Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Cùng Thần Nữ Tuyết Ẩn Ở Chung! Tuyệt Thế Mỹ Diệu! Điên Đảo

Chương 221: Cùng Thần nữ Tuyết Ẩn ở chung! Tuyệt thế mỹ diệu! Điên đảo
Chương 221: Cùng Thần nữ Tuyết Ẩn ở chung! Tuyệt thế mỹ diệu! Điên đảo
- Thần Tiên cô cô làm sao vậy? Là bị đậu mùa à? - Thẩm Lãng lo lắng hỏi.

Hô hấp và nhiệt độ thân thể này có chút hao hao bệnh đậu mùa.

Thần nữ Tuyết Ẩn đối với hắn chính là có ơn cứu mạng.

Từ khi mới vừa bắt đầu tiến vào Khương quốc, nàng đã bắt đầu bảo hộ Thẩm Lãng cùng Đại Ngốc.

Sau đó nàng lại cùng vua Khương gặp mặt, bảo đảm vua Khương sẽ không giết Thẩm Lãng.

Mấu chốt ở chỗ, Thẩm Lãng chỉ nghe được giọng của nàng, đã cảm thấy vô cùng thân mật.

- Không phải bệnh đậu mùa. - Tuyết Ẩn nói:

- Ngươi chờ một lát, lập tức sẽ ổn thôi.

- Được. - Thẩm Lãng ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Bởi vì thanh âm của đối phương, giống như có một loại sức mạnh dịu dàng đến nỗi để cho người ta không cách nào kháng cự.

Tiếp đó, nàng ngồi ở trong bóng tối.

Một lát sau.

Mùi thơm trong không khí càng thêm nồng nàn.

Thực sự như là rượu ngon vậy, để cho người ta say mê.

Thế nhưng âm thanh Thần nữ Tuyết Ẩn truyền tới càng ngày càng đau khổ.

Mặc dù nàng ra sức đè nén nhưng vẫn là khó khăn không cách nào ức chế.

Nàng giống như ở chống đỡ một loại khổ sở.

Cơn đau đớn đó thậm chí vượt qua lúc công chúa mông to phát tác sỏi thận.

Quên đi!

Ở trước mặt Thần nữ Tuyết Ẩn, Thẩm Lãng gần như không có kiên nhẫn dùng cái từ mông to này, vẫn nên sau khi về Việt quốc lại dùng đi.

Thần Tiên cô cô, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Tóm lại, lúc này Tuyết Ẩn đang chịu đựng cơn đau so với sỏi thận còn còn đáng sợ hơn.

Thẩm Lãng thậm chí cảm thấy, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Nàng không vùng vẫy, không kêu to, cả người đang run rẩy, chân khí toàn thân đang run rẩy.

Cho nên, dẫn đến mặt đất run rẩy.

Thẩm Lãng cuối cùng không nhịn được, xông lên phía trước cầm tay Tuyết Ẩn.

Tức khắc, giống như mò lấy một tảng băng.

Lại giống như mò lấy một phiến ngọc.

Mềm mại, lại vô cùng lạnh lẽo.

Trắng nõn, lại thơm tho vô cùng.

Rõ ràng kỳ quái, nàng rõ ràng phát sốt, mà cánh tay lại lạnh cóng như thế.

- Không nên, sẽ làm ngươi bị thương đó. - Tuyết Ẩn nói.

Tiếp đó, nàng buông lỏng bàn tay Thẩm Lãng thật nhanh, bắt được một hòn đá bên cạnh.

- Rầm!

Một tiếng giòn vang.

Hòn đá cứng rắn, rõ ràng bị bóp nát.

Đây chính là đại tông sư hàng đầu toàn bộ Việt quốc.

Thảo nào nàng buông bàn tay Thẩm Lãng ra, cổ lực lượng này nếu là bóp thì Thẩm Lãng thụ thương, chỉ sợ trong nháy mắt thành bùn.

Lại bóp nát hòn đá, có thể thấy được nàng chịu đau đớn khủng khiếp như thế nào.

- Sẽ ổn nhanh thôi, ổn nhanh thôi.

- Thẩm công tử không phải sợ, ổn nhanh thôi.

Đều lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn vẫn còn dịu dàng an ủi Thẩm Lãng.

Mà trái tim Thẩm Lãng khẽ run, giống như cảm động lây. Người con gái này, thậm chí không có chân chính gặp mặt, lại thân mật như thế.

...

Tầm nửa giờ sau!

Tất cả đau đớn kết thúc.

Thần nữ Tuyết Ẩn thở phào nhẹ nhõm.

Mà một hơi thở này như là bình nước hoa tuyệt trần mới vừa mở phát tán mùi hương lan tỏa trong không khí.

Để cho người ta vĩnh viễn không nỡ rời đi.

- Được rồi, ngươi đốt đèn đi.

Thẩm Lãng đốt nến.

Tiếp đó, thấy được một bóng dáng vô cùng dịu dàng, như là người trong chốn thần tiên.

Thế nhưng nàng lại quấn khăn che mặt, Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

- Mặt của ta bị đông lạnh, không thể lộ ra, sợ hù dọa người khác, mới che lại. - Tuyết Ẩn nói.

Thoáng do dự một chút, nàng tháo ra cái khăn che mặt để Thẩm Lãng nhìn thoáng qua.

Tức khắc...

Xung quanh giống như hoa tươi nở rộ!

Rõ ràng là nửa đêm, lại giống như hết thảy chung quanh đều sáng lên.

Đây là một cái khuôn mặt tuyệt trần.

Nhưng... Quả thực bị đông cứng.

Giống như một pho tượng được tạc bởi một bậc thầy điêu khắc.

Có thể tạc ra vẻ đẹp mà người thật không cách chi sánh bằng, hơn nữa cũng tràn đầy linh động.

Thế nhưng, nàng giống như một mỹ nhân nằm đông cứng trong băng, vĩnh viễn dừng hình ảnh ở một cái phút giây tuyệt mỹ đó.

- Đỡ để cho ngươi bị dọa sợ, ta nên che lên thôi. - Tuyết Ẩn nói.

Lúc nàng nói chuyện, đôi môi vẫn bất động.

Thực sự như là người ngọc dùng băng lạnh điêu khắc nên vậy.

Nhưng là giọng và khí chất của nàng lại ấm áp nhẹ nhàng không chi sánh bằng.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài đây là...

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Trúng độc, trúng độc mấy năm trước, gần đây phát tác, khó giải!

Thẩm Lãng nói:

- Ta có thể xem được không?

- Được. - Tuyết Ẩn đưa ra bàn tay ngọc ngà.

Như băng như ngọc, như tuyết như thông. (Ý là: Nõn nà như băng như ngọc, tươi mát như tuyết như hành)

Thẩm Lãng trước tiên bắt mạch.

Sau đó dùng X quang chụp lại.

- Ta có thể đâm ngón tay trích xuất vài giọt máu của ngài được không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

- Được.

Tuyết Ẩn vươn ngón tay ngọc ngà.

Tiếp đó một vết thương, im hơi lặng tiếng xuất hiện, chảy ra máu đỏ tươi.

Thật là lợi hại.

Nhưng mà từ trong máu này, Thẩm Lãng cũng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.

Sau khi quét toàn thân nàng, không có kim loại nặng, không có bất kỳ vật gì tăng trưởng không bình thường.

Quétt não nàng, không có bất kỳ dị vật.

Kiểm tra máu nàng, cũng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, cũng không có phát hiện bất kỳ loại độc gì.

Thẩm Lãng gần như lần đầu tiên mắc nạn.

Đi tới thế giới này xong xuôi, hắn là một thần y.

Công chúa Ninh La bị hạ độc chì, người khác phân biệt không ra, hắn quan sát một cái liền kết luận.

Cừu Yêu Nhi trúng độc kim loại nặng, người khác cũng đoán không ra, hắn đồng dạng một cái nhìn ra.

Công chúa Ninh Diễm bị sỏi thận, người khác căn bản không biết bệnh gì, Thẩm Lãng không chỉ có phán đoán chính xác, hơn nữa trực tiếp chữa khỏi.

Mà bây giờ, hắn gặp rắc rối.

Hắn không nhìn ra Tuyết Ẩn bị bệnh gì, cũng nhìn không ra tới nàng trúng độc gì.

Căn bản là tìm không được một chút đầu mối.

Thế nhưng, hắn sẽ không bỏ qua.

- Người nào hạ độc cho ngài? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

- Núi Phù Đồ (Borobudur). - Thần nữ Tuyết Ẩn nói.

Núi Phù Đồ?

Đây là cái tổ chức quỷ quái gì hả?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Nó nổi tiếng sánh ngang Thiên Nhai Hải Các ở phía Tây đế quốc Đại Viêm.

Vừa nói như vậy, Thẩm Lãng hiểu ra ngay.

Như vậy cái núi Phù Đồ này cũng là một trong những thánh địa võ đạo của thiên hạ.

Thẩm Lãng nói:

- Thiên Nhai Hải Các vô cùng siêu nhiên, ta đi vào, bên trong mỗi người đều rất có tài, nói chuyện cũng rất êm tai, rất thân mật. Núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các nổi tiếng, tại sao lại hạ độc cho ngài?

Thần nữ Tuyết Ẩn đáp:

- Khí chất không giống nhau.

Thẩm Lãng đã hiểu.

Trong tiểu thuyết của bậc thầy Kim Dung, Đông Tà Tây Độc Nam Dế Bắc Cái, Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, năm đại tông sư tuy rằng nổi tiếng, nhưng khí chất cũng không cùng một dạng.

Nam Đế như một ngọn đén, rất cao thượng.

Mà Tây Độc Âu Dương Phong, liền nghiêng về tà ác.

Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ vì sao phải hạ độc cho ngài?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ta giết người của bọn họ.

Á!

Núi Phù Đồlợi hại như vậy, Thần Tiên cô cô cũng có thể giết chết người của bọn họ, cô cô cũng thật là lợi hại, có thể nói cô cô quá lợi hại.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Đại tông sư Chung Sở Khách.

- Thẩm công tử, ngươi đi ra ngoài một chút đi.

Thẩm Lãng đi ra ngoài, đi tới bên ngoài viện.

Mà Thần nữ Tuyết Ẩn đi tắm thay y phục.

Nàng rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều muốn tắm rửa.

...

- Sư tỷ không còn thời gian nhiều lắm, chỉ có không đến mười ngày. - Chung Sở Khách nói.

Thanh âm rất bình tĩnh, nhưng là tuyệt đối đau thương, đau thương trước nay chưa từng có.

Trái tim Thẩm Lãng run lên.

Mộc Lan là thiên sứ của mỗi Thẩm Lãng, mà Tuyết Ẩn có thể chính là thiên sứ rất nhiều người, thiên sứ như Thánh nữ vậy.

Được rồi, kỳ thực Thánh nữ ở trong lòng Thẩm Lãng là nghĩa xấu.

Nhưng bây giờ, trong nháy mắt biến thành lời ca ngợi tốt đẹp nhất.

- Ta muốn đi núi Phù Đồ tranh thủ hi vọng cuối cùng. - Đại tông sư Chung Sở Khách nói:

- Bọn họ hạ độc cho sư tỷ, chắc luôn luôn có giải dược đi.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua Chung Sở Khách, muốn khuyên một câu.

Đại tông sư, ngài có thể hay không không luôn mồm sư tỷ.

Thần Tiên cô cô so với ngài trẻ tuổi hơn, nhìn qua như là con gái ngài thì có.

Nhưng mà những lời này hắn không dám nói ra, sợ bị Đại tông sư Chung Sở Khách đánh chết.

Chung Sở Khách nói:

- Bản thân ta tới muốn mang sư tỷ giao cho Ruru chăm sóc, thế nhưng nó bị bệnh đậu mùa.

Ruru chính là Khương quốc công chúa Arunana, chỉ có người thân cận vô cùng mới kêu nàng như vậy.

Đại tông sư Chung Sở Khách nói:

- Cho nên, ta liền giao phó thế giới cho ngươi, mười ngày này là hạn cuối cùng của sư tỷ. Để cho nàng hài lòng một chút, không nên sa vào trong đau buồn đã qua, lại thêm không nên đổ hết mọi sai lầm trên trên người nàng, một trận bi kích khủng khiếp kia vốn không quan hệ gì với nàng đâu.

Lời này, Thẩm Lãng liền nghe không hiểu.

- Ta đi núi Phù Đồ kiếm thuốc giải, nhưng... Không dám ôm hy vọng, ta có thể cũng chưa chắc về được. - Chung Sở Khách nói:

- Nếu ta thật cũng chưa về, ngươi liền đứa Đại Ngốc đến Kiếm Đảo đi tìm Lý Thiên Thu, để hắn thu thêm một đồ đệ.

Nói đến đây, Chung Sở Khách vô cùng không cam lòng nói:

- Ôi, nhất định đệ nhất thiên hạ, thật không cam lòng tiện nghi tên ngu xuẩn kia.

Ở trong mắt Đại tông sư Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu chính là một thằng ngu.

Tiếp tục, Chung Sở Khách đưa qua một quyển sổ ghi chép, ông nói:

- Nên dạy Đại Ngốc luyện võ như thế nào, bên trong viết rõ ràng, nếu như ta cũng chưa về, ngươi liền giao cho Lý Thiên Thu.

Cái này là... Uỷ thác à? Không nên chứ!

Thẩm Lãng nói:

- Ta sẽ dùng hết toàn lực, nghĩ biện pháp cứu đại tông sư Tuyết Ẩn.

Chung Sở Khách cười hòa ái, lại tràn trề tuyệt vọng.

Độc của núi Phù Đồ giải không được, trừ phi đối phương cho thuốc giải.

Thẩm Lãng rất lợi hại, thế nhưng cũng trị không hết độc của Tuyết Ẩn.

- Cổ của sư tỷ trở lên giống như đã bị đông cứng, không cách nào hoạt động. Thời gian kế tiếp, kế tiếp bệnh trạng sẽ không ngừng lan tràn, mãi cho đến lòng bàn chân, cuối cùng cả người đều giống như đông cứng. - Chung Sở Khách nói:

- Cho nên đến lúc đó sinh hoạt của sư tỷ không thể tự gánh vác, nhưng nàng lại rất thích sạch sẽ, làm phiền ngươi tìm một cô nương chăm sóc cuộc sống của nàng vậy.

- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.

Chung Sở Khách nói:

- Suốt thời gian này, nàng vẫn luôn ở nơi sơ tán cách ly những người Khương quốc bị nhiễm bệnh đậu mùa, vẫn luôn cứu vạn dân, mỗi ngày đều ở dốc hết tâm huyết, cuối cùng mấy ngày nay, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng để nàng bận rộn hay phải dâng hiến gì nữa.

- Vâng! - Thẩm Lãng nói.

Chung Sở Khách nói:

- Nếu như lúc nàng chết, ta vẫn chưa về, để cho nàng bị chết được tôn nghiêm một chút, xinh đẹp một chút.

- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.

- Cảm ơn.

Chung Sở Khách phiêu nhiên rời đi, hướng phương hướng tây bắc lao điên cuồng, hướng núi Phù Đồ lao điên cuồng.

Mặc dù hy vọng xa vời, thế nhưng ông vẫn dùng hết toàn lực.

- Sư tỷ, không cần chờ ta trở lại, nhưng vẫn là muốn phá vỡ hy vọng trong tim, nhỡ ra có thể sống được thì sao?

Mà lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn đã tắm rửa thay y phục hoàn tất.

Mùi thơm trong không khí, càng thêm thanh tân đạm nhã.

Nàng đi tới trên giường căn phòng cách vách nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này hai tay hai chân của nàng còn có thể hoạt động, sinh hoạt còn có thể tự gánh vác.

- Thẩm Lãng, ta có một chút buồn ngủ, nên sẽ nằm ngủ trước.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, hắn đây coi như là cùng Thần Tiên cô cô ở chung?

Ngài, ngài tin tưởng nhân phẩm ta như vậy à?

- Thần Tiên cô cô, công chúa Arunana bị bệnh đậu mùa, thế nhưng nàng trúng chính là bệnh đậu mùa dạng ôn hòa, bằng vào thể chất của nàng, nhất định sẽ sống sót.

...

Ngày kế Thẩm Lãng lại một lần nữa tiến vào hoàng cung, gặp được Đại Ngốc.

Gã ước chừng gầy mười mấy cân.

- Nhị Ngốc, tức phụ của ta đau lắm rồi, van cầu ngươi mau cứu nàng ấy đi.

Đại Ngốc liền phải lạy xuống.

Thẩm Lãng vội vàng ngăn cản.

Nhưng là căn bản ngăn không được, trực tiếp bị sức mạnh cường đại của gã làm té sóng xoài trên mặt đất.

Đệch cả nhà ngươi, quỳ lạy cái gì kia chứ?

May là đêm qua ngửi mùi thơm Thần nữ Tuyết Ẩn tuyệt vời đến nỗi ngủ ngon lành, bằng không gặp ta thiếu ngủ đã sớm tức điên rồi.

Thẩm Lãng đứng lên, xoa xoa được đau đầu gối.

Ở cùng phòng thần tiên cô cô, hắn cảm thấy toàn bộ tâm tình đều tốt đẹp bình thản, cũng không tức giận.

Đại Ngốc luôn luôn tin tưởng vững chắc, Nhị Ngốc sẽ khẳng định cứu vợ gã.

Kết quả được mấy ngày trôi qua, Nhị Ngốc còn chưa có tới cứu, thế là gã nóng nảy, cho nên tới ngăn cản Thẩm Lãng, xin hắn cứu vợ của mình.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, ngươi có tin ta không?

Đại Ngốc ra sức gật đầu, trên cái thế giới này gã tín nhiệm nhất chính là Nhị Ngốc.

Thẩm Lãng nói:

- Vợ của ngươi sẽ lành thôi.

Đại Ngốc nói:

- Chính là nàng bây giờ thật không tốt, thân thể vô cùng nóng, còn nói lung tung.

Đó là virus bệnh đậu mùa phát tác đến cao trào, phát sốt, thần trí đều có chút không rõ.

Nhưng mà bằng vào chỉ số thông minh của Đại Ngốc, là thế nào phán đoán khi nào nàng tỉnh, khi nào mê sảng được sao?

Đại Ngốc nói:

- Tức phụ nói nàng thích ta, đây không phải là mê sảng là cái gì?

Á!

Thẩm Lãng không lời chống đỡ, cảm thấy Đại Ngốc nói thật rất có lý, lại đặc biệt không có đạo lý.

Chuyện tình yêu này, cô gái nào huỵch toẹt ra được.

Nữ nhân càng đặc biệt, tình yêu càng kỳ quái.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, ngươi muốn cứu vợ của ngươi đúng không?

Đại Ngốc ra sức gật đầu nói:

- Nếu tức phụ ta chết đi, ta cũng không muốn sống.

Si tình như vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc, vậy ngươi phải cởi sạch trang phục của nàng.

Đại Ngốc gật đầu, cũng không cảm thấy Thẩm Lãng nói có cái gì không đúng, dù sao cũng Nhị Ngốc lại thông minh, hơn nữa cũng quý mình nên lời của hắn chắc chắn đúng.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Tiếp đó, ngươi dùng nước ấm rồi đến nước lạnh lau sạch toàn thân nàng, mỗi một tấc đều phải sạch sẽ hiểu chưa?

Đại Ngốc ra sức gật đầu, đầu óc gã dù cho có ngu đi nữa, cũng sẽ mỗi chữ mỗi câu nhớ kỹ rõ ràng, tiếp đó thực hiện như là giới luật thánh quy vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ tuyệt đối cho nàng, mỗi ngày một lần. Ta đây cho ngươi mấy bọc thuốc, ngươi để Hoàng Phượng nấu, từ sáng đến tối ba lần cho nàng uống xong, cam đoan vài ngày sau trả lại cho ngươi một cô vợ còn sống sờ sờ chạy nhảy lung tung.

Đại Ngốc cuồng gật đầu nói:

- Được, được.

Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:

- Đại Ngốc, nhỡ ra trên mặt vợ ngươi có sẹo rỗ, ngươi có ghét bỏ nàng hay không?

- ... - Đại Ngốc kinh ngạc.

Ghét bỏ?

Còn có cái từ này à? Cái gì là ghét bỏ hả?

Cha và mẹ kế, thậm chí cả em trai của Đại Ngốc đều ghét bỏ gã.

Có thể nói, trừ Thẩm Lãng ra, tất cả mọi người ghét bỏ gã.

Thế nhưng ở trong tự điển của Đại Ngốc, không có cái từ ghét bỏ này.

Vợ không phải chỉ có một người cả đời sao?

Làm sao còn có thể có ghét bỏ kia chứ?

Thẩm Lãng tức khắc cảm thấy Đại Ngốc quá lợi hại luôn ấy chớ, cảm thấy bản thân mình quá cặn bã.

- Đi thôi. - Thẩm Lãng nói.

Đại Ngốc cầm bọc thuốc Đông y, bị kích động trở lại phòng cách ly.

...

Arunana một hồi không thấy được Đại Ngốc tức khắc nổi giận, quở trách nói:

- Ngươi đi nơi nào, biến mất lâu như vậy?

Chỉ một khắc đồng hồ thôi mà?

Bây giờ công chúa Arunana đang ở vào thời điểm đau đớn và sợ hãi nhất, nhất định Đại Ngốc phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh, nàng mới có một chút cảm giác an toàn.

Đại Ngốc sau khi đi vào, trực tiếp bắt đầu kéo quần áo công chúa Arunana.

Hoàng Phượng kinh ngạc?

Đại Ngốc, ngươi cùng chủ nhân nói chuyện một hồi, trở về liền kéo quần áo công chúa Ruru sao?

Ngươi đây học cái xấu cũng quá nhanh đi.

Chủ nhân rõ ràng một kẻ nguy hiểm, ngay cả người thuần khiết như Đại Ngốc cũng bị ô nhiễm, vậy Thập Tam phải làm sao?

Công chúa Arunana hết hồn, kinh ngạc thốt lên:

- Đại Ngốc? Ngươi làm gì? Bây giờ? Tại đây?

Đại Ngốc nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, thế nhưng hắn lại thêm lợi hại, không nói hai lời liền lột sạch áo Arunana.

Tiếp đó, tìm tới khăn mặt mềm mại nhất, ngâm qua nước ấm, lau cẩn thận từng chút một trên cơ thể Arunana.

Lúc này, chắc hẳn là lúc Arunana xấu nhất.

Bởi vì trên người đã mọc chi chít những nốt đậu.

Hơn nữa bởi vì phát sốt, toàn thân đỏ rực.

Thế nhưng ở trong mắt Đại Ngốc, thân thể của nàng lại giống như châu báu vậy, mỗi một tấc gã đều cẩn thận.

Hoàng Phượng thật là cảm động, nhìn thấy một màn tình yêu tràn lan này.

- Thẩm lang, ta rất nhớ chàng.

Ngay sau đó, nàng vội vàng lắc đầu.

Không thể dùng Thẩm lang, bằng không người khác còn tưởng rằng nàng kêu cái tên cặn bã Thẩm Lãng thì sao?

Thập Tam lang, ta rất nhớ chàng.

Mà Arunana nước mắt chảy ào ào, luôn luôn nhìn mặt Đại Ngốc.

Lau hết toàn thân công chúa Arunana xong xuôi, Đại Ngốc lại thay quần áo mới cho nàng

Tiếp tục, thay đổi một cái khăn lông ướt, đặt trên trán vợ mình.

Tiếp tục bắt đầu nấu thuốc Đông y.

- Tức phụ à, Nhị Ngốc nói, vài ngày sau nàng sẽ khỏe thôi.

- Nhị Ngốc rất lợi hại, hắn nói mỗi một câu nói đều đúng.

Đại Ngốc vừa nấu thuốc, vừa hưng phấn nói.

Gã bây giờ chắc chắn trong lòng.

Nhị Ngốc nói tức phụ không có việc gì, liền nhất định không có việc gì.

Mà công chúa Arunana nhìn chằm chằm bóng dáng Đại Ngốc:

- Thế giới này, ta chỉ tin tưởng chàng và sư phụ thôi.

Lời này là thật.

Nana biết, sư phụ bây giờ nhất định là đi cứu giúp vạn dân đi.

Mỗi một lần mặc kệ Khương quốc, hay Việt quốc, hay tộc Sa Man có đại tai đại nạn, sư phụ nhất định sẽ chạy tới, cứu trợ vạn dân.

Then chốt mỗi lần còn muốn mang Arunana cùng đi, để cho nàng chịu không nổi.

Bây giờ nàng cuối cùng hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, cũng hiểu được sinh mệnh đáng quý biết dường nào.

Công chúa Arunana sau khi bị đậu mùa, cha cũng không thăm, mẹ cũng không, thậm chí tất cả anh em cũng chẳng đến thăm hỏi nàng.

Toàn bộ tránh xa như là rắn rết.

Nàng giống như là một người hoàn toàn quên lãng vậy.

Chỉ có Đại Ngốc, thời thời khắc khắc làm bạn ở bên cạnh nàng, bảo hộ nàng.

A, còn có Hoàng Phượng.

Đương nhiên, cô gái này không quan trọng.

Lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn liền đứng ở bên ngoài, thế nhưng không có vào đây.

Ánh mắt của nàng tràn đầy lời chúc phúc.

Tiếp đó, nàng phiêu nhiên mà đi, tiếp tục cứu vạn dân.

...

Tốc độ khỏi hẳn của vua Khương như bay, so với Thẩm Lãng trong tưởng tượng còn nhanh hơn.

Tố chất thân thể này, rõ ràng trâu bò.

Nhưng mà, vua Khương hoàn toàn đặt công lao ở trên đầu Thẩm Lãng.

Thần y, quá thần kỳ.

Thiếu niên đáng sợ.

Vua Khương khỏi bệnh rất nhanh, thế nhưng bên ngoài vô số dân chúng Khương quốc, lại ngày ngày chết đi.

Mỗi ngày, số người bị chết càng nhiều.

Tình hình dịch bệnh đậu mùa càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng vua Khương đã đồng ý, hỗ trợ Thẩm Lãng xây một ngôi miếu lớn.

Cái miếu này không thể lập bảng hiệu, cũng không thể đặt tượng Khổng Tử, cũng chỉ có thể lấy tư cách dùng cho Thẩm Lãng phòng chống dịch bệnh cho người dân Khương quốc.

Thẩm Lãng đáp ứng!

Thế là vua Khương phái ra năm nghìn người, dùng hai ngày, liền đắp kín một ngôi miếu.

Tầm năm sáu trăm mét vuông.

Có người có lẽ sẽ nói, miếu quái gì thế này? Xây nhanh như vậy? Lẽ nào Khương quốc cũng là một chỗ xây dựng tốc hành điên cuồng sao?

Gì là xây dựng điên cuồng hả?

Cái gọi là miếu lớn, chính là một lều vải cỡ lớn.

Dùng nhiều gỗ tạo thành một bộ khung, tiếp đó ở bên ngoài bịt kín một tầng vải dầu thật dầy.

Cái gọi là Thánh miếu, coi như xong bước xây thô đầu tiên.

Kế tiếp, Thẩm Lãng liền phải nghĩ biện pháp phủ lên bảng hiệu, đồng thời mang tượng Khổng Tử bỏ vào.

Ngày kế, hội Thiên Đạo mang một đống xe ngựa đến.

Chuyển đến nơi hơn một nghìn mặt cái gương, đưa cho vua Khương.

Vua Khương mừng rỡ, một nghìn tấm gương này quả thực chính là một khoản thiên đại tài phú, bất quá ông ta luyến tiếc bán, toàn bộ đặt trong kho riêng, chờ tập hợp khách khứa để khoe khoang.

Thuận tiện hội Thiên Đạo còn chuyển đến nơi một cây cọc sắt lớn và vô số dây đồng, dây thép nhỏ li ti.

Ban đêm, Thẩm Lãng để võ sĩ họ Kim động thủ làm không nghỉ, sửa đổi cái gọi là Thánh miếu này.

...

Mấy ngày kế tiếp.

Thần nữ Tuyết Ẩn, vẫn mỗi ngày đều đi ra ngoài cứu trợ vạn dân.

Nàng sẽ không chữa bệnh đậu mùa.

Thế nhưng, nàng có thể hoàn toàn phân cách những dân chúng đã bị nhiễm bệnh và chưa bệnh.

Như thế liền tận lực giảm bớt xác suất truyền nhiễm.

Khương Thái tử Arutai vốn là sẽ đối đại khai sát giới dân chúngbị nhiễm bệnh đậu mùa, nàng vẫn dùng thân phận của nàng cùng danh vọng ngăn trở.

Vua Khương cuồng nhiệt đam mê nàng, cho nên đối với rất nhiều yêu cầu của nàng đều không thể từ chối.

Thần nữ Tuyết Ẩn, ở trong mắt vô số dân Khương quốc.

Đã chính là một Thánh nữ,

Đương nhiên, không chỉ là Khương quốc, còn có xung quanh toàn bộ khu vực Tuyết Sơn, kể cả nước Việt, nước Sở.

Chỉ cần có đại tai đại nạn, nàng nhất định sẽ chạy tới.

Còn có công chúa Arunana hoàn toàn không nhịn được, Tuyết Ẩn muốn mượn cơ hội tẩy đi nội tâm chém giết công chúa Arunana, để cho nàng biết sinh mệnh đáng quý.

Mà nguy cơ bệnh đậu mùa lần này, Thần nữ Tuyết Ẩn tuy rằng không thể cứu trị, nhưng lại cứu tánh mạng của vô số người dưới đồ đao.

Hơn nữa mỗi một ngày đều có vô số người vì nàng mà sống.

Hơn nữa, nàng chỉ cứu những dân chúng nghèo nàn đói khổ nhất.

Không phải nàng kỳ thị quý tộc, võ sĩ, quyền quý, mà là những dân chúng bần cùng này mới cần nàng nhất.

Hôm nay nàng ở trong lòng vô số dân chúng Khương quốc, có thể nói là Phật của vạn nhà.

Vào lúc thần chết đánh xuống.

Thiên thần ở nơi nào? Thần miếu Tuyết Sơn ở nơi đâu?

Cũng không có!

Chỉ có Thần nữ Tuyết Ẩn, cùng với chúng ta.

Bôn ba tầm một ngày sau, đến tối mịt, nàng đều có thể trở lại căn phòng Thẩm Lãng.

Tiếp đó, tắm rửa thay y phục.

Nàng quá thích sạch sẽ, thế nhưng mỗi ngày lại cùng những dân chúng Khương quốc sống cùng một chỗ.

Tắm rửa xong xuôi, nàng ngủ ở bên trong căn phòng cách vách, cũng không nhất định đóng cửa, vẫn cùng Thẩm Lãng nói chuyện với nhau.

Ngôn ngữ dịu dàng, giống như gió xuân đảo qua làn nước.

...

Miếu lớn xây xong!

Thẩm Lãng sẽ biến nó thành Thánh miếu.

Kế tiếp, chính là Thẩm Lãng trình diễn kỳ tích cứu vạn dân.

Thẩm Lãng sẽ nhanh chóng trở thành đấng cứu thế của Khương quốc.

Ngày mai, hành động cứu thế của hắn phải bắt đầu.

Nhưng mà, hắn cũng phải nhanh chóng ly khai Khương quốc.

Nhiệm vụ chỗ này chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành.

Trình diễn một trận kỳ tích.

Một trận thần tích.

Một trận đại sát lục sau đó.

Thẩm Lãng phải trở về đến quốc đô Việt quốc, hướng quốc quân báo cáo kết quả công tác.

Tối đa hơn mười ngày, hắn phải đi.

...

Lúc này, Thần nữ Tuyết Ẩn ở bên trong phòng tắm rửa.

Thẩm Lãng ở bên ngoài đọc sách.

Thế nhưng, Chung Sở Khách lúc ra đi có nói, Thần nữ Tuyết Ẩn chỉ còn lại mười ngày sinh mệnh.

Hôm nay, đã là ngày thứ sáu, còn dư lại bốn ngày.

Thẩm Lãng đã nghĩ hết tất cả biện pháp, cũng kiểm tra qua vô số lần.

Tìm không được nguyên nhân bệnh của Tuyết Ẩn.

Tìm không được là nàng trúng độc gì.

Thậm chí, Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn không ra nàng trúng độc.

Cho nên, hiển nhiên cũng không có cách nào cứu nàng.

Hắn nóng lòng như lửa đốt.

Khoảng cách ngày nàng chết, chỉ có bốn ngày?

Lẽ nào tùy ý như thế cô gái như thiên thần chết đi?

Không, tuyệt đối không!

Thẩm Lãng vắt hết óc, ở bên trong trí não lật xem tất cả tư liệu.

Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Tuyết Ẩn.

Hơn nữa gần đây Thần nữ Tuyết Ẩn, có chút phát sốt.

Thẩm Lãng vẫn tìm không được nguyên nhân.

Bên trong truyền đến tiếng nước, là thần nữ đang tắm.

Đây là thời gian hạnh phúc nhất ngày của nàng.

- Thần Tiên cô cô, ngươi vì sao mỗi một ngày đều bôn ba, mỗi một ngày đều cứu trợ vạn dân, là bởi vì từ bi trong lòng à? - Thẩm Lãng nhịn không được bèn hỏi.

Kỳ thực, Thẩm Lãng không quá tin tưởng thánh nhân bẩm sinh.

Tuyết Ẩn nói:

- Không phải.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy thì vì cái gì?

Tuyết Ẩn nói:

- Vì thứ tội, vì tích đức.

Thẩm Lãng nói:

- Đại tông sư Chung Sở Khách trước khi đi nói qua, đó không phải là tội của của cô cô.

Tuyết Ẩn nói:

- Tâm ma vô giải, tai hoạ của bệ hạ, chính là sai lầm.

Lời này, để người ta có chút nghe không hiểu lắm.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy cô cô là tích đức vì người nào?

Tuyết Ẩn nói:

- Ta không biết, ta hy vọng người kia tồn tại, thế nhưng trong lòng ta lại biết, hắn có thể không tồn tại.

Lời này thật là phức tạp, càng để cho người nghe không hiểu được.

Thẩm Lãng trầm mặc một hồi nói:

- Thần Tiên cô cô, Đại tông sư Chung Sở Khách nói, ngài chỉ có tánh mạng bốn ngày.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Có lẽ vậy.

Tức khắc, Thẩm Lãng lâm vào trầm tĩnh.

Bỗng nhiên!

Mùi hương trong không khí, trong nháy mắt nồng nàn rất nhiều.

So sánh với lần còn nồng nàn hơn.

Giống như rượu thuần túy vậy.

Tiếp đó, bên trong truyền đến những âm thanh đau đớn.

Thẩm Lãng chợt đứng lên hỏi:

- Cô cô, ngài bị phát tác nữa sao?

Thần nữ Tuyết Ẩn đáp:

- Ừ.

Thẩm Lãng run rẩy nói:

- Lần này phát tác, hai hai tay đều có thể bị đông lại đúng không?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ừ, như thế liền mất đi năng lực tự gánh vác sinh hoạt.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đi gọi cô nương kia qua đây.

Bởi vì bây giờ Thần nữ Tuyết Ẩn đang tắm, tấm thân thiên tiên không mặc gì cả.

Hơn nữa nàng đã phát tác, hai tay mất đi năng lực hoạt động.

Đã không có biện pháp tự mặc đi quần áo.

Toàn thân nàng rỗng tuếch, chỉ có đàn bà mới có thể đi vào mặc áo và ôm nàng ra thôi.

Bên trong Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Không cần, Thẩm Lãng ngươi vào đây, giúp lau sạch sẽ thân thể ta, tiếp đó mặc quần áo, ôm ta lên giường, sống qua một kiếp này.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng mà, trên người cô cô không mặc gì cả, nam nữ hữu biệt.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Không hề gì, ngươi là một đứa trẻ ngoan mà.

Thẩm Lãng nói:

- Chính là, trong lòng ta có tà niệm.

Tuyết Ẩn nói:

- Có tà niệm, ngươi cũng vẫn là đứa trẻ ngoan, vào đi, cơ thể của ta ngươi thấy cũng liền thấy rồi, không cần gấp gáp.

Hương thơm trong không khí, càng thêm nồng nàn.

Thẩm Lãng cầm lấy khăn sạch và quần áo lụa, đi vào phòng tắm.

Thần nữ Tuyết Ẩn, ở trong thùng nước tắm.

Mùi thơm đã như rượu mạnh.

Cơ thể thơm tho dưới nước kia như ẩn như hiện.

Tiếp đó, Tuyết Ẩn cố nén đau đớn, gượng đứng dây, run rẩy nói:

- Bé ngoan, lau thân thể cho ta, thay đổi y phục, tiếp đó ôm ta trở về trên giường đi.

Tức khắc, một tòa thiên nhiên, hiện ra ở trước mặt Thẩm Lãng.

Nhưng mà vào lúc này!

- Ầm ầm ầm rầm...

Mười mấy cường giả võ đạo siêu cấp, chợt phá tường, vọt vào trong phòng.

Tất cả toàn bộ là đầu trọc.

Tăng nhân cao thủ siêu cấp của Thần miếu Tuyết Sơn.

Chúng cười ha hả, điên cuồng lạnh lùng nói.

- Toàn bộ Khương quốc, cũng chỉ có thể có một Thần miếu, đó chính là Thần miếu Tuyết Sơn.

- Thẩm Lãng từ Việt quốc, ngươi lại muốn ở Khương quốc thành lập Thánh miếu, dám cùng chúng ta tranh đoạt tín ngưỡng Khương quốc vạn dân, đó chính là muốn chết.

- Đại tư tế Khổ Hải để chúng ta qua đây, bằm thây ngươi thành vạn đoạn!

- Thần nữ Tuyết Ẩn, độc của ngươi lại phát có đúng không? Lại không cách nào nhúc nhích có đúng không? Thật là cơ hội ngàn năm một thuở.

- Các vị phật huynh, vọt vào bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn, tiếp đó mở rộng tầm mắt, nhìn kỹ thân thể thần tiên Thần nữ Tuyết Ẩn, đang trần trụi đó.

- Đây là tiên tử nghiêng nước nghiêng thành thiên hạ, liếc mắt nhìn đời này chỉ có đáng giá, thậm chí kiếp sau cũng đáng.

- Sau khi xem xong, đưa nàng đến Thần miếu Tuyết Sơn, để Khổ Hải đại sư hưởng dụng, mỹ nhân như tiên tử, chỉ có Đại tư tế Khổ Hải mới xứng đáng hưởng dụng, ha ha ha ha ha!

Mười mấy tăng nhân võ công cực mạnh, điên cuồng mà hướng căn phòng Tuyết Ẩn tắm rửa vọt tới!

Vì nhìn thân thể Thần nữ Tuyết Ẩn, bọn họ đều điên dại.

Thần nữ Tuyết Ẩn một lần nữa ngồi trở lại trong làn nước ẩn hiện, ẩn giấu cái thân thể mềm mại kia, hướng Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Bé ngoan, hãy đắp lên tấm áo choàng này, sau đó trở về bên trong thùng nước tắm ở cùng với ta.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay tổng chương gần hai vạn chữ. Mới mười ngày tháng này, ta cuối cùng cùng viết mười chín vạn chữ. Toàn bộ trang web có thể không ai viết nhiều bằng ta! Các huynh đệ, ta thực sự quá cần sự ủng hộ của mọi người, nhưng lại là không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, cảm ơn chảy nước mắt!
Bình Luận (0)
Comment