tì cũng có, chỉ bất quá ở bên trái. - Lạc Nhạn nói.

Tiếp đó, đạo sĩ Tả Bá Ngọc tràn trề khuất nhục cùng than thở cởi xuống quần của mình, lộ ra bên cái đùi bên phải ba nốt ruồi son, hình dạng cùng Lạc Nhạn gần như giống hệt nhau, cũng là màu đỏ.

Thẩm Lãng trực tiếp kết luận, đây là làm được, tuyệt đối là giả.

Ba cái nốt ruồi này không phải nốt ruồi son thật, loại dấu vết này có thể thực hiện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, vua Khương không hiểu chuyện này, ông ta cảm thấy đây là bẩm sinh.

Ông ta cảm thấy hai người có nốt ruồi giống hệt nhau, vậy khẳng định là anh em ruột không thể nghi ngờ.

Đương nhiên, sinh hoạt cá nhân người Khương quốc siêu cấp loạn.

Cho nên coi như là anh em ruột, cũng không thể chứng minh là trong sạch.

Nhưng ít ra, Tả Bá Ngọc mặc quần lót lụa Lạc Nhạn thêu là khá bình thường, không thể chứng minh hai người có gian tình.

Thế nhưng, trong lòng vua Khương vẫn là không cách nào tiêu tan.

Ông ta đã có khúc mắc.

Bây giờ cục diện lâm vào lưỡng nan, không thể chứng minh Lạc Nhạn cùng Tả Bá Ngọc có gian tình, cũng không thể hoàn toàn chứng minh hai người là trong sạch.

Bỗng nhiên, Lạc Nhạn nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Công tử Thẩm Lãng, huynh trưởng quần lót lụa ta thêu, ngươi là làm thế nào biết?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là có người mật báo cho ta, các ngươi cho rằng chuyện xấu giữa các ngươi sẽ không có người phát hiện à?

Lạc Nhạn nói:

- Ngươi không nên ngậm máu phun người, ta hỏi lại ngươi, Tô Nan phái người mang tin tức truyền thư, nói Khương quốc của ta đốt cháy thần miếu Việt quốc dẫn đến bị giết, cũng là âm mưu của ngươi, thật hay giả?

Con ả này muốn cắn ngược lại Thẩm Lãng, muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, là thật.

Lạc Nhạn nói:

- Đại vương, người này đã nhận! Hắn dám mưu hại sứ thần Khương quốc của ta, xin đại vương bằm thây hắn thành vạn đoạn.

Bộ não của vua Khương vẫn tràn đầy tức giận, nhưng lại không chỗ phát tiết, lúc này nghe được Lạc Nhạn nói, lập tức gợi lên nghi vấn trước kia.

Ngay từ đầu ông ta chính là hỏi Thẩm Lãng vấn đề này, Thẩm Lãng trả lời hết thảy đều là âm mưu của hắn, sứ thần Khương quốc là hắn hại chết.

Cho nên, vua Khương nổi giận muốn giết thuộc hạ Thẩm Thập Tam cùng Hoàng Phượng của Thẩm Lãng.

Kết quả bị Thẩm Lãng tiễn lễ trọng vãn hồi.

Cuối cùng, vua Khương tham lam.

Bây giờ, cái đề tài này lại một lần nữa bị câu dẫn ra tới.

Vua Khương cất giọng lạnh nhạt:

- Thẩm Lãng, ngươi mưu hại sứ thần Khương quốc của ta? Muốn chết sao? Tại sao? Nếu như ngươi không thể cho ta một lời giải thích, vậy cũng không cần sống ra ngoài nữa

Thẩm Lãng trong lòng chửi ầm lên.

Tay vua Khương nay rõ ràng giỏi thay đổi, hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng.

Mới vừa đã nói, lập tức sẽ lật lọng, trở mặt so với chó còn nhanh.

Cho nên có người nói nhận lấy vua Khương chẳng phải là tốt hơn sao?

Không thể nào, loại sói dữ thay đổi thất thường thì không cách nào thu phục.

Giết chết ông ta, mới là lựa chọn duy nhất.

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, cho nên ta làm như vậy, liền là muốn giết chết gia tộc họ Tô, tiếp đó chiếm lấy! Độc quyền toàn bộ ngoại giao Khương quốc cùng Việt quốc.

Vua Khương ánh mắt co rụt lại, lý do này ông ta có thể tiếp thu.

Nhưng mà, ta và họ Tô hợp tác được vui vẻ thế này, vì sao phải đổi?

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, họ Tô hàng năm có thể cho ngài, họ Kim của ta cũng có thể cho! Không chỉ có như thế, gia tộc họ Kim của ta còn có thể cho được nhiều hơn, hàng năm mười vạn lượng vàng, có đủ hay không?

Chỉ một lời này, ánh mắt vua Khương sáng ngời.

Lợi nhuận hàng năm mua bán của gia tộc họ Tô cùng Khương quốc, cũng chính là bốn năm vạn lượng vàng. Chỉ có lúc cần xin vua Khương làm việc, mới có thể lập tức cho rất nhiều, ví như lần này cần mượn tay vua Khương giết chết Thẩm Lãng.

Mà Thẩm Lãng nói thẳng sẵn lòng cho mười vạn lượng vàng, hàng năm mười vạn lượng vàng.

Thẩm Lãng nói:

- Không chỉ có như thế, một khi cần vua Khương hỗ trợ, chúng ta xuất thủ sẽ càng hào phóng hơn so với họ Tô!

Vua Khương cười lạnh nói:

- Ta dựa vào cái gì tin tưởng? Gia tộc họ Kim của ngươi ta hiểu không nhiều lắm, thế nhưng so với gia tộc họ Tô thì nghèo hơn nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, mang vào đây!

Đại Ngốc lại mang vào một cái rương.

Thẩm Lãng mở ra cái rương, hơn nữa mở về hướng cửa sổ có ánh nắng.

Tức khắc, một trận ánh sáng lóe lên, gần như chói mù mắt người.

Một tấm gương to lớn ước chừng cao đến ba mét, rộng một mét.

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, ngài nên biết loại gương mới này chứ.

Đương nhiên biết, loại gương thủy tinh mới này đã thịnh hành toàn bộ phương đông.

Các nước Tây Vực vì được những tấm gương này, vô số thương nhân đua nhau mà tới, thỉnh cầu cùng hội Thiên Đạo hợp tác.

Hội Thiên Đạo lập tức liền đoạt lại bộ quyền chủ động mua bán chiến lược.

Chỉ bất quá bây giờ mỗi một tấm gương đều được bán ở hội đấu gia, hoàn toàn là giá trên trời.

Hơn nữa đến tận bây giờ, bán đấu giá rất tấm gương lớn, cũng không có vượt qua sáu thước.

Mà tấm gương trước mắt này, so với tấm gương lớn nhất ở hội đấu giá còn muốn lớn hơn.

Phi tử Lạc Nhạn của vua Khương mặc dù đối với Thẩm Lãng tràn đầy thù hằn, nhưng lại là đàn bà, nhìn thấy thế này tấm gương to đùng thế này cũng không tránh khỏi run lên.

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, tấm gương này chính là gia tộc họ Kim của ta chế tạo, bây giờ ngài tin tưởng chúng ta có năng lực thay thế được gia tộc họ Tô đi.

Vua Khương nhìn tấm gương, lộ ra một chút ánh mắt tham lam.

Trực tiếp hạ lệnh:

- Nhận lấy tấm gương này, giam cầm Thẩm Lãng thúc ép gia tộc họ Kim hàng năm tiến cống một nghìn tấm gương cho ta.

Đây là khuôn mặt vua Khương.

Hết sức ích kỷ, hết sức tham lam, chỉ có mình là người, người khác hết thảy cũng là không bằng heo chó.

Người như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp hại chết.

Nhưng tối thiểu việc Thẩm Lãng hãm hại sứ thần Khương quốc đốt cháy Thánh miếu, coi như là đi qua.

Lạc Nhạn trong lòng tiếc hận.

Đáng tiếc, lại để cho Thẩm Lãng tránh khỏi, không cthể giết chết hắn.

Ngay sau đó ánh mắt vua Khương lại một lần nữa rơi vào trên người Tả Bá Ngọc.

Ông ta có chút tin tưởng Tả Bá Ngọc cùng Lạc Nhạn là anh em, nhưng không hoàn toàn tin tưởng hai người này trong sạch.

Nên đuổi đạo sĩ này đi?

Vẫn là giết?

Không phải không muốn giết, cuối cùng y thuật của gã này đặc biệt cao minh, nhỡ ra sau đó bị một chứng bệnh khó nói gì đó thì gã này cũng có thể xuất thủ cứu trị.

Hay là đuổi đi, đừng cho gã xuất hiện bên người Lạc Nhạn.

Tả Bá Ngọc vô cùng hiển nhiên nhìn thấu ý kiến vua Khương, lập tức quỳ xuống tới run rẩy nói:

- Đại vương, ngài đuổi ta đi không hề gì, nhưng nhỡ ra bên trong vương tộc còn nữa người bị bệnh đậu mùa nên làm cái gì bây giờ hả? Đến lúc đó ai tới cứu trị bọn họ hả?

Đạo sĩ kia vô cùng gian xảo, luôn mồm vương tộc bị bệnh đậu mùa nên làm cái gì bây giờ?

Dân chúng Khương quốc, gã chắc chắn sẽ không đi cứu trị, bởi vì gã thừa biết trị không hết.

Huyết mạch của vương tộc tương đối cường hãn, lực miễn dịch cũng mạnh mẽ, điều kiện vệ sinh cũng tốt, xác suất không chết bởi đậu mùa sẽ cao hơn một chút.

Thẩm Lãng nói:

- Ta cũng đến trị!

Hắn vốn chính là muốn tới cứu Khương quốc, biến thành chúa cứu thế Khương quốc, hoàn toàn tiêu diệt tình hình dịch bệnh đậu mùa.

Chỉ nếu như vậy, hắn mới có thể mượn cơ hội mưu sát vua Khương.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có ta có thể trị khỏi bệnh bệnh đậu mùa? Dựa vào cái gì để đại vương tin tưởng ngươi có thể trị? Đại vương, vì vương tộc an nguy, vì an nguy của ngài, xin ngài giữ lại ta đi.

Mà ngay tại lúc này.

Bên ngoài vang lên một trận thanh âm hoảng sợ.

- Đại vương, không xong, Tam vương tử Aruhan có vết đậu, đã bị lây nhiễm bệnh đậu mùa.

Ngay sau đó, lại một kẻ quỳ ở bên ngoài hô:

- Đại vương, không xong, công chúa cũng phát ra đậu, cũng bị bệnh đậu mùa.

Nghe những lời này.

Vua Khương Arugan sắc mặt kịch biến.

Hai đứa con trai mới được khỏi bệnh đậu mùa, hôm nay lại có hai người lây nhiễm.

Con thứ ba Aruhan, dáng dấp rất giống ông ta, là đứa con trai ông ta yêu quý nhất

Công chúa Arunana cũng không cần nói, là hòn ngọc quý trên tay ông ta.

Nếu như mất đi con thứ ba cùng con gái, vậy đối với vua Khương hoàn toàn là đâm tim thật đau.

Tả Bá Ngọc nói:

- Đại vương, Thẩm Lãng này không phải luôn miệng nói mình có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa à? Vậy hãy để cho hắn chứng minh cho ngài nhìn! Tam vương tử Aruhan giao cho ta tới trị, công chúa điện hạ do Thẩm Lãng tới trị. Ta có thần dược, có thể làm cho bệnh đậu mùa Tam vương tử trong một đêm khỏi ngay, nhưng thần dược này chỉ còn lại một bộ.

Kịch bản thật lộ liễu!

Tức khắc Thẩm Lãng đã hiểu ra.

Tả Bá Ngọc này so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm đê tiện.

Lúc đầu hắn còn suy đoán, cái gọi là chữa cho tốt tiểu vương tử Khương quốc chẳng qua là cho cậu bé kia thuốc mê, để nó mê man ngủ mất, tiếp đó dựa vào thể chất chính mình mà tự lành.

Thật không ngờ, bệnh đậu mùa của tiểu vương tử đơn giản chính là giả.

Hoàn toàn là gã và Lạc Nhạn hợp mưu ngụy tạo nên bệnh thuỷ đậu.

Chỉ là độc ngoài da, tỉ mỉ chế tạo ra triệu chứng bệnh đậu mùa mà thôi.

Cho nên, Tả Bá Ngọc mới có thể dùng thuốc trị bệnh mà biến thành thần y.

Hơn nữa gã đã nói, thần dược này hiếm thấy, chỉ có thể cứu vương tộc, còn bình dân liền không quản được.

Kịch bản công phu như vậy, vua Khương đương nhiên bị lừa, giữ lại Tả Bá Ngọc, thật giống như thừa ra một cái mạng.

Hôm nay bệnh đậu mùa tàn sát bừa bãi, trừ thái tử Arutai ra, ai cũng có nguy cơ lây nhiễm.

Bởi vì thái tử Arutai khi còn bé đã khỏi bệnh đậu mùa, cho nên hiện tại ở trên mặt có sẹo rỗ.

Bây giờ âm mưu Tả Bá Ngọc cùng Lạc Nhạn đã đặc biệt rõ ràng.

Cái gọi là Tam vương tử Aruhan Khương quốc bị bệnh đậu mùa là giả, cũng là Tả Bá Ngọc ngụy tạo độc trên da, chẳng qua là triệu chứng thoạt nhìn cùng bệnh đậu mùa giống hệt nhau mà thôi.

Nhưng... công chúa Arunana bệnh đậu mùa, lại là thật.

Có người trăm phương ngàn kế để cho nàng bị lây nhiễm, vô cùng hiển nhiên trên đường nàng trở về, có một số người chặn đường.

Bây giờ Tả Bá Ngọc để Thẩm Lãng đi trị công chúa Arunana, chính gã đi trị Tam vương tử Aruhan.

Kết quả đương nhiên vô cùng sáng tỏ.

Ngày mai Tam vương tử Aruhan sẽ “khỏi bệnh”, mà công chúa Arunana tối thiểu phải đợi thật lâu mới có thể vượt qua một kiếp khó khăn này, thậm chí có xác suất chết rất lớn.

Lúc này Đại Ngốc ở phía sau bỗng nhiên nói:

- Nhị Ngốc, nhanh cứu vợ ta, nhanh cứu vợ ta đi.

Tiếp đó, gã chợt xoay người chạy ra ngoài.

...

Ngoài hoàng cung, đã xây xong hai gian phòng cách ly, trước đây không lâu mới vừa xây thành, bởi vì hai vương tử bị lây nhiễm “bệnh đậu mùa”

Hoàn toàn phong bế cách ly, mỗi một khối tấm ván gỗ đều cơ hồ ghép vừa khít, khép kín đến mức ngay cả cửa sổ cũng không có.

Bởi vì bệnh nhân không thể ra gió.

Tam vương tử Aruhan của Khương quốc, nằm ở trong phòng cách ly bên trái, công chúa Arunana nằm ở trong phòng cách ly bên phải, ở giữa chỉ có một bức tường.

Trên Arunana quả nhiên đã có dấu vết bệnh đậu mùa

Chính là trong vòng mấy canh giờ này nhô ra, Thẩm Lãng liếc một cái là có thể nhận ra, đây là bệnh đậu mùa.

Nàng bị người khác hãm hại.

- Mau đi ra, mau đi ra...

Arunana nhìn thấy Đại Ngốc, lập tức rống to.

Tương thân lúc ấy nàng ghét Đại Ngốc, thế nhưng trong lòng vẫn có chút thân mật, đây dù sao cũng là sư đệ của nàng.

Hơn nữa, Đại Ngốc này một chút đều không đáng ghét, không giống có mấy tên tiểu bạch kiểm.

Đại Ngốc trực tiếp vọt tới trước mặt Arunana, bắt được tay nàng nói:

- Tức phụ không phải sợ, nàng không phải sợ, Nhị Ngốc rất lợi hại, nhất định có thể cứu nàng.

- Ngươi điên rồi? - Arunana rõ ràng ngạc nhiên.

Nàng bị phát hiện bị lây bệnh đậu mùa xong xuôi, tất cả mọi người tránh ra như rắn rết, kể cả mẫu thân và phụ thân của nàng.

Mà Đại Ngốc chẳng những không sợ, ngược lại còn cầm tay nàng.

Tính lây lan của đậu mùa rất mạnh, nước bọt lẫn hơi thở cũng có thể truyền nhiễm, càng chưa nói trực tiếp tiếp xúc thân thể.

- Tức phụ, nàng đừng sợ, nàng đừng sợ... - Đại Ngốc vừa khóc, vừa nói.

Trong nháy mắt, trong lòng Arunana thật là có điểm run rẩy, cảm giác được vô cùng ấm áp.

Nàng đặc biệt mạnh mẽ hơn người, cảm thấy bản thân không gì làm không được, căn bản cũng không cần đàn ông.

Xem sư phụ nàng có cần nam nhân sao? Không cần.

Vậy Ruru ta đây cũng không cần.

Thế nhưng khi nàng phát hiện mình bị bệnh đậu mùa, rõ ràng tràn đầy sợ hãi.

Nàng không có gan dạ như trong ý nghĩ của mình.

Nàng cũng sợ chết, hơn nữa khi tất cả mọi người rời xa nàng, nàng càng là cảm giác được cô độc bất lực.

Lúc này, Đại Ngốc xuất hiện ở bên cạnh nàng, cầm tay nàng.

Nàng tức khắc cảm thấy Đại Ngốc thật là cao lớn.

Bản thân trong nháy mắt có cảm giác an tâm.

Trên thực tế, Đại Ngốc chắc là sẽ không bị lây bệnh, bởi vì Thẩm Lãng đã sớm cho hắn chủng ngừa bệnh đậu mùa.

...

Ở gian phòng cách ly.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc nói:

- Thẩm Lãng, ta trị Tam vương tử Aruhan, còn ngươi trị cho công chúa Arunana.

- Đại vương, ta sẵn lòng lập được quân lệnh trạng! Nếu sáng sớm ngày mai, ta có thể trị hết Tam vương tử Aruhan, xin ngài để ta lưu lại, bảo hộ vương tộc. - Tả Bá Ngọc nói:

- Nếu như ngày mai không có thể trị hết Tam vương tử Aruhan, ngài liền thiên đao vạn quả, bằm thây ta thành vạn đoạn!

Vua Khương nói:

- Ngươi nhất định phải như thế à.

Tả Bá Ngọc nói:

- Ta nguyện lập quân lệnh trạng.

Tiếp đó gã cắn đứt ngón tay, viết xuống quân lệnh trạng.

Tiếp đó, Tả Bá Ngọc lại nói:

- Nếu ta ngày mai chữa hết vương tử Aruhan, vậy chứng minh Thẩm Lãng không có cần thiết để lại, xin đại vương loại bỏ hắn!

Dứt lời, đạo sĩ Tả Bá Ngọc vẻ mặt hùng hồn, dũng cảm tiến vào bên trong căn phòng của Tam vương tử Aruhan.

Tất cả mọi người lộ ra cặp mắt kính nể.

Nhưng Thẩm Lãng lại không có vào căn phòng cách ly của công chúa Arunana.

Vua Khương nói:

- Thẩm Lãng, ngươi không phải nói sẽ trị bệnh đậu mùa à? Vì sao còn không đi chữa cho Nana?

Thẩm Lãng nói:

- Sắc trời đã chậm, không phải lương thần cát nhật, ngày mai sẽ trị.

Nghe những lời này, Tả Bá Ngọc cất tiếng cười to nói:

- Đại vương ngài nghe rồi chứ, Thẩm Lãng này căn bản cũng không sẽ trị liệu bệnh đậu mùa, hắn ngay cả căn phòng công chúa cũng không dám đi vào. Ngài chờ xem, sáng sớm ngày mai ta đã chữa khỏi Tam vương tử Aruhan, đến lúc đó xin ngài giết tên giặc Thẩm Lãng này.

Vua Khương chỉ vào Thẩm Lãng nói:

- Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu Tả Bá Ngọc trong một đêm chữa hết Aruhan, ngày mai ta liền giết ngươi!

Tiếp đó, vua Khương rời đi.

Phi tử Lạc Nhạn của ông ta nhìn Thẩm Lãng hạ giọng nói:

- Thẩm Lãng, ngày mai ngươi nhất định phải chết!

Thẩm Lãng không nói gì, chỉ là để lời sai bảo:

- Hoàng Phượng, ngươi là nữ nhân tương đối dễ dàng, tiến vào phòng chăm sóc công chúa Arunana.

Hoàng Phượng kinh ngạc đáp ngay:

- Vâng!

Thẩm Lãng lại hạ giọng nói:

- Ban đêm lạnh, nhớ kỹ đốt than!

Tiếp đó, hắn im hơi lặng tiếng nói một đoạn văn, hoàn toàn là hình dáng của miệng khi phát âm, chỉ có Hoàng Phượng một mình thấy mà thôi.

Hoàng Phượng hạ giọng nói:

- Vâng!

...

Tam vương tử Aruhan bên trong phòng cách ly, cửa phòng đóng kín.

Cậu bé đã bị Ma Túy Tán chuốc say, cả người sẽ mê man đến ngày mai, không biết cái gì cả.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc lấy ra cái gọi là thần dược của mình, kỳ thực chính là thuốc mỡ, quét lên ở những nốt đậu trên người Tam vương tử.

Đây căn bản thì không phải là cái gì bệnh đậu mùa.

Mà là tỉ mỉ ngụy tạo nên chứng phát ban mà thôi, dùng là một hỗn hợp chất lỏng của một loại cây và một loại sâu độc.

Hôm nay toàn bộ Khương quốc đều đang bị đậu mùa, hơn nữa người bị chứng phát ban này và triệu chứng bệnh đậu mùa y hệt.

Tất cả mọi người thấy đều cho là bệnh đậu mùa.

Đây là bí mật của thần y Tả Bá Ngọc.

Quả nhiên, gã chuẩn bị thuốc mỡ lau lên những nốt đậu trên Tam vương tử.

Chỉ hai canh giờ sau đó!

Vết đậu trên mặt và trên người Aruhan liền dần dần tiêu mất.

Sáng sớm ngày mai sẽ biến mất toàn bộ.

Đến lúc đó, Tả Bá Ngọc sẽ trình diễn thần tích trong một đêm chữa khỏi bệnh đậu mùa.

Cho đến lúc này, vua Khương cho dù có khúc mắc, cũng chỉ có thể cầm giữ gã bên người, bởi vì có thể giữ lại mạng của vương tộc.

Còn bên công chúa Arunana kia bệnh đậu mùa thật, lấy lý do thần dược chỉ còn lại một bộ, cần thời gian phối chế từ chối là được.

- Ha ha, Thẩm Lãng ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết!

- Sáng sớm ngày mai, Tam vương tử Aruhan khỏi bệnh, ta sáng tạo kỳ tích, Thẩm Lãng nhà ngươi liền chết không có chỗ chôn.

Cái phòng cách ly này rõ ràng khó chịu.

Nhưng Tả Bá Ngọc là không chuẩn bị rời đi, luôn luôn giữ đến hừng đông, đỡ phải xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có giọng của một cô gái vang lên, là tâm phúc tỳ nữ của Lạc Nhạn.

- Tả gia, Thẩm Lãng bỗng nhiên suốt đêm cầu kiến đại vương, sợ là có âm mưu gì, ngài vội vàng đi qua nhìn một chút.

Tả Bá Ngọc nói:

- Lạc Nhạn vì sao không đi?

Cô gái kia nói:

- Đại vương mới vừa sủng hạnh chủ nhân, nàng... Nàng không thể động đậy!

Tả Bá Ngọc trong lòng phẫn nộ, nhìn thoáng qua Tam vương tử, lúc này bệnh thuỷ đậu trên mặt cậu bé kia đã giảm bớt toàn bộ.

Hẳn là vô sự.

Tiếp đó, gã rời phòng cách ly, hướng mấy tên võ sĩ bên ngoài bảo vệ nói:

- Các ngươi bảo vệ cho Tam vương tử, bất luận kẻ nào không được đến gần cái phòng cách ly trong vòng mười thước.

- Vâng!

Mấy chục tên võ sĩ đạo, rút đao ra kiếm, gác cách ly phòng xung quanh.

Không buông lỏng chút nào.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc, vội vã hướng hoàng cung đi tới.

Thẩm Lãng, ngươi lại muốn dùng chiêu thức gì hại ta?

Vô dụng, ngươi không nên giãy giụa nữa.

Sáng sớm ngày mai, Tam vương tử Aruhan sẽ khỏi bệnh, ta liền trở thành thần nhân trị liệu bệnh đậu mùa, mà Thẩm Lãng nhà ngươi nhất định phải chết.

Nhưng mà, Tả Bá Ngọc mới vừa rời đi không lâu sau.

Từ căn phòng cách vách dò qua một cái ống dẫn đặc biệt nhỏ, bên trong liên tục không ngừng toát ra carbon monoxide.

Thế là!

Tam vương tử Aruhan khi đang ngủ mê man, bất tri bất giác chết đi!

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, bởi vì phải số lượng từ tình tiết nhiều lắm cho up trễ như vậy, xin lỗi a! Ta tiếp tục thức đêm viết chương ba, có thể lại muốn suốt đêm, mọi người sáng sớm ngày mai lại đọc, hu hu!
Bình Luận (0)
Comment