Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Kẻ Địch Nổ Chết! Vua Khương Thảm! Lãng Gia Thoải Mái

Chương 218: Kẻ địch nổ chết! Vua Khương thảm! Lãng gia thoải mái
Chương 218: Kẻ địch nổ chết! Vua Khương thảm! Lãng gia thoải mái
Hoàng Phượng, Thẩm Thập Tam theo Thẩm Lãng học xong rất nhiều thuật giết người!

Carbon monoxide chẳng qua là một loại trong đó.

Đây là căn phòng cách ly tuyệt đối kín như bưng, mỗi một tấm ván gỗ đều được ghép mộng vừa khít, dù có khe cũng đặc biệt nhỏ, dù cho Thẩm Lãng dùng một ống sắt dẹp cũng khó chèn vào nổi.

tinh tế cũng rất khó cắm vào đi.

Công chúa Arunana bị nhiễm đậu mùa thật, cho nên quả thực đau khổ không thể tả, ngứa ngáy không chịu nổi, căn bản là ngủ không yên.

Mãi cho đến uống xong Ma Túy Tán của Thẩm Lãng mới chìm vào hôn mê mà ngủ mất.

Mà Đại Ngốc luôn luôn cầm tay nàng, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia.

Nhưng mà dù cho gã nhìn thấy Hoàng Phượng đang làm cái gì, gã cũng sẽ không phát ra âm thanh nào bởi vì tất cả lực chú ý của gã đều ở trên cô dâu của chính mình.

Cô dâu tương lai thật xinh đẹp, dù trên mặt đã đầy những nốt nốt đậu nhưng vẫn còn xinh đẹp như thế, ta nhất định sẽ bảo Nhị Ngốc chữa lành cho nàng.

Hai gian phòng chỉ cách một tầng vách gỗ, Hoàng Phượng tìm được một cái khe hơi lớn một chút, sau đó đốt lò than lên.

Những tấm ván gỗ kia mới được bào từ cây tươi chẳng bao lâu nên vẫn ẩm ướt, một khi bị lửa nướng liền co lại, khe hở ở giữa liền trở nên lớn hơn.

Tiếp đó Hoàng Phượng liền đậy nắp chậu than thật chặt hoàn toàn.

Dưỡng khí chưa đủ, than củi đốt cháy cũng không đầy đủ, sẽ sản sinh số lượng lớn carbon monoxide.

Qua ống dẫn liên tục không ngừng tiến vào trong gian phòng sát vách.

Bảo đảm sau khi đầy đủ carbon monoxide, cũng đủ để Tam vương tử Aruhan của Khương quốc chết đi.

Hoàng Phượng thu hồi ống dẫn, dùng nước thấm vào cái khe gỗ đã cắm ống dẫn

Hút no nước xong xuôi, gỗ bành trướng, cái khe lần thứ hai khép lại, đang dùng công cụ đè cho bằng.

Tất cả không có chút sơ hở nào.

Thậm chí Đại Ngốc từ đầu tới đuôi cũng không có xoay người lại.

Tức phụ, ta nhất định sẽ làm cho Nhị Ngốc chữa nàng lành lại.

...

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc hội Ẩn Nguyên vừa đắc ý vừa lo lắng.

Đắc ý là Thẩm Lãng phải chết thật nhanh, lo lắng là bởi vì gã chột dạ.

Quả thực như là Thẩm Lãng sở liệu, lúc vua Khương cướp bóc Tây Vực giày vò một cô gái Tây Vực tiếp đó đã nhiễm bệnh

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là vừa giập vừa ngứa cũng đủ cho vua Khương sợ hãi.

Ông ta lại không hiểu y học, cảm thấy còn như vậy sưng tấy tiếp nữa, bản thân thì có nguy hiểm tánh mạng, chí ít sẽ biến thành thái giám.

Mà lúc này Tả Bá Ngọc xuất hiện, cứu vớt cuộc đời cùng hạnh phúc của ông ta.

Nhưng mà, tất cả chuyện này cũng là hội Ẩn Nguyên an bài, vua Khương nhiễm bệnh cũng là hội Ẩn Nguyên âm mưu.

Kế hoạch Tả Bá Ngọc từng bước thăng cấp.

Trước tiên là chữa lành bệnh đường sinh dục bên dưới của vua Khương, tiếp đó chữa lành "bệnh đậu mùa" cho hai vương tử nhỏ.

Tiếp tục dùng cuối cùng một bộ thần dược, chữa cho tốt Tam vương tử Aruhan “bệnh đậu mùa”.

Kế tiếp xuất chiêu thần thánh gì đây?

Vua Khương Arugan cũng sẽ nhanh chóng trúng ngay cái gọi là “bệnh đậu mùa”.

Không phải ngày mai, chính là sau này.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc là bác sĩ cho vua Khương, mỗi ngày trị liệu cho ông ta, dễ dàng hạ một loại độc gây ra mụn nước.

Hơn nữa cũng không giống mụn nước bệnh thuỷ đậu của Tam vương tử Aruhan.

Tam vương tử chẳng qua là vấn đề ngoài da, dễ dàng chữa khỏi.

Loại độc gây mụn nước Tả Bá Ngọc cho vua Khương là vô cùng mãnh liệt, là virus lấy từ trên thân thể người sống. Hội Ẩn Nguyên là tổ chức cực kỳ mạnh mẽ các phương diện nghiên cứu đều rất tân tiến.

Sau khi thời kỳ ủ bệnh kết thúc, virus sẽ lan rộng toàn thân, vô số mụn nước cùng bệnh thuỷ đậu đều có thể bộc phát ra.

Đặc biệt ghê gớm, đặc biệt đáng sợ, khiến người ta cảm giác chính là bệnh đậu mùa mạnh nhất. Hơn nữa chí ít cần phải mấy ngày mấy đêm, mới có thể trị hết khỏi bệnh.

Tả Bá Ngọc đã sớm nói thần dược đã dùng hết rồi.

Mà vua Khương bạo phát “bệnh đậu mùa” đáng sợ nhất, kết quả kia như thế nào?

Vì mạng sống, vua Khương đương nhiên sẽ đồng ý chút yêu cầu của Tả Bá Ngọc, biến thành một chiến đao sắc bén của hội Ẩn Nguyên.

Cho nên, âm mưu Tả Bá Ngọc rất lớn.

Còn Lạc Nhạn, đúng là nằm vùng hội Ẩn Nguyên phái tới.

Nhưng cái bí mật vua Khương sắp bạo phát đậu mùa giả mãnh liệt nhất, ả cũng không biết, chỉ có một mình Tả Bá Ngọc biết được, loại bí mật này càng ít người biết càng tốt.

- Vua Khương, cái chứng đậu mùa giả của ngươi bộc lộ nhanh đi! Như thế ta liền có thể trở thành đấng cứu thế của ngươi, có thể lấy bất kỳ thứ gì từ ngươi.

Nhưng mà, vẫn là phải trước hết giết Thẩm Lãng cái đã.

Nếu để cái thứ nghiệt súc này còn sống sẽ dễ gây trở ngại kế hoạch của Tả Bá Ngọc.

...

Thẩm Lãng vẫn luôn đang suy tư một vấn đề.

Khởi phát bệnh đậu mùa của Aruhan cùng Arunana quá trùng hợp.

Hết lần này tới lần khác khi muốn đuổi Tả Bá Ngọc đi, bệnh đậu mùa hai người này liền bạo phát.

Thật giống như vì chuyên cứu lại Tả Bá Ngọc mà bạo phát vậy.

Nhưng Thẩm Lãng ngẫm nghĩ xong xuôi, phát hiện phương diện này có âm mưu.

Bởi vì mặc kệ đậu mùa thật hay giả đều cẩn phải lây nhiễm, đều có thời kỳ ủ bệnh.

Tả Bá Ngọc lại không biết Thẩm Lãng muốn tới hại gã.

Cho nên, đậu mùa giả của Aruhan, Arunana bị đậu mùa thật, cũng là Tả Bá Ngọc dự mưu đã lâu.

Quan trọng nhất là, Tả Bá Ngọc đã chữa hết cái gọi là “bệnh đậu mùa” cho hai tiểu vương tử, hoàn toàn chứng minh mình là thần y, vì sao còn muốn làm điều thừa, lần thứ hai trình diễn kỳ tích chữa cho tốt Tam vương tử vậy?

Hơn nữa, còn muốn dùng đậu mùa thật Arunana lấy tư cách làm nền.

Mấu chốt là gã tận lực nhấn mạnh nhiều lần, chỉ còn có một phần thần dược.

Kết quả là, Thẩm Lãng có một suy nghĩ lớn mật mà hợp lý vô cùng.

Mục tiêu cuối cùng của Tả Bá Ngọc là vua Khương!

Lúc trước chữa hết nỗi niềm khó nói bên dưới của vua Khương vẻn vẹn chỉ vì lấy được người thân, thu hoạch được thăng chức.

Hơn nữa trúng ngay bệnh đó sẽ đau đớn nhưng không gây chết người.

Nhưng bệnh đậu mùa là sẽ chết người, nhất là loại bệnh đậu mùa loại mạnh (*), gần như chết chắc trăm phần trăm.

(*)Có hai loại đậu mùa lâm sàng. Loại Variola major là dạng trầm trọng và thường gặp nhất, gây ra sự phát ban rộng hơn và sốt cao hơn. Loại Variola minor ít gặp và ít trầm trọng hơn, với tỷ lệ tử vong vào khoảng 1% hoặc ít hơn

Đến lúc đó vua Khương nếu phát tác một loại “bệnh đậu mùa” coi như đặc biệt đáng sợ, bề ngoài giống như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mấu chốt là khi đó thần dược của Tả Bá Ngọc đã dùng hết rồi.

Khi đó gã có thể đưa ra, thành phần của thứ thần dược này chỉ có một tổ chức mới có.

Vì mạng sống vua Khương phải làm gì?

Đương nhiên chỉ có thể đồng ý yêu cầu hội Ẩn Nguyên nói lên!

Cho dù là yêu cầu đặc biệt không hợp lý.

Đương nhiên tất cả chuyện này chẳng qua là Thẩm Lãng suy đoán, nhưng hắn cảm thấy khoảng cách chân tướng đã rất gần.

Hắn đúng là người bẩm sinh đầy âm mưu, dù cho âm mưu Tả Bá Ngọc còn chưa có chân chính khai triển, cũng đã bị hắn ngửi ra kẽ hở.

...

Bên trong vương cung!

Thẩm Lãng vốn đang điên cuồng nói xấu.

- Vua Khương, lấy tư cách đồng bạn hợp tác trong tương lai, ta nhất định phải vạch trần một cái âm mưu.

- Nếu như ta không có đoán sai, ngài ở Tây Vực cướp bóc còn chưa hoàn thành liền vội vã trở về Khương quốc, chắc hẳn là bị chứng bệnh nào có nỗi niềm khó nói đúng không?

Lúc Thẩm Lãng hỏi những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vua Khương.

Vì sao hắn có thể suy đoán ra vậy?

Bởi vì cho tới tận bây giờ, vua Khương đều bản năng đi cào bên dưới.

Hơn nữa hắn để Thẩm Thập Tam dùng tiền thu mua người hầu trong cung vua Khương, biết được vua Khương đã một hai tháng không có gần nữ sắc, mãi cho đến vài ngày trước mới phá giới.

Có người có lẽ sẽ nói, tin tức về vua Khương gần một hai tháng không có gần nữ sắc dễ thu mua đến thế sao?

Đúng, chính là dễ dàng bán được như vậy.

Nước lớn nghiêm ngặt như Việt quốc, cũng có thể từ thái giám mua được tin tức, mua được ngự bảo trong cung, càng chưa nói cái vùng đất hoang dã như Khương quốc này đây.

Vua Khương không trả lời.

Nhưng Thẩm Lãng đã được đáp án, hắn tiếp tục nói:

- Tiếp đó Tả Bá Ngọc xuất hiện, cứu vớt cuộc sống hạnh phúc của ngài. Ta nghe nói qua, ngài đối với nữ nhân đã đặc biệt bắt bẻ, hơn nữa cũng vô cùng cẩn thận. Dù cho những cô gái bị cướp đến, ngài cũng muốn phái người kiểm tra rất nhiều lần mới hưởng dụng, nhưng vì sao lần này ở Tây Vực lại gấp gáp khó dằn nổi như vậy?

Ánh mắt của vua Khương rơi vào sự trầm tư nhưng không nói gì.

Bởi vì cô gái kia quá đẹp, xinh đẹp đến để cho người ta đẹp lòng.

Then chốt gương mặt của nàng rất giống một người, đó là đại tông sư Tuyết Ẩn, người tình trong mơ của vua Khương.

Đương nhiên chỉ là gương mặt, khí chất kém đến rất xa, dung mạo tuyệt mỹ cùng dáng người cũng có chênh lệch.

Nhưng cô gái kia coi như thực sự vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không tưởng tượng nổi sẽ có bệnh đường sinh dục.

Hơn nữa, nàng cũng là xử nữ.

Cho nên, vua Khương không kịp chờ đợi làm nhục nàng.

Tiếp đó, ông ta nhiễm bệnh.

Thẩm Lãng nói:

- Ta bây giờ hoài nghi nghiêm trọng, ngài ở Tây Vực nhiễm bệnh cũng là âm mưu Tả Bá Ngọc, hắn ẩn núp đến bên cạnh ngài là có mục đích không thể cho ai biết, hắn và phi tử Lạc Nhạn phải có cấu kết.

Vua Khương tức khắc lâm vào trạng thái đa nghi tuyệt đối.

Tiếp đó, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi tới đến bên cạnh ta, lẽ nào sẽ không có âm mưu à?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là có, ta đã nói rồi, ta tới Khương quốc chính là vì diệt gia tộc họ Tô.

- Nằm mơ đi. - Vua Khương thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, Tả Bá Ngọc vội vội vàng vàng vọt vào.

- Đại vương, Thẩm Lãng mặc kệ nói lời gièm pha gì ngài cũng không nên tin, hắn chẳng qua vùng vẫy trước khi chết.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc trực tiếp quỳ gối vua Khương trước mặt.

Thẩm Lãng cười lạnh nói:

- Có phải sàm ngôn hay không, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết.

Tả Bá Ngọc nói:

- Đại vương, khoảng cách hừng đông chỉ có hai canh giờ, rất nhanh sẽ có kết quả, ta có thể trong một đêm chữa cho tốt bệnh đậu mùa hay không, sáng sớm ngày mai là có thể gặp rõ ràng. Mà Thẩm Lãng thì sao? Hắn bây giờ ngay cả phòng cách ly của công chúa cũng không có đi vào, hắn không chỉ sẽ không trị, hơn nữa còn sợ mình bị truyền nhiễm, hắn chẳng qua là nói dối.

Vua Khương vừa nghe, lời này cũng vô cùng rất có lý.

Thẩm Lãng luôn miệng nói sẽ trị bệnh đậu mùa, vì sao còn không đi chữa?

Thậm chí ngay cả Nana phòng cách ly cũng không dám vào?

Tả Bá Ngọc nói:

- Đại vương, ta mới là hy vọng duy nhất của vương tộc. Chỉ có ta ở đây, dù cho thành viên khác của vương tộc bị đậu mùa, ta cũng có thể cứu, hai tiểu vương tử chính là ví dụ tốt nhất, ngày mai Tam vương tử Aruhan khỏi bệnh, cũng có thể chứng minh ta là người duy nhất trong thiên hạ có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa.

Lời này đã mơ hồ mang theo cảnh cáo.

Đại vương, hôm nay bệnh đậu mùa Khương quốc bạo phát nghiêm trọng như vậy, ngài lẽ nào liền không lo lắng là mình sẽ bị lây nhiễm à?

Đến lúc đó nếu đã không có ta, ai tới cứu ngài?

Ta đã chứng minh năng lực thần y của mình rồi.

Mà Thẩm Lãng đến trận bây giờ hoàn toàn chả có cái mốc xì gì.

Nếu như ngài tin lời sàm ngôn của hắn mà hoài nghi ta, chẳng phải là đoạn tuyệt đường lui của bản thân sao?

Vua Khương vừa nghe, quả nhiên đặc biệt rất có lý.

Nhỡ ra bản thân dính vào bệnh đậu mùa phải làm sao?

Vẫn là Tả Bá Ngọc đáng tin hơn một chút, cuối cùng gã đã có ví dụ chữa trị thành công.

Tức khắc, vua Khương nổi giận quát lên:

- Bay đâu, ném cái tên Thẩm Lãng ra cho ta.

Hai gã võ sĩ tiến lên, trực tiếp cầm lấy kéo Thẩm Lãng ra bên ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người vua Khương cùng Tả Bá Ngọc.

Vua Khương bỗng nhiên nói:

- Hôm nay sinh hoạt vợ chồng mãnh liệt một chút, phía dưới vẫn còn có một chút nhột, có một chút sưng đỏ. Ngươi đến xem.

Tiếp đó, ông ta trực tiếp kéo xuống quần.

Tả Bá Ngọc đốt đèn kiểm tra tỉ mỉ.

Gã không khỏi nghĩ, rốt cuộc là ảo giác vua Khương, hay là độc trong người muốn phát tác, nếu bây giờ chứng đậu mùa giả mãnh liệt kia muốn phát tác thì sao?

Sau khi kiểm tra, đạo sĩ Tả Bá Ngọc nói:

- Đại vương yên tâm, mệnh căn của ngài không có vấn đề, chỉ bất quá lúc trước da non mới mọc, cho nên khá yếu đuối, cộng thêm ngài lại quá dũng mãnh, cho nên hơi có chút mài mòn, mới có thể cảm thấy đau đớn cùng ngưá ngáy, hoàn toàn không có vấn đề, chỉ bất quá ở phương diện kia ngài nên khắc chế nhẹ nhàng một chút.

Vua Khương cao hứng kéo quần lên, sau đó nói:

- Dù sao trời cũng sắp nhanh sáng rồi, có lẽ cũng không nên ngủ, bản vương dẫn ngươi đi tham quan bảo khố.

Tả Bá Ngọc không nói gì, đã tham quan quá rất nhiều lần, bởi vì vua Khương đặc biệt thích khoe khoang.

Đại vương, bất kể là khoe khoang hay thu mua nhân tâm, ngươi có thể dùng cái kịch bản khác hay không.

Kế tiếp vua Khương hăng hái bừng bừng mang theo Tả Bá Ngọc tham quan bảo khố, nhất là cái pho tượng phỉ thúy ba thước của Thẩm Lãng mới vừa dâng.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc thấy cũng tấm tắc lấy làm kỳ.

Bất quá gã lại chuyển giọng ngay:

- Đại vương, sáng sớm ngày mai công bố kết quả, nếu chứng minh ta trong một đêm có thể chữa cho tốt bệnh đậu mùa, Tam vương tử vậy Thẩm Lãng còn giết hay không?

Vua Khương cau mày, ông ta cuối cùng đã đáp ứng Thần nữ Tuyết Ẩn.

Hơn nữa Thẩm Lãng luôn luôn sẽ tặng quà cho ông ta, giam cầm hắn, chẳng phải là có thể liên tục không ngừng đe doạ gia tộc họ Kim?

Nhưng đây Tả Bá Ngọc có thể trị liệu bệnh đậu mùa, lại không thể làm lòng dạ gã lạnh lẽo được.

Thế là, vua Khương nói:

- Như thế như thế nào, chúng ta không giết hắn, thế nhưng làm gãy tay chân của hắn, đồng thời nhốt hắn vào lồng sắt. Chém đứt một cánh tay của hắn đưa cho gia tộc họ Kim, để cho bọn họ dùng tiền chuộc lại như thế nào?

Tả Bá Ngọc nói:

- Hơn nữa dù cho gia tộc họ Kim móc ra nhiều tiền hơn nữa, ngài cũng không thể có thể thả hắn mau được.

Vua Khương nói:

- Đúng, cứ như vậy.

Tả Bá Ngọc nói:

- Mang đồ quý dễ mắc tội chính là cái đạo lý này.

Vua Khương một khi khoe khoang bảo khố bản thân sẽ không hết.

Rất nhanh hai canh giờ đi qua.

Tả Bá Ngọc không nhịn được nói ra:

- Đại vương, trời đã sáng, thời khắc đã đến.

...

Buổi sáng mặt trời đã dâng lên.

Vua Khương, đạo sĩ Tả Bá Ngọc, Thẩm Lãng, toàn bộ vương tộc Khương quốc gần trăm người, đều đứng ở cổng hoàng cung vua Khương.

Bởi vì kết quả lại được công bố lần nữa.

Lúc trước Tả Bá Ngọc chữa hết bệnh đậu mùa cho hai vương tử, nhưng tốn được mấy ngày.

Lần này, gã lại muốn trong một đêm chữa lành bệnh đậu mùa cho Tam vương tử Aruhan.

Đến tột cùng có thể trình diễn kỳ tích hay không?

Nếu như lại một lần nữa thành công, vậy Tả Bá Ngọc liền trở thành thần y chân chính.

Toàn bộ vương tộc Khương quốc, sẽ cũng không cần lo lắng bệnh đậu mùa uy hiếp.

Cho nên, vương tộc Khương quốc gần như toàn bộ thành viên toàn bộ trình diện chứng kiến một màn này. Lạc Nhạn dường như là vì tránh hiềm nghi, hay bởi vì đêm qua thụ thương quá nặng, cho nên nằm ở trên giường chưa có tới.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc la lớn, gã lập tức sẽ phải nghênh đón thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời.

- Đại vương, các vị Vương phi, các vị vương tử, kế tiếp chính là chứng kiến kỳ tích thời khắc.

- Tả Bá Ngọc ta đây chẳng những có thể chữa bệnh đậu mùa, hơn nữa trong một đêm là có thể trị được.

- Mặc dù một bộ thần dược cuối cùng đã dùng hết rồi, nhưng ta sẽ nhanh chóng điều chế thần dược mới.

- vương tộc Khương quốc không bao giờ phải gánh chịu uy hiếp chết chóc từ bệnh đậu mùa nữa.

- Mà cái tên Việt quốc Thẩm Lãng thì sao? Hắn không chỉ hại chết dũng sĩ Khương quốc, còn nói khoác nói mình sẽ trị bệnh đậu mùa, kết quả đến bây giờ ngay cả căn phòng công chúa cũng không dám đi vào, cho nên hắn hoàn toàn nói láo.

- Ta hôm qua lập được quân lệnh trạng, nếu ta thành công trong một đêm chữa cho tốt bệnh đậu mùa Tam vương tử, liền giết chết Thẩm Lãng, đại vương chắc chắn đã hứa như vậy?

Vua Khương kinh ngạc, đêm qua rõ ràng đồng ý rồi.

Tả Bá Ngọc đương nhiên cảm thấy giết chết Thẩm Lãng, mới có thể hoàn toàn yên tâm, bằng không chỉ cần hắn còn sống chính là đêm dài lắm mộng.

Hơn nữa, cái chứng đậu mùa giả dạng nặng của vua Khương sắp sửa khởi phát.

Rất nhanh thôi, vua Khương sẽ phải cầu xin gã.

Sự sợ hãi trong lòng gã, đã phai nhạt rất nhiều.

Vua Khương tùy ý gật đầu.

Tả Bá Ngọc lớn tiếng nói:

- Các vị vương tử, một khi kết quả công bố, Tam vương tử nếu trong một đêm khỏi bệnh, các ngài liền lập tức giết Thẩm Lãng.

- Được! – Mấy vương tử Khương quốc còn lại la lớn.

Đã có ba huynh đệ bị nhiễm đậu mjùa, bọn họ cũng tràn trề bất an, lúc này nhất là cần nịnh bợ thần y Tả Bá Ngọc.

Nghe được lời của gã xong, lập tức đưa tay cầm ngay bảo kiếm.

Chỉ cần Aruhan khỏi bệnh, bọn họ liền lập tức xông lên chém giết Thẩm Lãng.

Mà trong phòng Đại Ngốc làm tốt tất cả chuẩn bị.

Một khi Thẩm Lãng gặp nguy hiểm, gã liền lập tức lao tới cứu giúp.

Công chúa Arunana cũng tỉnh, ánh mắt nhìn phía Đại Ngốc đã tràn trề dịu dàng.

Tả Bá Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, đắc ý cười lạnh nói:

- Tiểu nghiệt súc, ngươi nhất định phải chết, muốn đấu cùng ta, ngươi còn quá non.

Thẩm Lãng lúc này thật là có chút bội phục vị đạo sĩ này.

Đúng là một nhân vật lợi hại, thiếu chút nữa liền thành công, thiếu chút xíu nữa gã liền phải nắm giữ vua Khương.

Chỉ bất quá gặp phải Lãng gia ta đây, xem như là ngươi không may a!

Thẩm Lãng không khỏi nói:

- Tả đạo trưởng, nếu như ngài không có chữa Tam vương tử Aruhan cho tốt thì sao?

Tả Bá Ngọc cười nhạt trong lòng, làm sao có thể hỏng? Đêm qua, những nốt đậu trên mặt Tam vương tử đã lặn xuống, ta bây giờ chỉ bất quá chờ hiệu quả Ma Túy Tán của nó rút đi tỉnh lại thôi.

Thế là, Tả Bá Ngọc cất cao giọng nói:

- Ta đã lập quân lệnh trạng, nếu không thể chữa cho tốt Tam vương tử Aruhan, ta sẽ chết ở trước mặt đại vương.

Thẩm Lãng nói:

- Ta hứa!

Tả Bá Ngọc nói:

- Ta hứa, Thẩm Lãng, ta xem ngươi chết như thế nào!

- Mở rộng cửa, nghênh tiếp Tam vương tử Aruhan khỏi bệnh!

Tả Bá Ngọc chợt ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, võ sĩ giữ ở bên ngoài cẩn thận từng li từng tí tiến lên mở cửa.

Từ đêm qua đến bây giờ, mấy chục võ sĩ thủ vệ hai gian phòng cách ly này, một bước cũng không có rời khỏi.

Mở cửa xong xuôi, tên võ sĩ cẩn thận từng li từng tí dò xét một cái.

Tức khắc giật mình.

Bởi vì, Tam vương tử trên mặt xuất hiện sự hồng hào quỷ dị, toàn thân ướt nhẹp.

Không chỉ có như thế, khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm đáng sợ.

Nhìn qua, dường như là một người chết.

Tả Bá Ngọc ở bên ngoài hô vang:

- Tam vương tử, nên tỉnh rồi, đi ra.

Ma Túy Tán hiệu quả, hẳn là đã qua.

Bên trong Aruhan không có bất kỳ phản ứng nào.

Tả Bá Ngọc lại hô:

- Tam vương tử, đi ra.

Giọng lại lớn một chút.

Thế nhưng, bên trong vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mở cửa tên võ sĩ này run rẩy nói:

- Đại vương, Tam vương tử giống hệt... Giống hệt đã chết.

Nghe những lời này.

Vua Khương chợt rung động, Khương phi Tô Mạc vặn mạnh.

Tả Bá Ngọc hết hồn nói:

- Không có khả năng, làm sao có thể như thế được?

Tiếp đó, gã chợt vọt vào.

Tức khắc, gặp được một thi thể quỷ dị.

Toàn thân ửng hồng, trên mặt giống như còn hơi mỉm cười.

Đã sớm bị chết từ lâu.

Tức khắc, Tả Bá Ngọc giống như bị sét đánh vậy, cả người gần như muốn nằm liệt trên đất.

Sao, điều này có thể xảy ra?

Đêm qua, Aruhan rõ ràng đã tốt rồi mà.

Hơn nữa, nó chẳng qua là đậu phát ban mà thôi, làm sao chết được?

Đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?

Bên ngoài, vua Khương cả giận:

- Tả Bá Ngọc, đến cùng chuyện gì xảy ra?

Cái tên võ sĩ kia nói:

- Đại vương, Tam vương tử thật sự đã chết rồi.

Thẩm Lãng cao giọng nói:

- Tả Bá Ngọc, ngươi thật to gan, lại chữa chết Tam vương tử, ngươi hôm qua chính là lập được quân lệnh trạng, bây giờ ngươi có thể chết!

Tả Bá Ngọc toàn thân cứng ngắc, lập tức giống như mất đi tất cả phản ứng.

Đầu óc hoa mắt từng cơn, trước mắt trở nên tối sầm.

Lúc hôm qua đến tột cùng đã xảy ra biến cố gì hả?

Lúc này Thẩm Lãng ở bên ngoài hô:

- Yêu đạo Tả Bá Ngọc, ngươi chữa chết Tam vương tử, mau chạy ra đây nhận lấy cái chết.

Lúc này, đạo sĩ Tả Bá Ngọc phản ứng lại, chỉ vào Thẩm Lãng nói:

- Là ngươi, là ngươi, nhất định là ngươi ra tay chân, là hại chết Tam vương tử.

Thẩm Lãng hết hồn phân bua:

- Đại vương oan uổng, ta hôm qua một bước cũng không có tới gần hai gian phòng cách ly, tất cả mọi người có thể chứng minh.

Không sai, Thẩm Lãng quả thực không có tới gần quá, ngay cả vua Khương cũng có thể chứng minh.

Thẩm Lãng nói:

- Ta chẳng lẽ có bản lĩnh ngoài trăm thước lấy mạng người? Tả đạo trưởng ngươi cũng quá đề cao ta rồi đấy.

Tả Bá Ngọc nói:

- Đó chính là người bên cạnh ngươi, người cao to cùng cô gái kia, là hai người này giết Tam vương tử.

Nghe những lời này, Arunana ở trong phòng nổi giận.

Đại Ngốc là người tốt bụng lương thiện như vậy, ngươi cũng dám đổ oan cho chàng?

Nàng chợt vọt ra, mặt mũi cũng là những nốt đậu mùa.

Tức khắc tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, lui về sau mấy bước, e sợ bị nàng lây nhiễm.

Arunana đi tới trước mặt Tả Bá Ngọc, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta đêm qua ở cách vách, nếu có người đi giết Aruhan ta có thể không biết sao? Chính là ngươi chữa cho nó chết, chính là ngươi chữa nó chết.

Tả Bá Ngọc la lớn:

- Đại vương, hết thảy đều là âm mưu, bọn họ hãm hại ta.

Arunana chợt nhặt lên thanh sắt của Đại Ngốc, cười lạnh nói:

- Ngươi nếu lập được quân lệnh trạng, vậy ngươi hãy chết đi!

- Phùn phụt!

Arunana chợt dùng thanh sắt đâm vào.

Trong nháy mắt xuyên thấu thân thể Tả Bá Ngọc, ghim gã vào trên mặt đất.

Trái tim bị đâm thủng, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!

Cái tên đạo sĩ hội Ẩn Nguyên này, thật vất vả có cơ hội đi ra kiến công lập nghiệp, thật vất vả sẽ phải nghênh đón cuộc sống đỉnh phong huy hoàng.

Cứ như vậy ngừng đột ngột.

Đã chết!

Thẩm Lãng nhắm mắt lại.

Oa!

Quá sung sướng!

Không cần tự mình động thủ, kẻ thù liền chết.

Tả đạo trưởng, ngươi cũng không kịp vào danh sách kẻ thù của ta đã chết ngay, cũng rõ ràng quá nhanh.

Trong danh sách kẻ địch của ta, dù cho Dư Phóng Chu tối thiểu còn chống lại cả một ngày mới chết, ngươi ngay cả từ sáng đến tối cũng không có chống được.

Kế tiếp, thành quả của ngươi, liền do ta tới hưởng dụng.

Vô địch là vô cùng hiu quạnh biết dường nào.

Vô địch là vô cùng trống trải biết bao nhiêu.

...

Arunana một lần nữa về trong phòng cách ly, Đại Ngốc vẫn ở cùng nàng, hết lần này đến lần khác an ủi nàng: Nhị Ngốc nhất định sẽ chữa lành cho nàng.

Toàn bộ vương tộc Khương quốc rơi vào sợ hãi.

Thần thoại về thần y Tả Bá Ngọc? Dĩ nhiên là giả?

Lại chữa Aruhan chết?

Vậy lúc trước đã chữa khỏi hai vương tử nhỏ kia là như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, hai tiểu vương tử kia trên thực tế là dựa vào vận khí của mình chống đỡ, hơn nữa bọn họ được chính là loại bệnh đậu mùa ôn hòa, xác suất tự lành rất lớn, Tả Bá Ngọc liền tranh công người khác. Mà một khi trúng phải loại bệnh đầu mùa thể nặng, vậy gần như trăm phần trăm hẳn phải chết.

Đối với những chuyện này, vua Khương cũng có hiểu biết.

Đậu mùa dạng ôn hòa, các nốt đậu rất ít.

Mà bệnh đậu mùa dạng cuồng bào, toàn thân cũng là nốt đậu chi chít, đáng sợ như quỷ vậy.

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vua Khương nói:

- Thẩm Lãng, ngươi luôn miệng nói ngươi có thể trị liệu bệnh đậu mùa, rốt cuộc là thật hay là giả?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là thật, Tả Bá Ngọc đã chết, sự thực chứng minh ta mới là người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa.

Vua Khương nói:

- Vậy chứng minh cho ta nhìn, nhanh đi trị Nana.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đương nhiên sẽ đi chữa cho công chúa Nana, hơn nữa ta còn sẽ cứu vạn dân Khương quốc. Thế nhưng trước đó, ta có một cái điều kiện.

Vua Khương khuôn mặt sưng phồng lên co giật, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Nói đi.

Thẩm Lãng nói:

- Xin ngài tùy tùy tiện tiện viết một phần thư nhận tội, để sứ thần ngài đưa về Việt quốc, hướng quốc quân bồi tội.

Nghe những lời này, vua Khương nổi giận.

Tả Bá Ngọc đã chết, Thẩm Lãng nhà ngươi dám đe doạ ta?

Ngươi dám lấn ta?

Vua Khương càng nổi giận, nhịn không được lại duỗi tay đi cào một chút.

Phía dưới quả thực khá ngứa, nhưng mà Tả Bá Ngọc nói, là hôm qua sinh hoạt vợ chồng dùng sức quá mạnh.

- Bay đâu, nhốt Thẩm Lãng vào trong lồng sắt cho ta, khóa lại như nô lệ.

- Vâng!

Tiếp đó Thẩm Lãng bị mấy người võ sĩ Khương quốc khóa lại xích sắt, nhốt vào bên trong cũi, cùng đông đảo nô lệ giam giữ cùng một chỗ.

Vua Khương lạnh giọng uy hiếp nói:

- Hôm nay trước khi mặt trời lặn, nếu không tới thỉnh tội đồng thời ngoan ngoãn đi chữa bệnh, sẽ cắt lưỡi, đập gãy răng của ngươi, ta nói được thì làm được.

...

Bên trong cũi Thẩm Lãng lại rất chi là ung dung.

Nhanh thôi!

Cái gọi là bệnh đậu mùa” tính cuồng bào của vua Khương cũng nhanh muốn phát tác, đã có chút triệu chứng ngầm.

Arugan, ta liền sẽ chờ ngươi đến cầu khẩn ta cứu mạng.

Tiếp đó, những thứ ta cần ta cứ lấy.

Bệnh đậu mùa thật sự Thẩm Lãng ta đây không trị được, thế nhưng cái chứng đậu mùa giả vua Khương ngươi sắp bạo phát, ta có thể chữa trị.

Thật không nghĩ tới, chuyện sẽ thuận lợi như vậy!

Tả Bá Ngọc, thành quả của ngươi ta từ chối thì bất kính.

Ha ha ha ha! Khặc khặc khặc khặc!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay lại viết một vạn hơn chín ngàn, lại là sáng sớm năm giờ, rõ ràng tứ chi như nhũn ra.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đang chạy bài tốt nghiệp vắt giò lên cổ T_T mọi người thông cảm cho Mèo
Bình Luận (0)
Comment