Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 365 - Chương 365: Mộc Lan Nghịch Thiên! Thuật Đỉnh Phong Của Lãng Gia!

Chương 365: Mộc Lan nghịch thiên! Thuật đỉnh phong của Lãng gia!
Chương 365: Mộc Lan nghịch thiên! Thuật đỉnh phong của Lãng gia!
Lúc này, vương hậu Sa Mạn muốn tránh thương vong to lớn phải làm sao?

Thụp xuống sau lỗ châu mai?

Như thế chỉ có thể giảm thiểu thương vong, lại không thể tránh được.

Bởi vì cung tên không phải nỏ, quỹ tích nỏ bắn ra tương đối thẳng tn.

Thế nhưng cung tên có thể vứt bắn, hơn nữa một tay thần xạ, vứt bắn cũng vô cùng chuẩn.

Muốn triệt để tránh cho thương vong, chỉ có thể hoàn toàn nấp sau tường thành.

Đây đối với khác quân đội mà nói kà có thể, nhưng đối với võ sĩ tộc Sa Man mà nói tuyệt đối không có khả năng.

Lão tử chết cũng phải cùng ngươi đứng bắn qua bắn lại.

Ta núp xuống đều mất mặt, huống chi là chạy xuống tường thành trốn đi?

Hơn nữa liền khoảng cách hơn một trăm mét, ngươi muốn lchạy xuống tường thành, quân Niết Bàn thứ hai liền dám leo lên tường thành.

Đây là võ sĩ tộc Sa Man.

Tuyệt đối không chịu thua khí thế, thà đứng chết chắc không ngồi chồm hổm mà sống.

...

Thái tử Ninh Dực cùng Chúc Nhung bị giam lỏng ở bên trong chủ phủ nước Nam Ẩu, nghe tiếng chiến đấu phía bên ngoài, Ninh Dực không khỏi ngạc nhiên nói:

- Có người tiến đánh đô thành Nam Ẩu, là ai? Là có người tới cứu chúng ta hay không?

Chúc Nhung ngó Ninh Dực một cái.

Ông bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, bởi vì ông không phải tù binh, mà là sứ giả.

Chỉ bất quá vì nghĩ cách cứu viện Ninh Dực nên cho tới bây giờ ông ta cũng không có rời khỏi.

- Có phải là Thiên Nhai Hải Các hay không? Có phải là Ninh Hàn hay không? - Ninh Dực bèn hỏi.

- Không thể nào. - Chúc Nhung nói.

Vì bảo hộ sự vĩ đại của chính mình, Thiên Nhai Hải Các cơ hồ là sẽ không đích thân xuất thủ, trừ phi là gặp phải vấn đề cấp toàn bộ thế giới phương đông, Thiên Nhai Hải Các mới có thể xuất động quân đoàn võ đạo cường đại.

- Vậy sẽ là người nào? - Ninh Dực nói.

Chúc Nhung nói:

- Rất có khả năng là Thẩm Lãng.

Nghe những lời này, Ninh Dực sắc mặt kịch biến.

Tuyệt đối không nên là Thẩm Lãng, tuyệt đối không nên là hắn.

Gã rơi vào trong tay vua Căng còn giữ mạng, thậm chí còn có tôn nghiêm, bị chém đứt một cánh tay, sau đó trên cơ bản sẽ không sẽ bị hành hạ.

Bởi vì vua Căng vẫn là vô cùng khoan hồng độ lượng.

Thế nhưng cái thằng Thẩm Lãng... nghiệt súc này.

Đầu óc nhỏ như lỗ kim vậy, nếu như rơi vào trong tay của hắn, e rằng không chỉ chết đâu.

Thế nhưng nhất định sẽ bị thiến, hơn nữa bị hành hạ đến chết đi sống lại.

- Thẩm Lãng không thể thắng, Thẩm Lãng nhất định không thể thắng!

...

- Vương hậu, không thể tiếp tục thế nữa? Chúng ta sẽ chết sạch, nhánh cung thủ này của Kim Mộc Lan thật lợi hại. - Nam Cung Hiệp lớn tiếng nói.

Sa Mạn nói:

- Vậy ngươi nói phải làm gì? Tất cả mọi người toàn bộ ngồi thụp xuống, chờ bọn họ đánh lên thành tới mà không phản kích gì sao? Như vậy thương vong là nhỏ, thế nhưng dũng khí của võ sĩ tộc Sa Man sẽ bị mất đi, ngày hôm nay có thể ngồi thụp xuống, ngày mai có thể quỳ xuống.

Nam Cung Hiệp không nói gì.

Cần phải như thế à?

Quân đội ngồi xổm xuống tránh né cung tên không phải là chuyện bình thường sao?

Làm sao lại dính đến nguyên tắc cắt mất dũng khí được?

- Thế nhưng, nếu đối xạ như thế với khôi giáp quá tốt của bọn họ, chúng ta căn bản bắn không được. - Nam Cung Hiệp nói.

Vương hậu Sa Mạn nói:

- Vậy cuối cùng vẫn dễ chịu hơn so với hoàn toàn bị động chịu đòn, mà không có thể đánh trả!

Thế là, chiến trường quỷ dị cứ như vậy duy trì tiếp nữa.

Hai đội quân, cứ cố gượng đứng không thèm nhúc nhích gì mà bắn nhau.

Ai cũng không né.

- Ầm ầm ầm...

Lại có một máy bắn đá trực tiếp đập trúng quân Niết Bàn thứ hai.

Lúc này đây đập đến quá độc ác, bốn quân Niết Bàn bị đập trúng nên trực tiếp bị mất mạng.

Nhưng là trận hình quân đội không loạn chút nào, người chung quanh vẫn không có tránh né, đứng tại chỗ điên cuồng bắn chết.

Quân phòng thủ trên đô thành Nam Ẩu, càng lúc càng ít.

Những người bị bắn giết càng lúc càng nhiều.

Chẳng bao lâu chỉ còn sót không đến một nửa.

Vương hậu Sa Mạn trong lòng cất giọng run rẩy:

- Phu quân, chàng còn chưa đến sao? Nếu không đến thực sự phải chết hết đấy.

Tiếp đó, nàng chợt giương lên siêu cường cung nhắm đến Mộc Lan.

Nhưng... sau khi thoáng do dự, nàng lại buông xuống.

Phảng phất như là một loại ăn ý.

Mộc Lan không có bắn nàng, nàng cũng không có bắn Mộc Lan.

...

Mắt thấy chiến cuộc vô cùng thuận lợi.

Bỗng nhiên, Mộc Lan bản năng ngửi được một nguy hiểm to lớn.

- Uuu...

Bỗng nhiên, từ trong rừng cây truyền đến một tiếng rống to động trời.

Vô số chim chóc bay đầy trời từ trong rừng.

Ngay sau đó...

Một quái vật lớn chợt chui ra từ trong rừng.

Voi!

Hơn nữa còn là loại voi đặc biệt to lớn.

So với loài voi lớn nhất trên địa cầu còn to hơn, chiều dài vượt qua mười mét, thân cao vượt qua năm mét, cao như hai tầng lầu vậy.

Phía cực nam của tộc Sa Man có một bộ lạc, chuyên môn nuôi nhốt voi làm vật cưỡi.

Lời đồn này Mộc Lan cũng đã từng nghe, nhưng trong trận đại chiến này, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua bóng dáng tượng binh.

Cho nên vốn tưởng rằng trong tay vua Căng cũng không có đội quân tương tự, không nghĩ tới còn thật sự có.

Hết con voi này đến con voi khác bỗng nhiên vọt ra.

Tuy rằng coi như vụng về, thế nhưng tốc độ di chuyển thật sự rất nhanh.

Ở vị trí mắt và đầu voi đều bọc giáp mây, một lớp giáp mây thật dày.

Trên lưng mỗi con voi đều có một căn phòng nhỏ, bên trong có có bốn năm võ sĩ tộc Sa Man và lao để phóng.

Tầm hơn hai trăm con voi vọt ra từ phía tây rừng rậm.

Nhưng... Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất.

Đáng sợ hơn là phía nam.

Vô số linh cẩu vọt tới như thủy triều.

Có hơn mấy nghìn con.

Linh cẩu, một loại sinh vật cực kỳ hung tàn.

Lực cắn của chúng đạt đến con số đáng sợ trên 450kg, còn cao hơn cả sư tử.

Tốc độ chạy của chúng được 45 km/h, hoàn toàn giết loài người trong nháy mắt.

Hơn nữa đặc biệt am hiểu tác chiến với quần thể, hơn nữa dám săn giết gần như tất cả động vật, kể cả sư tử cùng báo đốm, chúng cơ hồ là ác mộng của toàn bộ động vật.

Ở trên địa cầu, trong rất nhiều bộ phim hoạt hình, chúng nó thường là nhân vật phản diện hung tàn nhất.

Mà bây giờ mấy nghìn con linh cẩu từ trong rừng cây lao ra, nhào đến quân Niết Bàn thứ hai của Mộc Lan.

Ngay sau đó...

Lại từng đợt tiếng trống trận ngân vang.

Từ phía đông!

Một nhánh quân đội võ sĩ tộc Sa Man vọt ra.

Tám ngàn đại quân của vua Căng, kể cả năm nghìn đội thần xạ thủ.

Ba nhánh quân đội, bao vây đội quân Niết Bàn của Mộc Lan từ ba hướng.

Trên tường thành, vương hậu Sa Mạn thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Đồ quỷ!

Chàng rốt cuộc đã tới!

...

Vua Căng không phải dẫn binh lên bắc đi trợ giúp Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo à?

Không!

Cũng không có!

Tất cả chẳng qua là gã ngụy trang biểu hiện giả dối mà thôi.

Một trận chiến này từ lúc bắt đầu, quân địch lớn nhất của gã không phải Ninh Dực, không phải Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo, mà là Thẩm Lãng.

Gã quá tán thưởng Thẩm Lãng, cũng quá lý giải.

Cho nên, khi tin tức chiến trường phủ Hầu tước Huyền Vũ thất bại, chiến trường Tô Nan ở thành Dương Qua thất bại truyền đến.

Vua Căng mặc dù khiếp sợ, thế nhưng... cũng không hề nghĩ tới gì nữa.

Đây mới là Thẩm Lãng? Không phải sao!

Thẩm Lãng chính là người có quân Niết Bàni.

Vì đối phó Thẩm Lãng, vua Căng ém hàng mấy chiêu lớn cũng không có sử dụng ra.

Bộ lạc Tượng Binh, bộ lạc Linh Cẩu cũng không xuất động.

Thậm chí năm nghìn thần xạ thủ tinh nhuệ nhất dưới trướng gã cũng không có xuất thủ qua.

Vào thời điểm chiến cuộc đáng lo lắng khi đấu với đại quân Chúc Lâm, gã cũng không sử dụng những quân đội này.

Bởi vì gã biết chắc sẽ không cần.

Dù cho đại quân của Chúc Lâm có nhiều hơn nữa cũng chỉ là một người khổng lồ béo phệ và vụng về mà thôi.

Nhưng quân đội dưới quyền Thẩm Lãng thì mới đáng sợ nhất.

Khi tin tức chiến trường thành Dương Qua cùng phủ Hầu tước Huyền Vũ thất bại truyền đến, sau đó vua Căng liền suy nghĩ, Thẩm Lãng bước tiếp theo sẽ làm như thế nào?

Lúc này, sẽ phải dùng sức tưởng tượng to gan nhất.

Tiến đánh đô thành Nam Ẩu, một kích trí mạng!

Nếu như gã là Thẩm Lãng, cũng sẽ chọn làm như vậy!

Vì thế, vua Căng điều động tàu trên biển, quản chế cả vùng biển.

Nhưng... Không có chút thu hoạch gì.

Đại dương thực sự quá lớn.

Nếu không phải đi đường biển cố định, muốn phát hiện mấy chiếc thuyền của đối phương đơn giản là muôn vàn khó khăn.

Sau khi quân Niết Bàn thứ hai của Mộc Lan tiến vào nước Nam Ẩu, hành quân nhanh như bay, hành động bí ẩn, vua Căng phái ra mấy trăm trinh sát, cũng không có phát hiện.

Nhưng... Không có phát hiện chính là phát hiện lớn nhất.

Điều này có nghĩa toàn bộ trinh sát gã phái đi đã bị bắn chết sạch.

Chưa có trở về báo!

Lúc này, vua Căng cũng biết, quân đội Thẩm Lãng quả nhiên đến.

Hơn nữa so với trong tưởng tượng càng cường đại hơn.

Thậm chí, vua Căng vẫn có thể suy đoán ra hướng đi của quân Niết Bàn thứ hai này.

Những trinh sát mà gã phái đi đều có đánh số rõ ràng là chịu trách nhiệm khu vực nào.

Khi trinh sát nào chưa trở về liền chứng minh được phương hướng di chuyển quân đội vương bài của Thẩm Lãng.

Chỉ bất quá vua Căng vẫn tính sót một điểm.

Gã biết quân Niết Bàn thứ hai có xạ thuật thần kỳ nhưng không biết bọn họ hành quân trong rừng rậm lại nhanh đến như vậy.

Hắn đánh giá thấp tốc độ quân Niết Bàn thứ hai.

Cho nên mới dẫn đến quân phòng thủ đô thành Nam Ẩu bị thương vong nhiều đến thế.

Nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn bao vây kịp thời trước khi quân phòng thủ trong thành hoàn toàn hủy diệt.

Phía trước là đô thành Nam Ẩu, phía sau là quân đoàn linh cẩu, phía tây là tượng binh, phía đông là tám ngàn đại quân vua Căng.

Bốn phương hướng, hoàn toàn bị bao vây!

Mộc Lan cùng ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai sẽ bị bao vây để địch quân tiêu diệt.

...

Mộc Lan nhìn thấy một màn này, toàn bộ thân thể mềm mại băng giá.

Nàng biết phu quân vì sao từ đầu đến cuối cũng không đả động gì đến chuyện xông vào nơi hiểm yếu tiến đánh đô thành Nam Ẩu.

Bởi vì hắn biết vua Căng cũng sẽ nghĩ tới điểm này, lại ở chỗ này bày cạm bẫy.

Lúc đầu nàng là có thể cảm giác được những nguy hiểm này sớm hơn.

Thế nhưng, ở trên chiến trường khả năng nhận biết của nàng liền toàn bộ chuyên chú với quân địch trên đầu thành, bỏ quên mối nguy hiểm bên cạnh.

Ta... vẫn không bằng phu quân.

Cũng không như vua Căng..., không, là Sa Căng.

Trong phu quân cũng có quân, trong Căng quân cũng có quân.

Bất kỳ người không thể nhập làm một khi xưng hô với phu quân.

Cục cưng Mộc Lan đến bây giờ còn nghĩ đến chi tiết này.

Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Phu quân quân Niết Bàn thứ hai, tuyệt đối không thể ở trong tay ta hủy hết.

Vua Căng chợt vung tay lên!

Tức khắc, đại quân ba phương ngừng tiến tới, bao vây đội quân Niết Bàn thứ hai của Mộc Lan tại chỗ.

mấy nghìn con linh cẩu đặc biệt hung tàn hoang dã, gần như rất khó bị khống chế.

Nhưng vẫn là bị vài trăm tên shaman của tộc Sa Man khống chế được.

Những shaman qua khống chế vua linh cẩu, gián tiếp khống chế mấy nghìn con linh cẩu.

Thế nhưng ánh mắt hung tàn của chúng nó khi nhìn quân Niết Bàn thứ hai tràn đầy ham muốn cấu xé.

Đám linh cẩu này đã đói bụng rất lâu rồi, đang rất muốn ăn thịt.

Ngược lại voi thật biết điều ngoan ngoãn.

Dễ dàng bị tượng binh khống chế được!

Vua Căng cưỡi ngựa ra khỏi hàng, ánh mắt nhìn phía Mộc Lan cũng tràn đầy kinh ngạc cùng ngạc nhiên.

Lại... Không phải Thẩm Lãng?

Mà là vợ của Thẩm Lãng?

Dựa theo gã suy đoán, lần này người liều mình xông vào chỗ hiểm chắc hẳn là Thẩm Lãng.

Chỉ có loại người quá thông minh như Thẩm Lãng mới có thể thời thời khắc khắc nắm giữ chiến cuộc biến hóa.

- Kim Mộc Lan... đệ muội?

Gã vốn muốn gọi thẳng tính danh, nhưng ngẫm lại không thích hợp, liền bỏ thêm một chữ đệ muội.

Gã và Thẩm Lãng tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng là coi là bạn tri kỷ đã lâu.

Kim Mộc Lan nói:

- Gặp qua quốc chủ Đại Nam.

Vua Căng nhìn quân Niết Bàn thứ hai, ánh mắt có chút nóng bỏng.

Nhánh quân đội này thật sự là quá mạnh mẽ, thật sự khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Vua Căng nói:

- Vốn tưởng rằng là Thẩm Lãng dẫn binh đến đây tiến đánh đô thành Nam Ẩu của ta, không nghĩ tới dĩ nhiên là đệ muội, thật sự khiến cho ta khiếp sợ.

Mộc Lan khổ sở nói:

- Vẫn là Sa quốc chủ cao cờ hơn, Mộc Lan rơi vào bẫy rập của ngài.

Vua Căng lắc đầu, tỏ ý cái này cũng không có gì đặc biệt hơn người.

- Đệ muội, nhánh quân đội này của muội thiên hạ hiếm có, tổn thất một cũng đều tiếc, bằng không đầu hàng thế nào? - Vua Căng nói:

- Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cướp giật, ta biết đây chính là quân Niết Bàn thứ hai, người khác căn bản là đoạt không được. Ngày khác lúc Thẩm Lãng cùng ta đàm phán, ta sẽ hoàn chỉnh trả lại, thế nhưng bây giờ các ngươi muốn bỏ vũ khí xuống, ngừng chống cự. Đệ muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương đệ muội, cũng sẽ không làm thương tổn nhánh quân đội này.

Vua Căng nói là sự thật.

Gã và Thẩm Lãng căn bản cũng không có mâu thuẫn trực tiếp.

Gã chỉ muốn đánh thắng Thẩm Lãng, thúc ép hắn rời khỏi cái trò chơi này.

Mà một khi Mộc Lan bị bắt, quân Niết Bàn thứ hai bị bắt, cái trò chơi này coi như là sớm kết thúc.

Màn đỉnh phong quyết đấu giữa Thẩm Lãng cùng vua Căng cũng hoàn toàn thua.

Vua Căng lại nói:

- Đệ muội không cần cảm thấy có cái gì sầu não, vì đối phó nhánh quân đội này của đệ muội, ta cơ hồ là vắt hết óc, vận dụng quân đội cùng tinh lực thậm chí vượt qua với hai mươi vạn đại quân Chúc Lâm. Thắng bại là chuyện thường binh gia, nếu như đệ muội cảm thấy đầu hàng ta khó chịu, đệ muội có thể đầu hàng với phu nhân nhà ta, mọi người đều là nữ.

Vương hậu Sa Mạn nói:

- Mộc Lan muội tử, vừa rồi muội đã đánh chúng ta rất dữ dội, giết chết mấy nghìn người. Nhưng tộc Sa Man chúng ta trọng nhất là anh hùng, ta ở nhà hâm rượu chiêu đãi muội được không? Yên tâm chắc chắn sẽ không phóng độc, phu quân thuận tiện nói cho chàng biết một tiếng, thiếp đã hạ độc cho công chúa Ninh La, nàng đã hủy mặt mày, đang sống không bằng chết mà.

Á!

Khuôn mặt vua Căng run lên, ánh mắt có chút không đành lòng.

Trước đó, gã để Ninh La đi, kết quả đối phương không đi.

Lúc gã rời khỏi đô thành Nam Ẩu liền có chút bận tâm, vợ gã có thể động thủ với Ninh La, quả nhiên... ra tay rồi.

Đối với công chúa Ninh La, vua Căng cảm giác rất phức tạp. Ái mộ? Có một chút, nhưng gã thích nhất vẫn là Sa Mạn.

Với Ninh La, gã thậm chí có chút hổ thẹn. Không, cũng không tính là hổ thẹn, chắc hẳn là nghĩ lại mà kinh bản thân mình trước đó. Lúc gã nhỏ yếu, có thể không từ thủ đoạn, thậm chí dùng độc chì hại vợ Ninh La, mặc dù khi đó hai vợ chồng quả thực đã nội bộ lục đục.

Bất quá khi vua Căng mạnh mẽ hơn, gã thúc ép bản thân muốn trở thành một quân vương vĩ đại. Mà muốn trở thành quân vương vĩ đại, trước tiên phải trở thành một người có ý chí rộng lớn. Giống như là Khương Ly bệ hạ như vậy, ý chí thiên hạ, ý chí toàn bộ thế giới.

Nhưng nếu như vợ gã đã ra tay đầu độc công chúa Ninh La, chắc hẳn là hủy dung đi.

Vậy... Vậy cũng không thể tránh được. Lòng dạ vua Căng tuy rộng, nhưng tuyệt đối không cổ hủ câu nệ. Mối mâu thuẫn và hận thù giữa gã và Ninh La quá lớn, muốn triệt để hóa địch làm vợ đã không thể nào, gương vỡ khó lành.

Ánh mắt một lần nữa nhìn về Kim Mộc Lan nói:

- Đệ muội, giờ có thể đầu hàng, bỏ vũ khí xuống, ở lại đô thành Nam Ẩu nhỏ ở mấy ngày được không?

Gã biểu hiện rất kiên trì, cũng không có bày cái trò đếm ngược năm con số bằng không liền chém giết sạch sẽ các loại.

Mộc Lan lâm vào lựa chọn chật vật.

Nàng bây giờ phải làm gì?

Phu quân, thiếp thậm chí đã gây họa.

Thiếp bây giờ phải làm gì?

Đội quân Niết Bàn thứ hai này quá trân quý, không thể chôn vùi ở trong tay thiếp.

Nếu như phu quân ở đây, chàng sẽ bảo ta làm gì?

Không cần phải nói, Thẩm Lãng chắc chắn để cho nàng đầu hàng vương hậu Sa Mạn.

Ở thành Dương Qua chính hắn đã nói rõ ràng, nếu như chiến bại hắn liền bỏ trốn mất dạng, hơn nữa còn là thừa dịp cục diện còn chưa có triệt để tan vỡ bỏ chạy.

Cho nên đầu hàng thì phu quân là tuyệt đối sẽ không trách nàng.

Thế nhưng... chính nàng suy nghĩ thế nào?

Ta không muốn đầu hàng!

Đây là bản năng nhận xét của Mộc Lan, cũng là suy nghĩ duy nhất.

Nàng cảm thấy nếu như mình đầu hàng, vậy không sẽ không còn quý giá gì nữa.

Tôn nghiêm cùng nhân cách đã bị làm bẩn.

Liền không hoàn mỹ.

Ta đây ở trong lòng phu quân nhất định phải là nữ nhân hoàn mỹ nhất.

Không thể có một chút tỳ vết nào.

Trời cao để ta thuần khiết hoàn mỹ, để phu quân yêu không dứt miệng, vậy nhân cách của ta cũng phải không có khuyết điểm nào.

Ta không đầu hàng!

Chẳng bao lâu, Mộc Lan làm quyết định!

- Xin lỗi, quốc chủ Đại Nam, cờ của ta một chiêu, rơi vào cạm bẫy của ngài, nhưng ta không đầu hàng!

Vua Căng biểu cảm có chút thống khổ nói:

- Đệ muội không đầu hàng, vậy có phải chăng cũng không chịu làm tù binh?

- Vâng. - Mộc Lan nói.

Vua Căng càng thêm thống khổ nói:

- Nếu như ta làm cho muội bị thương, Thẩm Lãng sẽ cùng ta không chết không thôi!

Mộc Lan nói:

- Ta không đầu hàng, cũng không bị bắt làm tù binh.

Vua Căng hít một hơi thật sâu nói:

- Vậy ta hiểu rồi, ta tôn trọng sự lựa chọn của muội! Ta không muốn cùng Thẩm Lãng kết làm tử thù, nhưng nếu trời cao thực sự nếu như vậy, ta cũng bất lực.

Gã không muốn kết thành hận thù, nhưng cũng không sợ kết thành hận thù.

- Đệ muội, ta sẽ cho muội kết cục giữ thể diện nhất. - Vua Căng nói.

Tiếp đó, gã chợt hạ lệnh:

- Xuất kích!

Theo vua Căng ra lệnh một tiếng, ba nhánh đại quân tiếp tục điên cuồng xung phong.

Tám ngàn quân đội dưới trướng vua Căng chậm nhất, mấy nghìn quân linh cẩu nhanh nhất, quả thực được xưng là nhanh như chớp.

Mộc Lan chợt hạ lệnh:

- Quân Niết Bàn thứ hai, chuyển về hướng nam phía sau, dùng tốc độ cao nhất đột phá vòng vây!

Nghe những lời này.

Vua Căng cùng vương hậu Sa Mạn tức khắc có chút kinh ngạc không giải thích được.

Vì sao phải đột phá vòng vây hướng nam?

Phương hướng kia chính là có mấy nghìn linh cẩu, hung tàn nhất, sức chiến đấu mạnh nhất.

Tốc độ của chúng nhanh, hình thể không lớn, coi như là quân Niết Bàn thứ hai cũng rất khó bắn chết hết.

Mà một khi bị chúng nó nhào lên, coi như là trên cổ có giáp xích, chỉ cần bị linh cẩu cắn trúng cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bởi vì lực cắn của chúng quá mạnh mẽ, có thể trực tiếp cắt đứt xương cổ những binh lính này.

Theo Mộc Lan ra lệnh một tiếng!

Quân Niết Bàn thứ hai mỗi người cõng hai túi tên, hướng phía nam lao điên cuồng.

Điều này thực sự cần dũng khí rất lớn.

Bởi vì phía trước chính là mấy nghìn con linh cẩu hung tàn.

Một khi đụng vào đối diện, hoàn toàn cùng muốn chết cũng không có gì khác nhau.

Nhưng đây là quân Niết Bàn thứ hai, phục tùng bất cứ mệnh lệnh gì, không có bất kỳ sợ hãi.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù cho núi đao biển lửa cũng sẽ xông lên.

- Hu hu...

Gần ba nghìn người quân Niết Bàn thứ hai cùng mấy nghìn con linh cẩu càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Ánh mắt của những con linh cẩu này càng lúc càng máu tanh hung tàn.

Nước bọt giàn giụa, hàm răng lộ ra như dao cưa.

Chúng nó muốn ăn thịt, chúng nó muốn tru diệt.

Càng lúc càng gần!

Một trăm mét.

Năm mươi mét.

Ba mươi mét!

Vua Căng nheo mắt lại, sẽ chờ một màn cực kỳ máu tanh.

Đáng tiếc.

Quân Niết Bàn thứ hai tinh nhuệ của Thẩm Lãng như vậy, lại phải chết dưới răng nanh của loạt linh cẩu này.

Chẳng bao lâu!

Gần ba nghìn quân Niết Bàn cùng mấy nghìn con linh cẩu, chợt xung phong đụng vào nhau.

Mà ngay tại lúc này!

Kim Mộc Lan bỗng nhiên chợt cất cao một nốt nhạc du dương!

Một âm tiết thần bí.

Dường như là nốt nhạc thượng cổ.

Tiếp đó, đôi mắt đẹp tuôn ra một vầng hào quang sáng vô cùng.

Trong toàn thân thể mềm mại phụt ra một khí tức vô cùng quỷ dị.

- Bùm!

Dường như là một loại khí tràng.

Loại khí tràng thuộc về người thượng cổ, tuôn ra từ thân thể mềm mại của nàng, tiếp đó lan ra mọi thứ xung quanh.

Trong phút chốc!

Mấy nghìn con linh cẩu này giống như cảm nhận được khí tức quen thuộc thượng cổ nào đó.

Vô cùng kính sợ, thậm chí sợ hãi!

Kích thích cái ký ức sâu thẳm nhất trong gen của chúng.

Tức khắc, chúng nó ra sức lao điên cuồng ra hai bên, ra sức tách ra khí tức Mộc Lan.

Tránh toàn bộ quân Niết Bàn sau lưng nàng.

Lại là... Điên cuồng chạy trốn.

Trên trăm shaman của tộc Sa Man ra sức hạ lệnh, ra sức khống chế.

Thậm chí đánh mỗi con vua linh cẩu của mình.

- Ấu…ô...

Một con vua linh cẩu chợt nổi cơn, trực tiếp tránh thoát dây thừng, mở răng nanh sắc bén chợt cắn xuống.

Tức khắc, cổ tên shaman của tộc Sa Man shaman trực tiếp bị cắn đứt.

Vua linh cẩu giết chủ.

Bộ lạc này suốt mấy trăm năm qua, đều dựa vào thuần dưỡng linh cẩu mà đứng với tộc Sa Man.

Bọn họ sẽ ôm con linh cẩu mẹ khỏe mạnh nhất về nuôi. Cho chúng ăn thịt tốt nhất, thuốc tốt nhất, tất tần tật thứ gì tốt nhất. Sau đó, họ để cho chúng nó không ngừng chiến đấu, không ngừng chém giết. Mười con bên trong chỉ có một chỉ có thể sống sót.

Tiếp đó những shaman nghiêm phạt chúng nó, đánh chúng nó, dùng thuốc khống chế chúng nó. Đến khi chúng nó mạnh nhất, để chúng nó vào rừng thống trị bầy linh cẩu.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói giản lược mà thôi, quá trình huấn luyện thật sự càng thêm thần bí tỉ mỉ.

Thế nhưng những con vua linh cẩu này gần như chưa bao giờ sẽ giết chủ, với cái chỉ số thông minh chúng nó không cao, chủ nhân là thứ đáng sợ mà lại không thể xâm phạm.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chúng nó bị chủ nhân nghiêm phạt cùng khen thưởng, để lại ký ức khắc cốt ghi xương.

Mà bây giờ vì tách ra khí tức đáng sợ của Mộc Lan mà chúng nó cắn một phát chết luôn chủ nhân.

Có thể thấy được sự sợ hãi của chúng với Mộc Lan còn vượt xa sợ hãi với chủ nhân.

Cứ như vậy!

Mấy nghìn con linh cẩu đều nhao nhao trốn tránh.

Như là thủy triều đập vào trên đá ngầm.

- Dừng!

Vua Căng ra lệnh một tiếng.

Phía đông tám ngàn đại quân dừng bước lại, phía tây mấy trăm tượng quân dừng bước.

Bởi vì sẽ nếu không dừng lại không được.

Những con linh cẩu này như phát điên, nếu hai đội quân này xông đến, e rằng đám linh cẩu này nhào lên, đến lúc đó sẽ tự giết lẫn nhau.

Trong nháy mắt!

Mộc Lan suất lĩnh gần ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai, nhảy vào trong rừng phía nam, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tốc độ như bay, không ngừng chạy chút nào.

Vua Căng kinh ngạc sững sờ.

Vương hậu Sa Mạn cũng kinh ngạc sững sờ!

Lại xảy ra chuyện này sao?

Kim Mộc Lan nay lại lợi hại như vậy?

Lại có thể bức lui mấy nghìn con linh cẩu?

Rõ ràng ở giữa muôn trùng vây, kết quả trong nháy mắt, chạy thoát.

...

Đô thành Nam Ẩu, bên trong phủ quốc chủ.

- Vì sao như thế? - Vua Căng bèn hỏi.

Tên shaman huấn luyện vua linh cẩu của tộc Sa Man đáp:

- Trong nháy mắt vừa rồi, trên người Kim Mộc Lan giống như tản mát ra một đặc biệt khí tức thần bí, khí tức cùng loại với người thượng cổ.

Vua Căng nói:

- Ta nghe nói Ngô Đồ Tử núi Phù Đồ, có một loại năng lực đặc biệt thần kỳ, có thể khống chế vô số rắn độc cùng bươm bướm, Kim Mộc Lan có phải thuộc về loại năng lực này hay không?

- Không phải! - Shaman nói:

- Khí tức trên người của Kim Mộc Lan hoàn toàn tự xuất hiện do huyết mạch năng lượng. Bệ hạ ạ, ngài đã đọc điển tịch thượng cổ, biết ở thời thượng cổ, phía trên mảnh đất này có một đám người vô cùng mạnh mẽ đã từng sinh sống, thành thị xây trên cây, tứ chi thon dài, ở rừng rậm cùng núi hoang chạy như giẫm trên đất bằng, hơn nữa còn là bẩm sinh thần xạ thủ, là tuyệt đối vua của rừng rậm, trong rừng rậm bất kỳ rắn độc thú dữ nhìn thấy bọn họ đều phải lui bước.

Vua Căng gật đầu.

Shaman nói:

- Đám linh cẩu này giống như vẫn giữ nguyên ký ức thượng cổ, cho nên bị Kim Mộc Lan dọa lui.

Sa Mạn nói:

- Thẩm Lãng đã từng giúp đỡ núi Phù Đồ mở ra một di tích thượng cổ trên biển, lấy được một Tẩy Tủy Tinh, dùng ở trên người vợ hắn.

Thế giới này, thật đúng là không có bí mật.

- Vậy là được rồi, cái di tích thượng cổ phía trên đảo Hắc Thạch, chắc hẳn thuộc về đế quốc Đại Xi. - Vua Căng nói:

- Rõ ràng thiên đại kỳ ngộ, Kim Mộc Lan này quá thần kỳ...

Lời gã nói còn chưa dứt, liền trực tiếp ngậm miệng lại.

Bởi vì, ánh mắt vợ gã đã đặc biệt không thân thiện.

Trước mặt thiếp khen ngợi con đàn bà khác, Sa Căng à, chàng cảm thấy thiếp là loại đàn bà rộng lượng sao?

Vua Căng nhíu mày.

Kim Mộc Lan mang theo quân Niết Bàn thứ hai đột phá vòng vây, kế hoạch của gã coi như là thất bại.

Bằng không chỉ cần bắt được Kim Mộc Lan cùng quân Niết Bàn thứ hai, Thẩm Lãng không nói hai lời trực tiếp chịu thua.

Người này chẳng hề có tiết tháo (*), nếu đặt nước Việt và vợ cùng trước mặt, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn vợ.

(*) khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục

Bây giờ phiền toái!

Bỏ ra công sức lớn như vậy, lực lượng lớn như vậy đều không thể bắt được quân Niết Bàn thứ hai.

Hơn nữa, bây giờ còn có một tin tức nguy hiểm hơn.

Nếu như kẻ dẫn quân Niết Bàn thứ hai tiến đánh đô thành Nam Ẩu là Kim Mộc Lan, mà không phải bản thân Thẩm Lãng.

Điều này đại biểu cái gì?

Thẩm Lãng đi chỗ khác.

Hắn tuyệt đối sẽ không khốn thủ thành Dương Qua.

Trận chiến đánh bại Tô Nan chỉ là vì tranh thủ thời gian mà thôi.

Vậy Thẩm Lãng đi nơi nào?

Vua Căng đi tới bản đồ trước mặt!

Thật nhanh mục tiêu tìm kiếm Thẩm Lãng có thể công kích.

Ngoài đô thành nước Nam Ẩu ra, còn có mục tiêu nào có giá trị chiến lược tương tự?

Thậm chí, có giá trị chiến lược cao hơn?

Chẳng bao lâu, ánh mắt của gã rơi vào một chỗ.

Tiếp đó gần như nín thở.

Thành kinh đô Đại Nam!

Cũng chính là chỗ vua Căng lên ngôi, quê nhà và đồng thời là mệnh căn của gã.

Lúc này, cái đô thành Nam Ẩu chẳng qua là thủ đô lâm thời mà thôi.

Chân chính đô thành Đại Nam, vẫn ở trong khu vực tộc Sa Man.

Không thể nào?

Thẩm Lãng không có điên cuồng như vậy đi.

Vua Căng da đầu từng đợt tê dại.

Cái kinh đô Đại Nam này nào chỉ là thiên sơn vạn thủy?

Khoảng cách đến mấy ngàn dặm.

Hơn nữa hoàn toàn ở bên trong rừng sâu núi thẳm.

Trên đường không biết phải xuyên qua bao nhiêu sông núi cùng rừng rậm.

Màn lập tức xông vào nơi hiểm yếu, tiến đánh đô thành Nam Ẩu đã là trò chơi vô cùng kinh khủng.

Tiến công kinh đô Đại Nam, cái này... cái này quá điên cuồng rồi!

Nhưng...

Vua Căng gần như lập tức liền chắc chắn, mục tiêu của Thẩm Lãng nhất định là kinh đô Đại Nam.

Những người vợ khác của vua Căng, con của Tô Nan, toàn bộ gia quyến của các nhân vật quan trọngcũng đều ở kinh đô Đại Nam.

Mà kinh đô Đại Nam nghe vào oai phong tám hướng.

Trên thực tế thì sao?

Liền chỉ là một thành trì rất nhỏ mà thôi.

Năng lực phòng thủ kém xa đô thành Nam Ẩu.

Một khi kinh đô Đại Nam bị đánh chiếm, tất cả thành viên trọng yếu rơi vào trong tay Thẩm Lãng.

Vậy vua Căng có thể lãnh khốc đến cùng, tùy ý bọn họ chết hết à?

Không thể nào!

Một nước Việt, không đáng cho gã làm như vậy.

Cũng không phải là trận sống chết tồn vong gì.

Thẩm Lãng mục đích cũng căn bản không phải vì diệt nước Đại Nam, mà là vì cứu lại Việt quốc mà thôi.

Một khi Thẩm Lãng công hãm kinh đô Đại Nam, vậy vua Căng chỉ có một con đường, đình chiến, lui binh!

- Tay Thẩm Lãng này đúng là người điên, hoàn toàn người điên, hắn đi đánh quê nhà thật sự của chúng ta.

Nghe những lời này, vương hậu Sa Mạn lập tức kinh hoàng.

- Con của chúng ta, con của chúng ta còn ở nhà.

Vua Căng nói:

- Điểm ấy yên tâm đi, ta và hắn có ăn ý. Ta không làm cho vợ hắn bị thương, hắn cũng sẽ không gây tổn thương gì cho con cái chúng ta. Hơn nữa ta cũng có phòng bị, chỉ bất quá ta cũng chỉ là lo trước khỏi hoạ, không nghĩ tới người này sẽ điên đến nước này, thực sự sẽ đi đánh quê của chúng ta.

Vương hậu Sa Mạn nói:

- Vậy làm sao bây giờ?

Vua Căng nói:

- Chờ, tiếp đó nhìn Thẩm Lãng có đủ ác hay không!

...

Thẩm Lãng thực sự y như vua Căng sở liệu, đi tiến đánh kinh đô Đại Nam à?

Đúng!

Tên điên này thực sự đi!

Hai người kia đánh cờ, gần như đã bắt đầu trước cả cuộc chiến nước Nam Ẩu.

Dựa theo kế hoạch của Thẩm Lãng.

Nước Nam Ẩu chiến bại, đại quân của vua Căng lên bắc, tiếp đó bị chắn dưới phủ Hầu tước Huyền Vũ cùng thành Dương Qua, hắn liền tranh thủ đến thời gian quý giá.

Tiếp đó hắn liền dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai xông vào nơi hiểm yếu, vượt biển viễn chinh đô thành Nam Ẩu.

Cái kế hoạch này vốn là kế hoạch đầu tiên.

Nhưng sau đó hắn bỏ qua!

Bởi vì, hắn cảm thấy vua Căng nhất định cũng sẽ nghĩ tới cái kế hoạch này, thậm chí lại ở chỗ này bày thiên la địa võng.

Hơn nữa cái kế hoạch này, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với Mộc Lan.

Hắn sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ bị Mộc Lan nhớ kỹ, sẽ thực sự mang theo quân Niết Bàn thứ hai đi đánh đô thành Nam Ẩu.

Hắn muốn cứu Việt quốc không phải giả, nhưng tuyệt đối không muốn vợ mình mạo hiểm.

Không nghĩ tới hắn không nói, Mộc Lan vẫn làm như vậy.

May là hắn bây giờ còn không biết, bằng không chỉ sợ sẽ phát điên.

Hắn bây giờ đã đánh giá thấp vợ cưng của mình, cảm thấy nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời giữ ở nhà, không nghĩ tới Mộc Lan sẽ muốn ra sức giúp cho hắn đến thế.

Rời khỏi thành Dương Qua, sau đó hắn và Kiếm vương Lý Thiên Thu phóng về phía tây thật nhanh.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi qua hành tỉnh Thiên Tây, đi Khương quốc!

Hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên xấp xỉ ở một tháng trước, cũng đã lần lượt tiến vào bên trong nước Khương chờ hắn.

Sau khi tiến vào Khương.

Gần như không có bất kỳ dừng lại gì, mang theo hai nghìn quân Niết Bàn, còn có Đại Ngốc, trực tiếp xuôi nam tộc Sa Man.

Giết về phía kinh đô Đại Nam.

Đây là kế hoạch điên cuồng của Thẩm Lãng điên cuồng kế hoạch.

Tất cả mọi người đều cho quân Niết Bàn đầu tiên là đội siêu Mạch Đao siêu trọng giáp nên chỉ có thể ở trên bình nguyên tác chiến. Không ai nghĩ đến hắn sẽ mang theo quân Niết Bàn đầu tiên đánh kinh đô Đại Nam.

Đương nhiên, cái này quân Niết Bàn đầu tiên không thể mặc siêu trọng giáp mà thay sang một bộ giáp cỡ trung bình.

Mạch Đao trong tay cũng từ hơn một trăm cân, biến thành năm sáu chục cân.

Bọn họ không có huấn luyện qua cung tên, nhưng cũng lấy trang bị cường nỏ.

Nữ vương Khương quốc phái ra hướng đạo dẫn đường.

Trên đường xuôi nam, xuôi nam!

Vượt qua núi tuyết, chính là lãnh địa tộc Sa Man.

Mênh mông bát ngát núi lớn, mênh mông bát ngát rừng rậm.

Trận hành quân này quả thực chính là một cơn ác mộng.

Nếu không có người hướng dẫn, bất kỳ quân đội nào đều phải lạc đường.

Nguyên nhân chính là căn bản không có đường.

Núi lớn cùng rừng rậm, giống như vĩnh viễn đi không xong.

Hơn nữa có vô số kể rắn độc thú dữ, còn có vô số chướng khí không ngờ đến.

May mà Thẩm Lãng bị có đầy đủ thuốc.

Nhất là loại thuốc đối phó rắn độc đặc biệt, có thể làm cho toàn bộ trùng độc lùi hết.

Cô giáo Ngô Đồ Tử là chuyên gia dụ rắn.

Nhưng thú dữ liền không có cách nào.

Chỉ có thể chơi cứng.

Kết quả...

Đám thú dữ thua, trở thành quân lương.

Quân Niết Bàn đầu tiên quá mạnh.

Thú dữ đến, cũng là nhất đao lưỡng đoạn.

Cũng chính là quân Niết Bàn, đổi thành những quân đội khác, loại hành quân điên cuồng này nhất định sẽ tan vỡ.

Quân Niết Bàn có sắt vậy ý chí, tuyệt đối phục và đầy dũng khí không sợ hãi chút nào.

Tầm bảy ngày tám đêm!

Thẩm Lãng dẫn đầu hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên, hành quân hai nghìn bốn trăm dặm (tính từ Khương quốc)!

Đây mới là viễn chinh cấp sử thi!

Cuối cùng đã tới đích.

Quê hương thật sự của vua Căng.

Kinh đô Đại Nam!

Một tòa thành đổ nát nhỏ xíu!

Vua Căng, lúc này mới là đỉnh phong quyết đấu của chúng ta!
Bình Luận (0)
Comment