Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 222 - Chương 222: Thẩm Lãng Say Mê Thần Nữ! Thời Khắc Tối Hậu! Bạo Phát

Chương 222: Thẩm Lãng say mê Thần nữ! Thời khắc tối hậu! Bạo phát
Chương 222: Thẩm Lãng say mê Thần nữ! Thời khắc tối hậu! Bạo phát
Thẩm Lãng cũng không ra vẻ đạo đức giả, trực tiếp tiến vào trong thùng nước tắm.

Trong nháy mắt mùi thơm càng thêm nồng nàn.

Thẩm Lãng thật sự giống như một con chuột tiến vào trong hũ rượu.

Nhất định phải say mèm ba ngày ba đêm.

Nhưng mà, hắn tìm một áo choàng bao vây toàn thân của Thần nữ Tuyết Ẩn.

Thân thể Thần Tiên cô cô, cũng không thể bị những người khác thấy được.

Nhưng mà cái thùng tắm này nhỏ như vậy, Thẩm Lãng vừa tiến đến, khó tránh khỏi cùng nàng nhét chung một chỗ.

Hoá ra cái loại ngọc mềm này thật sự tồn tại.

So với ngọc còn trơn hơn.

So với hoa tuyết còn mềm hơn.

Nhẹ nhàng đụng vào một cái, giống như ăn quả nhân sâm, dư vị vô tận.

Cho nên nói con người hoàn toàn là động vật tinh thần.

Đang ở trong khí tràng tinh thần mãnh liệt, bất kỳ cảm giác gì cũng có thể phóng đại vô hạn.

- Ầm ầm ầm rầm...

Trong nháy mắt, mười mấy tăng nhân Thần miếu Tuyết Sơn vọt vào.

Hơn nữa còn là trực tiếp đụng nát vách tường.

Đối mặt với Tuyết Ẩn, vây quanh đến kín mít.

- Ồ, đều nói Thần nữ Tuyết Ẩn băng thanh ngọc khiết, xem ra hoàn toàn là giả.

- Thần nữ các hạ, ngài lại bao nuôi tên tiểu bạch kiểm này? Rõ ràng nghe danh không bằng gặp mặt.

- Ngoại hình của hắn coi như không tệ, nhưng tuyệt đối là một dẻ cùi tốt mã (*), có thể thỏa mãn ngươi sao? Ngài nhìn bề ngoài hai mươi tuổi, nhưng hoàn toàn là như lang như hổ, ngay tại chỗ hút sạch tuổi người ta rồi, hắn chính là một tiểu bạch kiểm có thể thỏa mãn ngài sao?

(*)Dẻ cùi là loài chim có bộ lông đẹp, nhất là đuôi. Tiếc rằng chúng lại hay ăn phân chó. Nên mới có câu: Dẻ cùi tốt mã dài đuôi; Hay ăn cứt chó ai nuôi Dẻ cùi? Do đó, Tốt mã dẻ cùi là câu thành ngữ để chỉ kẻ đẹp người xấu nết.

- Đúng vậy, đúng vậy, tên tiểu bạch kiểm này không thỏa mãn được ngài đâu, không bằng để đám Phật gia tới thỏa mãn ngài, chúng ta mỗi một người đều hung mãnh vô cùng, cao thủ tu luyện hoan hỉ thiền, tuyệt đối có thể thỏa mãn thần nữ, ha ha ha ha.

- Nếu đều công khai nuôi tiểu bạch kiểm, còn e lệ cái gì, lại vẫn dùng áo choàng bao lấy thân thể. Đám phật gia chúng ta thật vất vả xuống núi một chuyến, ngài cũng không thể để chúng ta đến không đi, dù cho không thể ở trên người ngài run một cái, cũng phải nhường chúng Phật gia xem thân thể của ngài chứ.

- Thần nữ, nước tắm của ngài có phải nguội nhiều rồi không, ta thêm cho ngài hai phát?

Đối với đám tăng nhân của Thần miếu Tuyết Sơn này, Thẩm Lãng sớm có nghe tiếng đồn về sự hung tàn háo sắc của chúng.

Nhưng thật sự gặp được chỉ có thể than thở, thật đúng là hạ lưu đến mức tận cùng.

Cái tên hòa thượng cầm đầu phát hiện hai tay Tuyết Ẩn hoàn toàn không cách nào hoạt động, không khỏi mừng rỡ thốt nên:

- Thần nữ đã độc phát toàn thân, ả đã không thể động đậy, tiện nghi cho đám Phật gia chúng ta.

Mà lúc này, mấy chục tên võ sĩ phía bên ngoài viện định xông vào.

Đám võ sĩ sứ đoàn Việt quốc hoàn toàn giả điếc không nghe thấy điều gì nhưng võ sĩ của gia tộc họ Kim cùng hội Thiên Đạo lại gan dạ lao ra.

Dầu cho thứ bọn họ đối mặt là cao thủ Thần miếu Tuyết Sơn, hành vi này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, cũng muốn xông lên đánh một trận.

- Lui ra. - Thẩm Lãng lớn giọng hạ lệnh.

Những tăng nhân Thần miếu Tuyết Sơn có võ công tương đối cao.

Mấy chục võ dĩ gia tộc họ Kim cùng hội Thiên Đạo xông lên cũng chỉ có thể chết không kịp ngáp.

Mười mấy tên ác tăng phát hiện Thần nữ Tuyết Ẩn đã không cách nào nhúc nhích, tức khắc hân hoan.

Lúc này Tuyết Ẩn không chỉ có mỗi đôi tay không cách nào hoạt động, hơn nữa còn bị độc phát.

Kỳ độc phát lần trước, chính mắt Thẩm Lãng thấy rất rõ ràng.

Quả thực so với lúc Ninh Diễm lên cơn đau sỏi thận còn đau đớn gấp nhiều lần, đơn giản là người phàm không cách nào chịu đựng nổi.

- Ôm chặt ta, đừng để có khe hở nào cả, hãy dùng tay ta che lỗ tai của ngươi đi.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói.

Thẩm Lãng run lên, tại sao phải như thế.

Nhưng mà hắn hoàn toàn làm theo.

Cầm lấy hai tay của Tuyết Ẩn, dùng hai ngón tay ngọc nhét vào lỗ tai hắn.

Tiếp đó, Thẩm Lãng dang hai tay ôm chặt eo của Thần nữ Tuyết Ẩn, để giữa thân thể hai người không có một điểm trống để người khác tấn công.

Trong phút chốc, giống như ôm phải cả tòa núi tuyết mỹ diệu.

Thẩm Lãng phát hiện, một nửa thân thể của nàng nóng hổi, vượt xa độ ấm của người bình thường.

Mà phần còn lại hoàn toàn lạnh lẽo, giống như đông lạnh vậy.

Toàn bộ cơ thể tiên tử đều run rẩy kịch liệt, tần số đặc biệt cao run rẩy.

- Hai tay con ả này không thể động đậy gì cả đâu, quả là tiện nghi cho chúng ta rồi, thoải mái sướng tê người rồi.

Mười mấy đôi tay ác ôn tiến tới muốn cởi bỏ tấm áo choàng trên người Thần nữ Tuyết Ẩn.

Mấy cánh tay khác còn trơ tráo hơn, trực tiếp chộp về phía chỗ hiểm dưới nước của nàng.

Còn có hai người liền trực tiếp móc hàng ra, định bụng tiểu về phía thùng tắm.

Thần nữ Tuyết Ẩn gần như không thể nhúc nhích từ phần eo trở lên càng thêm không cách nào thi triển võ công.

Thân thể của nàng run rẩy đến cực hạn.

Bàn tay nhám nhúa của mười mấy tên ác tăng định lột bỏ tấm áo choàng trên người nàng.

Thân thể thần tiên kia sẽ bị bóc trần!

Nhanh thôi!

Bỗng nhiên...

- A!

Thần nữ Tuyết Ẩn chợt phát tiếng thét tần số cao đáng sợ vô cùng.

Thanh âm này kỳ thực không lớn, nhưng lại là đặc biệt cao.

Trong nháy mắt, một sóng âm cường đại hết sức, chợt bắn ra.

Dùng nội lực chế tạo sóng siêu âm.

Trong tác phẩm của bậc thầy Kim Dung có Sư Tử Hống.

Vậy nên gọi cái tên gì cho oai bây giờ?

Hải Đồn Khiếu (cá heo hát)?

Trong nháy mắt...

Vậy mười mấy ác tăng chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Toàn bộ lỗ tai chảy máu.

Trực tiếp điếc đặc.

Hơn nữa sóng siêu âm công kích không chỉ có riêng lỗ tai, còn có toàn bộ não bộ.

Sóng âm siêu cao sẽ để cho bộ óc chức năng rơi vào tình trạng tê liệt tạm thời, tạo thành tổn thương não mãnh liệt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, căn bản là đứng không được.

Cho nên mười mấy ác tăng này đau đớn ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu, ra sức kêu la thảm thiết.

May mà những thứ ác tăng này đều đối diện Tuyết Ẩn, cho nên đều ở trong phạm vi công kích tiếng thét của nàng.

Mà Thẩm Lãng thì ở phía sau Tuyết Ẩn, bằng không dù cho bịt lỗ tai, cũng nhất định sẽ thụ thương.

Lấy thể trạng nhỏ bé của hắn, căn bản gánh không xuể công kích bằng âm thanh của Tuyết Ẩn nên chắc chắn ở ra rắm chết toi.

Nhưng mà...

Sau khi công kích sóng âm xong, Thần nữ Tuyết Ẩn cũng đến cực hạn, liền phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng muốn nói với Thẩm Lãng một câu, nhưng ngay cả nửa câu cũng chẳng nên lời.

Nàng muốn nói cho Thẩm Lãng, lập tức nắm chặt cơ hội, giết chết toàn bộ đám cầm thú này.

Nhưng Thẩm Lãng căn bản không cần nàng phân phó, trực tiếp rút ra dao găm nhảy ra ngoài.

- Phập, phập, phập...

Thừa dịp những tên ác tăng này đầu óc tê liệt, trực tiếp đâm xuyên tim bọn họ, gần như giết sạch.

Thế nhưng...

Ở phút giây cuối cùng giết cái tên tăng nhân thủ lĩnh nọ.

Gã bỗng nhiên mở choàng mắt, giương cái nắm tay to như cái nồi đất đập đến Thẩm Lãng.

Võ công gã rất cao, cho nên khôi phục lại nhanh nhất.

Nếu như bị đập trúng, Thẩm Lãng tuyệt đối bị mất mạng, hơn nữa lấy đống võ công nát be nát bét của hắn, căn bản là đỡ không được.

- Rầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Một giây sau.

Một đống vụn gỗ trong nháy mắt đâm xuyên qua đầu của tên tăng nhân này đoạt mạng của gã.

Thùng nước tắm bùng nổ.

Mặc dù hai tay không thể động, nhưng Tuyết Ẩn vẫn dùng chân cứu tính mạng Thẩm Lãng. Chân ngọc chợt đá nát thùng nước tắm, để vụn gỗ biến thành vô số viên đạn, đâm lỗ chỗ cái đầu gã tăng nhân kia.

Tiếp đó một giây sau, nàng trực tiếp nằm liệt trên đất.

Cả người co giật đau đớn, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra.

Lúc phát độc toàn thân, nàng là không thể tiến hành công kích gì cả.

Thế nhưng vừa rồi, nàng lại dùng sóng siêu âm công kích, lại là nổ tung thùng nước tắm giết chết cái tăng nhân thủ lĩnh cứu Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng vội vàng ôm lấy thân thể thần tiên của Tuyết Ẩn đưa lại giường thật nhanh.

Cời tấm áo choàng ướt nhẹp trên người nàng, dùng khăn lông mềm mại lau khô thân thể.

Tiếp đó, đắp mền lông ngỗng mềm mại lên.

Lau vết máu nơi khóe miệng của nàng.

Mùi thơm trong không khí càng ngày càng đậm hơn, để Thẩm Lãng thực sự muốn say ngã.

Ở đây không phải tính từ, mà cái loại say rượu muốn ngã thật sự.

Mỗi khi nàng bị độc phát toàn thân, mùi thơm sẽ càng nồng nàn.

Thân thể của nàng phát sinh run rẩy tần số cao, hoàn toàn ức chế không được.

Loại đau đớn này, hoàn toàn vượt qua khả năng loài người chịu được cực hạn.

- Chủ nhân. - Bên ngoài Thập Tam hô lên.

Thẩm Lãng nói:

- Đi dọn dẹp một chút bên trong, băm hết tất cả thi thể này cho kên kên ăn đi.

- Vâng. - Thập Tam đáp.

Thẩm Lãng nói:

- Nấu một thùng nước, đặt ở chỗ đó.

Tiếp đó mấy chục tên võ sĩ đi vào, kéo mười mấy cái xác ác tăng Thánh miếu Tuyết Sơn ra ngoài.

Thẩm Lãng nhìn thấy Tuyết Ẩn đau khổ cực hạn, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp tiến vào trong chăn, ôm lấy thân thể thần tiên của nàng.

Tuy rằng không thể giảm bớt đau đớn, nhưng tối thiểu có thể làm cho nàng cảm nhận được một chút ấm áp.

Tầm hơn nửa canh giờ sau đó.

Tất cả kết thúc.

Tuyết Ẩn thở ra một mùi hương nhẹ nhõm.

- Cám ơn ngươi.

Thẩm Lãng lắc đầu.

Tuyết Ẩn nói:

- Lại làm phiền ngươi rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Không có việc gì.

Tiếp đó, hắn ôm lấy Tuyết Ẩn, lại một lần nữa đặt nàng ở trong thùng tắm.

Mỗi một lần phát tác sau đó, nàng đều phải tắm rửa.

Tắm rửa hoàn tất, mặc vào sạch sẽ quần áo,

Thẩm Lãng chải tóc cho nàng.

- Cô cô, võ công của ngài cũng quá cao, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta rồi đó.

Quả thực quá ngầu.

Hai tay không cách nào hoạt động, trực tiếp dùng sóng siêu âm trong nháy mắt đánh bại mười mấy cao thủ.

- Cô cô không nên gọi Tuyết Ẩn, phải gọi công chúa cá heo. - Thẩm Lãng cười nói.

Tiếp đó, lại lắc đầu.

Không được, không thể đặt cái biệt danh này, bởi vì đã có người được gọi bằng cái tên đó. (*).

(*) Tức chỉ Trương Lương Dĩnh (Jane Zhang), một nữ ca sĩ nhạc pop có chất giọng rất cao của Trung Quốc.

Nhưng giá trị khí chất gương mặt hai người chênh lệch quá nhiều.

Tuyết Ẩn nói:

- Cái thứ võ công này, mỗi người tinh thông một môn, không có phân chia cao thấp. Muốn nói lợi hại, Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi mới lợi hại, một lực chọi mười người, đó mới là vương đạo, những thứ chúng ta đây đều là bàng môn tà đạo.

Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử như thần tiên mà tự xưng bản thân là bàng môn tà đạo.

Cừu Yêu Nhi lợi hại như vậy à?

Kiếm vương Lý Thiên Thu khen nàng thế này, bây giờ Thần nữ Tuyết Ẩn cũng khen nàng thế kia.

Cô gái lợi như vậy mà đã ngủ với mình, thật sự nghe vinh quang vô cùng.

Hơn nữa còn mang thai con trai của mình.

Nhưng mà, giống như tất cả đều không có quan hệ gì với Thẩm Lãng.

Cái thế giới của Cừu Yêu Nhi không cần đàn ông, cũng không cần Thẩm Lãng, nàng có thể còn thiếu mỗi công cụ đi gieo giống mà thôi.

- Được rồi, ngủ đi! - Tuyết Ẩn nói.

Cái phòng Tuyết Ẩn tắm rửa trước đó không phải phòng tắm riêng biệt, mà là phòng ngủ của Thẩm Lãng.

Hiện tại chỗ đó nát bét, không có cách nào ngủ.

Thẩm Lãng sẽ phải đi rabên ngoài tìm phòng ngủ.

Tuyết Ẩn nói:

- Ở trên giường ngủ ngon mà, gấp gáp cái gì?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không được, ta có tà niệm.

Tuyết Ẩn nói:

- Vậy cũng không sao, ta cũng là người phải chết, thời gian cuối cùng do ngươi làm bạn cũng là duyên phận.

Thẩm Lãng ngẫm lại cũng thấy có lý, liền nằm trên giường, hai người đắp hai tấm mền khác nhau.

Mặc dù ở cùng trên một cái giường, nhưng Thẩm Lãng không có đi thăm dò thần nữ một đầu ngón tay.

Thế nhưng...

Một khắc đồng hồ sau đó, Thẩm Lãng vẫn xuống giường.

Trải mền nằm dưới đất.

Không được, tà niệm quá nặng, hoàn toàn áp không chế trụ được.

Ôi!

Ta là cặn bã, ta là cặn bã.

Một tên cặn bã, hai tên cặn bã, ba tên cặn bã.

Thẩm Lãng đếm tới một trăm, vẫn muốn ngủ cũng không xong.

Lúc trước không có như vậy, lúc trước hắn giấc ngủ rất ngon. Mặc kệ có suy nghĩ nặng nề cỡ nào, nhắm mắt lại không vượt qua năm phút đồng hồ là có thể ngủ.

Mà bây giờ, lại lăn lộn khó ngủ, giống như đánh bất tỉnh cũng chẳng ngủ được.

Tuyết Ẩn hỏi:

- Muốn ngủ cũng không được à?

Thẩm Lãng đáp:

- Vâng.

Tuyết Ẩn nói:

- Vậy ngươi đưa lỗ tai lại gần đây.

Thẩm Lãng nhích người đưa lỗ tai sát đến.

Không cẩn thận còn vào đôi môi của Thần nữ, cảm nhận hương thơm rạo rực.

Tiếp đó, Tuyết Ẩn ghé vào lỗ tai hắn niệm một câu kinh.

Tức khắc, Thẩm Lãng cảm giác được mệt mỏi rã rời kéo tới, trực tiếp ngủ mất.

Trước khi ngủ, hắn nói một câu.

- Cô cô, ngài lại nóng rần lên sao!

Mấy ngày gần đây, nàng liên tiếp phát sốt, lẽ nào loại kịch độc này còn có thể đưa tới sốt cao à?

...

Ngày kế!

Lúc Thẩm Lãng tỉnh lại, Thần nữ Tuyết Ẩn đã đi rồi.

Đương nhiên, không phải cái loại ra đi mà mọi người tưởng.

Mà là lại đi ra cứu vạn dân.

Thần Tiên cô cô, ngươi thực sự quá liều mạng.

Thế nhưng dùng chính nàng cách nói.

Nàng đi chuộc tội.

Cũng là tích đức, tích đức cho một người nàng không biết có tồn tại không nữa.

Do hai tay nàng không thể hoạt động nên chính hắn phải đánh răng rửa mặt hộ.

Hơn nữa nàng không chỉ để hắn rửa mặt, thậm chí còn dùng kem đánh răng Thẩm Lãng điều chế.

Không sai, kem đánh răng, lại là phát minh của Lãng gia.

Tuyết Ẩn cực kỳ thích.

...

Ngày hôm nay, Thánh miếu Thẩm Lãng mới xây sẽ phải mở rộng cửa tiếp khách.

Có thể nói là muôn người chú ý.

Bởi vì quan hệ đến chuyện hắn có thể thành đấng cứu thế của Khương quốc hay không.

Nếu như Thẩm Lãng thành công, là có thể giúp đỡ vạn dân Khương quốc vĩnh viễn chống lại bệnh đậu mùa.

Từ đó về sau, Khương quốc sẽ không còn bị thần chết này đe dọa nữa.

Nhóm người thử nghiệm đầu tiên chính là hơn một nghìn tên nô lệ bị bắt từ nước Việt.

Mấy chục tên võ sĩ của Thẩm Lãng gác Thánh miếu, mỗi một nhóm mười người bước vào, hơn nữa toàn bộ bịt mắt lại.

Thẩm Lãng lần lượt từng chủng ngừa đậu mùa cho từng người.

Gieo mủ đậu mùa vào cánh tay là biện pháp duy nhất phòng ngựa bệnh đậu mùa.

Toàn bộ trái đất gần như dựa vào biện pháp này, hoàn toàn diệt sạch tình hình dịch bệnh đậu mùa.

Các ngươi hỏi vaccin đậu mùa từ đâu tới?

Quả thực nhiều hơn bao giờ hết, Khương quốc khác có thể thiếu, nhưng vĩnh viễn không thiếu bò, lại càng không thiếu bò bị nhiễm bệnh đậu mùa (còn gọi là bệnh đậu mùa bò).

Sau khi chủng ngừa hết đậu mùa.

Kế tiếp chính là chờ đợi, đợi virus đậu mùa lan ra trong cơ thể người.

Đương nhiên lần bạo phát này sẽ rất nhỏ.

Bởi vì virus bệnh đậu mùa được tiêm vào này đã được xử lý nên mấy ngày sau chỉ có hơi sốt, sau đó trên đùi xuất hiện một chút mụn đỏ, chừng mười ngày sau sẽ tróc ra, coi như hoàn toàn khỏi bệnh.

Từ nay về sau, trong cơ thể người này đã vĩnh viễn có được kháng thể đậu mùa, không bao giờ bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa.

Vào thời Tống Chân Tông ở Trung Quốc cổ đại đã có chích ngừa, nhưng bởi vì nguyên nhân như vậy nên vẫn có tỉ lệ nguy hiểm nhất định.

Mà lúc này Thẩm Lãng trải qua vài lần sửa đổi, khiến cho virus bệnh đậu mùa đã đặc biệt yếu ớt.

Hơn một nghìn dân chạy nạn Việt quốc sau khi tiêm vaccin, liền lẳng lặng chờ đợi ở bên trong miếu lớn.

Cái miếu to năm sáu trăm mét vuông có hơn một nghìn người chen lấn như vậy quả thực không chịu nổi, mùi hôi len lỏi nơi nơi.

Thế nhưng muốn quản lý một ngàn người này tuyệt đối không được tiêu tiểu lộn xộn mà còn phải phân chia đồ ăn thức uống.

Hơn nữa trong cơn sợ hãi, đặc biệt dễ sai lầm, giống như một thùng thuốc súng, châm lửa sẽ phải bùng nổ.

Thẩm Lãng là mộtngười chẳng có kiên nhẫn để làm loại chuyện này.

Thế nhưng Tuyết Ẩn đã trực tiếp quản lý mọi chuyện.

Nàng mỗi ngày đều trong cái miếu thúi hoặc này, quản lý hơn một ngàn nô lệ.

Cũng rõ ràng thần kỳ.

Chỉ một mình nàng, đã quản lý tất cả mọi người ngay ngắn rõ ràng.

Nàng ở chọn lựa trong cả ngàn nô lệ ra trăm tiểu đội trưởng, mười đại đội trưởng, một người thủ lĩnh.

Lúc đầu những người thử nghiệm đầy sợ hãi kia, nhìn thấy bóng dáng của nàng, nghe được giọng của nàng, sẽ lập tức an tĩnh lại.

Mỗi một câu nàng nói ra, đều giống như thánh chỉ vậy.

Trong cái miếu này cực kỳ thúi, thế nhưng mùi hương trên người nàng như át bớt mùi hôi tanh kia, để thời thời khắc khắc có một luồng hương thơm trong miếu.

Thần nữ mặc kệ ở nơi nào, cũng là thần nữ.

Hoa sen trắng nở trên đỉnh núi tuyết xinh đẹp thánh thiện, thế nhưng nở trong đầm lầy đen ngòm cũng vẫn xinh đẹp thánh thiện như thường.

Thậm chí vừa nhìn thấy bóng dáng của nàng, ngửi thấy được hương thơm của nàng, lập tức sẽ bình tĩnh lại, trong lòng tràn trề hy vọng.

Thời gian mấy ngày nay, một ngàn người thử nghiệm trong cái miếu kia không có việc gì để làm.

Vậy liền giao cho bọn hắn một việc phải làm.

Làm ra một tấm biển, trên đó viết Thánh miếu.

Tiếp đó, lại dùng gỗ khắc ra mấy pho tượng.

Ví như Khổng Khâu, ví như Chu Công.

Tóm lại, điêu khắc toàn bộ mấy bức tượng thánh nhân.

Hơn nghìn người cùng làm việc.

Chỉ ba ngày đã làm xong biển Thánh miếu còn có pho tượng thánh nhân.

Ngươi nói khắc có đẹp hay không?

Giống hay không?

Vẫn rất tốt, tuy rằng thua kém sự hiên ngang như Thánh miếu Việt quốc, nhưng ở đây dù sao cũng là Khương quốc.

Điều kiện đơn sơ, có cũng không tệ rồi, chỉ cần khắc phục sơ sơ là được.

...

Buổi tối Tuyết Ẩn vẫn trở về đi tắm thay y phục.

Nhưng, đã không ngủ được.

Mấy ngày mấy đêm không ngủ được.

Nàng nói dù sao cũng chỉ còn lại tánh mạng bốn ngày, cũng không cần lãng phí đi ngủ nữa.

Mà bốn ngày còn lại cuối cùng này, Thẩm Lãng mỗi một ngày đều vắt hết óc.

Thậm chí cầm tất cả mọi chuyện đều vứt ở một bên.

Chuyên tâm phá giải kỳ độc trong cơ thể Tuyết Ẩn.

Thế nhưng vẫn không có chút thu hoạch gì, thậm chí ngay cả nàng trúng loại độc nào cũng không biết.

Đại tông sư Chung Sở Khách vẫn không có trở về, Thẩm Lãng sợ rằng ông ta cũng không trở về được.

Ngày cuối cùng đến!

Dựa theo thần tính toán của Tuyết Ẩn, hôm nay chính là thời gian cuối cùng của nàng.

Nàng phải chết!

Một lần độc phát cuối cùng, toàn thân nàng đều có thể bị đông lại hoàn toàn không cách nào hoạt động.

Tiếp đó, dần dần chết đi hoàn toàn.

Nghe vào có vẻ giống những người bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên (*).

(*) Xơ cứng teo cơ một bên (ALS), còn được gọi là bệnh Lou Gehrig -dựa theo tên vận động viên bóng chày Mỹ đã chết vì bệnh này. Ngoài ra, nhà vật lý nổi tiếng Stephen Hawking và tay guitar Jason Becker cũng là những nạn nhân của ALS. Bệnh xảy ra do một đợt biến cố tế bào làm chết các nơron (được gọi là cơ chế huỷ diệt từng bước - apotosis).

Nhưng trên thực tế là không cùng một dạng.

Thần nữ Tuyết Ẩn không có dấu hiệu teo cơ mà cả thân thể như đông cứng lại.

Giống như biến thành pho tượng ngọc thạch.

Hơn nữa mỗi một lần độc phát, mùi thơm bức người.

Ở thời gian cuối cùng này, Thẩm Lãng gần như điên cuồng hơn.

Không được, ta nhất định phải cứu Tuyết Ẩn.

Nhất định phải cứu!

Nàng là tinh linh chốn trần gian.

Nàng là thần nữ thánh thiện không khuyết điểm.

Dù cho nàng luôn miệng nói là vì chuộc tội, vì tích đức.

Thế nhưng Thẩm Lãng cũng không biết, nàng có tội chỗ nào?

Nếu như không cách nào cứu nàng về, vậy sẽ trở thành tâm ma cả đời Thẩm Lãng.

Tinh linh trong nhân gian như nàng mà còn cứu không được.

Vậy cái biệt danh thần y của hắn còn có ý nghĩa gì?

Thần nữ cô cô, ta nhất định phải cứu ngài, nhất định phải cứu ngài.

Thế nhưng, hắn vẫn không có đầu mối.

Thời gian cuối cùng đều phải tới, hắn vẫn không có đầu mối.

Căn bản không biết Tuyết Ẩn trúng loại độc gì?

Ta làm sao vô dụng như thế?

Thẩm Lãng, mày chính là một tên phế vật, phế vật, phế vật.

Thần nữ Tuyết Ẩn nằm ở trên giường, chờ thời gian cuối cùng đến, đợi một lần kịch độc phát tác cuối cùng.

Tiếp đó, chết đi!

Cùng lúc đó!

Trong Thánh miếu!

Hơn một nghìn nô lệ Việt quốc vừa khóc.

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay Thánh nữ chưa có tới.

Đây là tin tức xấu nhất.

Bọn họ cũng biết, Thánh nữ không cách nào hoạt động từ phần eo trở lên.

Thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.

Bỗng nhiên, có một dân chạy nạn Việt quốc nói:

- Chúng ta còn đang chờ cái gì, chúng ta nhất định phải làm những gì Thánh nữ nào?

Tiếp đó, mấy trăm người mang ra một khối gỗ tốt nhất.

Khối gỗ này trắng như tuyết, hơn nữa không có tì vết nào.

Mấy trăm dân chạy nạn vừa rơi lệ, vừa tạo hình rất nhanh.

Bọn họ không biết Khổng thánh nhân là ai?

Bọn họ cũng không biết Chu Công là ai?

Cho nên, lúc tạo hình những người này, bọn họ rất nghiêm túc, nhưng không cách nào đầu nhập linh hồn, cũng vô pháp dâng trào tình yêu cùng sự ngưỡng mộ.

Thế nhưng lúc điêu khắc cho Thần nữ Tuyết Ẩn lại nhập tâm tất cả tình cảm vào đó.

Ngắn ngủi chưa tới một canh giờ.

Pho tượng Thần nữ Tuyết Ẩn hoàn thành.

Thực sự đẹp!

Nhất là cặp mắt kia, thuần khiết, dịu dàng, tràn đầy cảm thông vô hạn.

Trên pho tượng này, gương mặt của nàng mông lung, thậm chí vóc dáng cũng không rõ ràng.

Thế nhưng...

Lại giống vô cùng.

Tràn đầy linh hồn cùng thánh thiện.

Giống như bất cứ lúc nào cũng muốn bay về trời.

Đây mới là tác phẩm nghệ thuật tốt nhất.

- Dựng lên, dựng lên, đưa pho tượng Thánh nữ lên bàn.

Tiếp đó, hơn một nghìn dân chạy nạn Việt quốc dựng tất cả pho tượng lên, pho tượng Thần nữ Tuyết Ẩn ở chính giữa.

- Treo biển lên nào, treo lên!

Tiếp đó, mấy chục người động thủ, cầm tấm biển Thánh miếu treo lên

Ở trong mắt vài người, Thánh miếu này là Thánh miếu cho đám người Khổng Khâu.

Mà ở trong mắt vô số dân chạy nạn, vô số Khương dân sợ hãi, Thánh miếu này là miếu Thánh nữ.

Còn chưa kịp chờ mệnh lệnh của Thẩm Lãng.

Pho tượng Thánh miếu đã được dựng đứng lên, tấm biển Thánh miếu đã được treo lên.

Tức khắc vua Khương khiếp sợ.

Toàn bộ vương tộc Khương quốc khiếp sợ.

Vô số người khiếp sợ.

Khương quốc chỉ có thể có một tín ngưỡng, đó chính là thiên thần.

Khương quốc chỉ có thể có một Thần miếu Tuyết Sơn, làm sao có thể có có Thánh miếu thứ hai?

...

Bên trong gian phòng.

Thần nữ Tuyết Ẩn đang chờ đợi kịch độc phát tác một lần cuối cùng.

Thẩm Lãng vẫn ở chỗ cũ vắt hết óc, nghĩ biện pháp cứu trị.

Nhưng, vẫn không có manh mối nào.

Hắn cũng không nhịn được nữa, cuối cùng đập đầu vào tường lịa.

- .........

- Thẩm Lãng, mày là thứ phế vật, phế vật thật rồi.

- Mày ngay cả cô cô còn chữa không hết, mày chính là thứ phế thải toàn tập, mày còn sống có ích lợi gì?

Hắn không chỉ có bắt đầu tông đầu vào tường, hơn nữa còn tự tát mình.

- Dừng lại. - Tuyết Ẩn nói dịu dàng:

- Nhóc con, ngươi qua đây.

Giọng của nàng, thời thời khắc khắc đều có sức mạnh để cho người ta bình tĩnh lại.

Thẩm Lãng đi tới, nhịn không được sà vào lòng nàng.

- Cô cô, ta mới có thể chữa lành cho ngài.

- Thẩm Lãng ta đây vốn nên không gì làm không được, vì sao trị cô cô không được kia chứ?

Mà Thần nữ Tuyết Ẩn lại không có sợ hãi gì, nàng không cách nào lấy tay an ủi Thẩm Lãng, chỉ có thể dùng ánh mắt trấn an.

- Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ.

Lại là những lời này.

- Bé ngoan, ta thực sự không sợ chết.

- Bất kể là sư đệ Chung Sở Khách, hay là ta đều vốn là kẻ đáng chết, chính là vì chấp niệm với một người có năng lực không tồn tại mới sống tới ngày nay, đã tham sống sợ chết hai mươi năm, chết có cái gì không tốt.

- Vừa lúc có thể đoàn tụ cùng với bệ hạ, cũng cần phải hỏi ngài một chút, bệ hạ lợi hại như vậy, làm sao bỗng nhiên liền chết.

- Bệ hạ đã chết, đám người chúng ta liền trở thành một đám trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

- Một cây đại thụ ngã xuống, những dây leo bám trên thân cây, những tổ chim được dựng xây trên đó và vô số những cỏ hoa nho nhỏ bên dưới đều mất đi sự che chở, toàn bộ đều chết hết.

- Ngươi có thể không biết, bệ hạ chết đi, không chỉ có đại biểu cho một quốc gia huỷ diệt, còn đại biểu cho một thời đại, một hy vọng hoàn toàn tan biến.

Lúc nói ra câu này, Thần nữ Tuyết Ẩn tuôn tràn nước mắt, lần đầu tiên có khóc.

Hoá ra, Thần Tiên cô cô cũng sẽ khóc à?

Nước mắt nhỏ xuống từng giọt, vương trên tóc Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng ngươi có biết không? Cô cô lúc còn trẻ từng thích một người đàn ông, ngoại hình của hắn cùng ngươi một chút đều không giống, thế nhưng tính cách lại hao hao, cũng là cái loại thoạt nhìn rất xấu xa, trên thực tế lại là người rất tốt.

- Ngươi nói ngươi có tà niệm, cô cô nghe rất cao hứng. Ngươi cũng là một dạng đàn ông ranh mãnh, nhóc con như ngươi đối với ta có tà niệm, ta trong lòng là đắc ý, chí ít ta còn có vẻ trẻ tuổi.

- Cô cô cũng sắp chết rồi, thật không ngờ thời khắc tối hậu ngườ làm bạn với ta lại là ngươi.

- Đứa trẻ kia, mặc kệ ngươi muốn làm chuyện gì? Mặc kệ có tà niệm gì, đều có thể làm.

- Đây không phải là cái phần thưởng gì, mà là lưu lại một hồi ức, đỡ để cô cô đi được quá im hơi lặng tiếng.

- Một đứa trẻ ngoan như ngươi, ta nhìn cũng thích vô cùng.

- Trước khi ta chết đi, tà niệm của ngươi với ta, ngược lại đối với ta là một loại phần thưởng, không phải sao?

- Hôn ta đi, nhóc con, thưởng cho ta đi!

Thần nữ Tuyết Ẩn cất giọng vô cùng dịu dàng.

Hương vị trên người nàng trở nên vô cùng nồng nàn, giống như trở thành thứ rượu ngon nhất.

Thẩm Lãng đang nâng cái khuôn mặt tinh xảo vô song như phấn điêu ngọc trác (*) vậy, liệu thiên hạ còn có gương mặt tinh xảo thế này hay không?

(*) Phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa

Tuy rằng đã dừng hình ảnh ở một khoảnh khắc.

Giống như bị đông cứng, vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng, vẫn mềm mại như cũ.

Thẩm Lãng dè dặt hôn lên.

Tiếp đó!

Mùi hương trong không khí chợt trở nên càng thêm nồng nàn.

Để Thẩm Lãng gần như muốn hoa mắt.

Thần nữ Tuyết Ẩn, lần phát tác kịch độc cuối cùng!

Thời khắc tối hậu lại tới.

Cùng lúc đó!

Không khí chung quanh giống như chợt bị áp lực mà trở nên xơ xác tiêu điều.

- A di đà phật, ngã phật từ bi!

Đệ nhất cao thủ Khương quốc.

Đỉnh cấp cường giả.

Lãnh tụ tín ngưỡng của Khương quốc.

Đại tư tế Thần miếu Tuyết Sơn, đầu đà Khổ Hải (dhūta Duḥkha Samudra), chậm rãi đi vào sân.

Sư phụ của Hoàng Phượng Tuyết Sơn Lão Yêu đều thua ở dưới tay của ông ta.

Nơi bước chân ông ta đi qua, mặt đất vỡ vụn.

Xung quanh nơi ông ta đi qua, cỏ nhỏ cùng lá cây hai bên đường đi, đều gãy nát.

Mà lúc này, Thẩm Lãng cùng Thần nữ Tuyết Ẩn ôm hôn.

Cuối cùng kịch độc của nàng hoàn toàn phát tác, từ đầu đến chân, hoàn toàn biến thành một pho tượng lạnh lẽo. Hoàn toàn mất đi bất luận thứ năng lực hoạt động nào, kể cả thị giác cùng thính gác.

- Thần nữ Tuyết Ẩn, ngươi giết mười mấy tăng nhân của chúng ta, Khổ Hải phải đến đây lấy lại công đạo!

Nơi cái câu nói này phát ra, sát khí tận trời!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, xương cổ lại đau đớn không chịu nổi, ta đi xoa bóp một giờ, tiếp đó lập tức trở về viết phần 2. Các huynh đệ xin vé tháng xin hỗ trợ, cổ họng Cao Điểm kêu gào muốn câm luôn, hu hu!
Bình Luận (0)
Comment