Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Đô Thành Sa Man Thất Thủ! Chấn Động Cả Linh Hồn!

Chương 366: Đô thành Sa Man thất thủ! Chấn động cả linh hồn!
Chương 366: Đô thành Sa Man thất thủ! Chấn động cả linh hồn!
Chắc có người sẽ hỏi, cuộc hành quân dài mấy ngàn dặm này quân Niết Bàn chịu được, nhưng cái thứ da mỏng thịt mềm như Lãng gia đây làm sao chịu được?

Ai nói Lãng gia đi bộ? Viết cặn kẽ như vậy không tốt, sẽ ảnh hưởng hình tượng của Lãng gia.

Ở trên ghế mây, Thẩm Lãng nhìn ngọn đô thành Đại Nam.

Cái này cũng có thể trở thành đô thành?

Thực sự còn chẳng lớn bằng Huyền Vũ.

Ngược lại có tường thành, hơn nữa tường thành này vô cùngkhác biệt.

Bên trong là tường đất, bên ngoài là gỗ thô to.

Chính là cắm cả một cái cây vào trên mặt đất, sắp ngay ngắn làm tường thành.

Ngược lại chớ xem thường loại tường thành này, cũng đặc biệt vững chắc.

Toàn bộ chu vi của bức tường đô thành Đại Nam cũng sẽ không vượt qua mười dặm, nhà cửa bên trong cũng tràn đầy phong cách riêng của tộc Sa Man.

Gần như toàn bộ cũng làm bằng gỗ.

Hơn nữa còn có rất nhiều hầm ngầm.

Bởi vì có một số người của tộc Sa Man thích ở dưới đất, cảm thấy có cảm giác an toàn, hơn nữa mát mẻ.

Ở giữa thành Đại Nam có một đền thờ cổ xưa, mặc dù trải qua tu sửa, nhưng vẫn là có vẻ cũ nát không thể tả, tràn đầy tuế nguyệt tang thương.

Đây chính là hoàng cung vua Căng.

- Cảm giác nơi này so với hoàng cung của nương tử ta còn tồi tàn hơn. - Đại Ngốc nói.

Ồ, không dễ dàng, Đại Ngốc cũng có quan điểm thẩm mỹ.

Nhưng mà hoàng cung vợ ngươi chẳng hề tồi tàn một chút nào, ngược lại khí thế rộng rãi, thậm chí so với hoàng cung Việt quốc còn cao hơn một chút.

Cuối cùng năm đó vua Khương Arugan cướp bóc thiên hạ, tập hợp cả nước lực kiến tạo cung vua Khương, làm sao xây bự nhất thì xây.

- Hoàng cung của nương tử ngươi không gọi là tồi tàn mà là xấu. - Thẩm Lãng nói.

Đại Ngốc nói:

- Vậy cái hoàng cung đó vừa xấu vừa tàn.

Ghê gớm, đàn ông quả nhiên vẫn là phải do đàn bà dạy, theo vợ một năm, Đại Ngốc trở nên biết nói chuyện thế này.

Toàn bộ dân cư của đô thành Đại Nam không vượt qua ba vạn người, nhưng toàn bộ cũng là gia quyến nhân vật trọng yếu, thậm chí mấy đứa con của vua Căng đều ở bên trong.

- Chuẩn bị công thành!

Thẩm Lãng hạ lệnh.

Tức khắc, hai nghìn quân Niết Bàn bắt đầu chỉnh lý trang bị.

Kiểm tra áo giáp trên người, đeo mũ giáp.

Xuất ra đá mài đao, mài Mạch Đao trong tay sáng lên.

Bỏ xuống toàn bộ đồ quân nhu.

Ở trong rừng tập kết.

Chẳng bao lâu, một trường thành bằng sắt lại một lần nữa xuất hiện.

- Xuất phát!

Nhánh quân cực kỳ anh dũng này di ra khỏi rừng thật chỉnh tề vọt về phía đô thành Đại Nam!

Trong nháy mắt, liền vọt tới dưới tường thành!

Thế nhưng, bên trong thành trì có vẻ có chút yên lặng!

Sau một lát!

- Ấuuu, ấu uuu...

Trong không khí truyền đến một mùi tanh hôi.

Một đám linh cẩu từ trong rừng rậm cuồng xung phong ra.

Lại là linh cẩu?

Chỉ bất quá, lần này không có nhiều bằng lúc bao vây tấn công Mộc Lan, chỉ có hơn một ngàn con mà thôi.

Chỉ bất quá, chúng nó cũng hung tàn như nhau.

Đồng dạng có tốc độ nhanh như chớp.

Chỉ bất quá ở đây cũng không có Mộc Lan, không có khí tức người thượng cổ có thể làm chúng nó kinh sợ mà lui.

Gần như trong nháy mắt, những con linh cẩu này liền chợt vọt tới.

Chúng nó định nhào lên cắn quân Niết Bàn đầu tiên.

- Nhất đao lưỡng đoạn!

Quân Niết Bàn đầu tiên quơ Mạch Đao chém giết đều tăm tắp.

Hoa lệ vô cùng.

Trong nháy mắt...

Những thứ linh cẩu này nhảy trên không trung, trực tiếp đã bị chém thành hai khúc.

Quân Niết Bàn thứ hai là cung thủ, cho nên đối mặt những quân đoàn linh cẩu này hết sức nguy hiểm, bởi vì bọn họ vì linh hoạt, áo giáp đặc biệt mỏng. Hơn nữa cung tên thích hợp tầm xa, không thích hợp cận chiến.

Chính là quân Niết Bàn đầu tiên, cơ hồ là vua cận chiến.

Áo giáp trên người bọn họ dù không nặng 100 cân như lúc trước, nhưng cũng qua 50 cân, toàn bộ đều là loại giáp bằng thép tinh chế tốt nhất. Những con linh cẩu này xông lên, cũng hoàn toàn là muốn chết.

- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Liên tiếp vài lần nhất đao lưỡng đoạn.

Hơn một ngàn con linh cẩu xông lên bị chém giết hơn phân nửa, còn lại gần một nửa bỏ trốn mất dạng.

Chúng nó là thứ xảo quyệt, cũng là động vật thích bắt nạt kẻ yếu.

Ngay sau đó.

Trong rừng rậm lại truyền tới từng đợt nổ.

Quả nhiên lại là tượng binh.

Voi lớn như vậy? Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên thấy.

Chiều dài vượt qua mười mét, cao năm mét, chỉ có điều số lượng không nhiều, trọng lượng vượt qua mười lăm tấn, tuyệt đối quái vật lớn.

Cũng chỉ có mấy chục con mà thôi.

Trên lưng mỗi con voi có bảy tám võ sĩ tộc Sa Man.

Nhưng mấy chục con voi, cùng nhau xung phong, khí thế cũng rõ ràng vô cùng kinh người.

Hoàn toàn không thua gì một nhánh kỵ binh tinh nhuệ.

Thậm chí đáng sợ hơn nữa.

Bất kỳ quân đội chỉ cần bị những con voi này đạp, tuyệt đối làm thịt, phân cũng vãi ra luôn.

Chỉ cần để mấy chục con voi này xông lên, vậy không quản cái gì quân trận đều triệt để phá hủy, coi như là thất bại.

- Ầm ầm ầm...

Mấy chục con voi nhào điên cuồng về quân Niết Bàn Thẩm Lãng.

Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

- Chuẩn bị!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, mấy trăm quân Niết Bàn giơ lên nỏ lớn.

Mũi tên bên trong nỏ lớn, toàn bộ là đặc chế.

Mỗi một nhánh dài chừng một thước.

Có đến mười mấy loại, có loại mũi tên bên trong là kịch độc, kịch độc xyanua.

Có mũi tên bên trong là phốt pho trắng và dung dịch oxy hóa.

Có mũi tên bên trong là thuốc thần kinh.

Đối mặt quân đội quy mô lớn, loại tên đặc chế này không dùng được, bởi vì quá thưa thớt, bởi mỗi một nhánh tên đều vô cùng quý góa.

Nhưng khi đối mặt với loại voi quái vật này, những mũi tên đặc biệt này càng dùng tốt, mà tỉ suất chi phí hiệu quả đặc biệt cao.

- Bắn!

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Đợt cường nỏ đầu tiên được bắn ra.

- Phụt phập, phụt phận...

Gần như không ngoài dự tính.

Dễ dàng như trở bàn tay trúng mấy chục con voi.

Mục tiêu lớn như vậy, nếu như bắn không trúng vậy ngu xuẩn cỡ nào?

Đợt tên đầu tiên là mũi tên phốt pho trắng.

Khi cắm vào cơ thể voi, sau đó ngọn lửa bắt đầu cháy hừng hực.

Tức khắc những con voi này không chịu nổi đau đớn, phát ra kinh thiên kêu thảm thiết.

Trên người tượng binh cũng không khống chế nổi nữa.

Chúng nó có thân thể ngửa ra sau, có nằm lăn lộn trên mặt đất, có vùi thân trong ngọn lửa.

Những nài voi trên người tượng binh đều rơi xuống.

Phần lớn voi chạy trốn vào rừng.

Còn có một số ít voi hoàn toàn hoàn toàn hoảng hốt chạy bừa nên ngược lại vọt tới về phía Thẩm Lãng bên này.

Vậy không có cách nào.

Chỉ có thể sẽ bắn đợt thứ hai, tên tộc xyanua.

- Vù vù vù vù...

Đợt cường nỏ thứ hai được bắn.

Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

Trúng tên, sau đó những con voi này đều ngã xuống đất.

Còn nữa không?

Còn có thủ đoạn gì nữa à?

Lẽ nào vua Căng ở kinh đô Đại Nam chỉ có thả một đơn voi và linh cẩu phòng thủ sao? Đây chính là tổng bộ của tộc Sa Man kia mà.

Thẩm Lãng đứng ở ngoài thành chờ.

Kết quả, sẽ cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Tiếp đó, hắn hạ lệnh quân Niết Bàn thứ hai xoay người, chuẩn bị công thành.

Mà ngay tại lúc này.

Cổng thành kinh đô Đại Nam mở ra.

Xuất hiện một lão già.

Mặc áo choàng bằng vải đay, già đến nỗi gần như không đoán được tuổi.

- Các hạ chính là công tử Thẩm Lãng?

Thẩm Lãng nói:

- Bái kiến lão giả.

Lão giả nói:

- Ta là quốc sư Đại Nam, Sa Ẩm!

- Bái kiến quốc sư!

Lão già nói:

- Thẩm công tử tới kinh đô Đại Nam của ta, ý đồ như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Thúc ép vua Căng lui binh.

Lão giả nói:

- Công tử Thẩm Lãng muốn dùng tất cả mọi người trong đô thành Đại Nam của ta làm con tin, thúc ép vua Căng chịu thua?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng!

Lão giả nói:

- Thẩm công tử mời vào, không cần công thành!

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Quốc sư Đại Nam chậm rãi nói:

- Ta vốn là còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng có thể cũng chỉ có thể là tăng thêm thương vong.

Lão già vung tay lên.

Tức khắc, toàn bộ mặt đất xuất hiện vô số cái lỗ, mấy nghìn, mấy vạn con rắn độc đều chui ra.

Chi chít, vô số kể, để cho người ta rợn cả tóc gáy.

Cái tộc Sa Man này rõ ràng quỷ dị, xuất kỳ bất ý thủ đoạn để cho người ta khó lòng phòng bị.

Quân đội bình thường tới, chỉ sợ thực sự chết không có chỗ chôn.

Ngay sau đó, trong rừng rậm vang lên tiếng cây cối ngã rạp.

Tiếp đó hơn mười con trăn khổng lồ vọt ra.

Những con trăn khổng lồ này mỗi con vượt quá 20 mét, chiều dày còn lớn hơn thùng nước.

Nhưng những điều này không khủng khiếp.

Cuối cùng quân Niết Bàn đầu tiên toàn thân đều ở trong khôi giáp, rắn độc bình thường cũng không cắn nổi.

Coi như là loại trăn khổng lồ có đường kính vòng thân bằng cả cái xô cũng dùng một đao chém làm đôi thành quân lương.

Đáng sợ nhất là loại rắn độc kế tiếp này.

Chúng dài chừng hai thước nhưng vô cùng mảnh, so với ngón út còn nhỏ hơn một nửa.

Hơn nữa tốc độ bò quá nhanh, còn có thể bắn ra.

Cái loại rắn độc mảnh dẻ này mới là thứ trí mạng, nó có thể chui vào khe hở áo giáp, tiếp đó cắn một cái, khoảng cách tử vong của võ sĩ quân Niết Bàn liền không xa.

Những con rắn độc mảnh dẻ này, không ngừng trồi lên mặt đất.

Ước chừng hơn mấy nghìn con.

Thật sự là quân đoàn rắn độc đáng sợ, quả thực để cho người ta không thể nào phòng thủ.

Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm nói:

- Công tử Thẩm Lãng, quân đoàn rắn độc này của ta cũng đủ tiêu diệt bất kỳ nhánh quân đội xâm chiếm nào. Nhưng lại tiêu diệt không được quân đội của ngài, có đúng không? Ta đã ngửi được mùi kẻ thù tự nhiên của rắn độc!

Thẩm Lãng gật đầu.

Đại Ngốc để một cái rương đxuống.

Mở ra cái rương, bên trong là một bồn hoa thật to.

Trên bồn hoa có mấy nghìn lá cây, mấy trăm cánh hoa.

Nhẹ nhàng thổi một cái.

Lá và cánh hoa này toàn bộ bay lên.

Toàn bộ cũng là bươm bướm rực cỡ xinh đẹp.

Mấy nghìn con bướm này chợt tản ra.

Trong nháy mắt, vô số rắn độc đều nhao nhao kéo lui.

Trăn khổng lồ trở lại trong rừng.

Rắn độc mảnh dẻ kia một lần nữa chui vào đất.

Thẩm Lãng đã sớm dự kiến kế hoạch tới tiến đánh kinh đô Đại Nam, đương nhiên là lo trước khỏi hoạ.

- Nếu như không có đoán sai, đây là tác phẩm núi Phù Đồ Ngô Đồ Tử đi. - Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngô Đồ Tử đang là ân sư của ta, đây là lễ vật của người tặng cho ta.

Nhưng mà vào lúc này, trên không truyền đến một tiếng rống giận như sấm sét.

- Thẩm Lãng, ngươi muốn công phá thành Đại Nam, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, ngươi và ta rõ ràng oan gia ngõ hẹp!

Quả nhiên là người quen cũ, đầu đà Khổ Nan của Đại Kiếp Tự.

Tiếp tục, từ trên tường thành xuất hiện mấy nghìn cao thủ Đại Kiếp Tự.

Đây không phải là tăng binh, mà là quân đoàn võ giả.

Đầu đà Khổ Nan nói:

- Vua Căng quá cẩn thận rồi, vì không muốn kích thích thần kinh đế quốc Đại Viêm, cho nên không để cho Đại Kiếp Tự chúng ta tham gia tiến công cuộc chiến Việt quốc. Vốn tưởng rằng một trận chiến này Đại Kiếp Tự của ta phải nhàm chán, không nghĩ tới lại gặp Thẩm Lãng nhà ngươi, hôm nay ngươi và ta liền chân chính quyết chiến đánh một trận, nhìn xem quân Niết Bàn của ngươi mạnh hay là quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự của ta càng mạnh.

Quân đoàn võ đạo không giống như tăng binh.

Bọn họ tu luyện là võ đạo cá nhân, mỗi người đều có tu vi rất cao.

Có thể nói ví von thế này, mỗi một nvõ sĩ Đại Kiếp Tự đều có tiêu chuẩn võ công vượt qua quân Niết Bàn.

Thế nhưng, tập thể tác chiến.

Lại chưa chắc là đối thủ quân Niết Bàn.

Quân Niết Bàn nhất đao lưỡng đoạn, thực sự quá kinh người.

Chỉ bất quá một khi khai chiến, quân Niết Bàn nhất định sẽ có thương vong, hơn nữa là thương vong rất lớn.

Đại Kiếp Tự đầu đà Khổ Nan hét lớn:

- Thẩm Lãng, muốn tiến đánh kinh thành Đại Nam, có thể hả? Xông lên đi, ngươi và ta quyết một trận tử chiến!

- Chuẩn bị!

Võ sĩ Đại Kiếp Tự, đều giật giật chiến đao trong tay

Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm chậm rãi nói:

- Khổ Nan, để đao xuống!

Đầu đà Khổ Nan kinh ngạc nói:

- Sư thúc, chúng ta sẽ không thua. Con không tin hai nghìn cao thủ Đại Kiếp Tự của ta còn đánh không lại hai nghìn quân Niết Bàn của hắn.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Ta đã không phải là sư thúc của con nữa, ta đã thoát ly Đại Kiếp Tự, con và ta không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Ta bây giờ chỉ là một cố vấn riêng cho vua Căng, thuận tiện làm thầy của con ngài ấy mà thôi.

- Nơi này là kinh thành Đại Nam của ta, không phải Đại Kiếp Tự, cho nên phải do quốc sư như ta đây định đoạt, toàn bộ võ sĩ Đại Kiếp Tự, buông xuống chiến đao, bằng không ta sẽ phải đuổi người!

Đầu đà Khổ Nan giận dữ hét:

- Sư thúc, ngươi vì sao phải mềm yếu như thế? Liều mạng đánh một trận, có thể thế nào?

- Để đao xuống! - Quốc sư Sa Ẩm nói.

Giọng lão không lớn.

Nhưng trong không khí giống như một cổ lực lượng cường đại chấn động.

Vị quốc sư Sa Ẩm này có võ công cực kỳ cao cường.

Tức khắc, hai nghìn người thuộc quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự, buông chiến đao trong tay xuống.

- Thẩm công tử, mời vào thành! - Quốc sư Sa Ẩm nói.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại chỉ chốc lát, tiếp đó gật đầu.

...

Kế tiếp, không có bất kỳ chiến đấu nào, Thẩm Lãng mang theo hai nghìn quân Niết Bàn tiến vào bên trong thành Đại Nam!

- Thẩm công tử, mời ngồi!

Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng vị quốc sư Sa Ẩm này coi như ngồi ở chiếu trên đường.

- Thẩm công tử, mời dùng trà.

Quốc sư Sa Ẩm đưa một ly trà đến.

Thẩm Lãng dùng x quang kiểm tra, dùng trí não phân tích.

Tiếp đó, uống một hơi cạn sạch.

- Đây là lá trúc, mùi vị cũng được. - Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Ta đến từ Đại Kiếp Cung, trận chiến cách đây mấy chục năm ấy ta cũng tham gia, chính là cái trận Đại Kiếp Cung trên Tuyết Sơn.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Bối phận của vị quốc sư Sa Ẩm ở Đại Kiếp Tự này rất cao a.

- Ta miễn cưỡng xem như là trưởng lão Đại Kiếp Tự, ta đã từng viết thơ hỏi qua Khương Ly bệ hạ, vì sao nhất định phải diệt Đại Kiếp Tự của ta? - Sa Ẩm nói:

- Ta lúc đó hỏi như vậy, Khương Ly bệ hạ luôn luôn thống hận mấy đại thế lực siêu thoát phong toả độc quyền văn minh thượng cổ, lường gạt thiên hạ. Đại Kiếp Tự của ta thì nguyện ý chia sẻ văn minh thượng cổ, vì sao phải diệt chúng ta?

Thẩm Lãng nói:

- Khương Ly bệ hạ là nói như thế nào?

Sa Ẩm nói:

- Khương Ly trả lời nói, mấy đại thế lực siêu thoát khác phong toả văn minh thượng cổ, coi là là một loại ngu dân. Mà Đại Kiếp Tự lợi dụng văn minh thượng cổ thao túng quyền quý, ngầm chiếm mồ hôi nước mắt nhân dân, chuyên chú bàng môn tà đạo trong văn minh thượng cổ nên càng thêm đại ác, cho nên hắn xuất thủ diệt Đại Kiếp Tự trước.

Thẩm Lãng lặng im, chuyện này hắn không có trải qua, hiểu rõ cũng không nhiều, không phán xét sao cho hay.

Sa Ẩm nói:

- Ta lúc đó cho là hắn nói có lý, nhưng vẫn là theo Đại Kiếp Tự lui lại nói các nước Tây Vực. Không nghĩ tới thủ đoạn Đại Kiếp Tự ở các nước Tây Vực càng thêm tà dị kịch liệt, càng thêm tàn hại vạn dân, cho nên ta thoát khỏi Đại Kiếp Tự.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như thế, vua Căng vì sao còn hợp tác với Đại Kiếp Tự?

Sa Ẩm nói:

- Vua Căng là cùng ta hợp tác, không tính là hợp tác với Đại Kiếp Tự. Tộc Sa Man cùng mỗi chỗ không giống nhau, ở đây càng cần sức mạnh tín ngưỡng, Thẩm công tử người thông minh như vậy, mới có thể hiểu.

Thẩm Lãng gật đầu.

Sa Ẩm nói:

- Cho nên, vua Căng cùng ta muốn sáng lập một học thuyết càng thêm thuần túy, dùng để ngưng tụ tinh thần cùng tín ngưỡng tộc Sa Man. Cái này quá khó, thế cho nên cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa bắt đầu từ đâu. Đương nhiên Đại Kiếp Tự không muốn buông tha cơ hội lần này, cho nên vẫn muốn mượn vua Căng một lần nữa trở lại thế giới phương đông. Nhưng mà, vua Căng cự tuyệt tăng binh Đại Kiếp Tự trợ giúp.

Thẩm Lãng tiếp tục lặng im.

Sa Ẩm nói:

- Lúc chúa công dẫn binh đông chinh, giao cả đô thành Đại Nam cho ta. Không nghĩ tới Thẩm công tử lại thực sự đến.

Thẩm Lãng nói:

- Ta viễn chinh mấy ngàn dặm tiến đánh kinh đô Đại Nam, tuy rằng thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng cũng chưa hoàn toàn ngoài dự liệu của vua Căng đúng không?

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Quân đoàn linh cẩu bị ngài diệt, tượng binh cũng không được, quân đoàn rắn độc cũng không được. Bây giờ chúng ta còn dư lại hai nghìn võ sĩ quân đoàn Đại Kiếp Tự, nhưng... Chúng ta không muốn thiếu Đại Kiếp Tự nhân tình, không biết Thẩm công tử có thể hiểu được không?

- Hiểu!

Cho nên, vừa rồi quốc sư Sa Ẩm để quân đoàn võ đạo của Đại Kiếp Tự buông xuống binh khí.

- Căn cứ lão hủ tính toán, nếu như Thẩm công tử quân Niết Bàn cùng quân đoàn võ đạo Đại Kiếp Tự khai chiến, cũng có thể sẽ thắng, nhưng quân Niết Bàn của Thẩm công tử có thể còn lại một phần ba, thậm chí chừng một phần tư, thương vong sẽ đặc biệt nặng nề.

Thẩm Lãng không nói gì, bên cạnh Kiếm vương Lý Thiên Thu gật đầu.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Cho nên, đơn giản cũng không cần đánh, cũng đỡ phải tăng thêm thương vong. Thẩm công tử muốn vào thành, vậy cứ vào thành đi.

Điểm ấy quả thật làm cho Thẩm Lãng không nghĩ tới, quân đội của hắn đã vậy còn quá dễ dàng liền vào đô thành Đại Nam.

Đây coi là không đánh mà hàng à?

Không phải!

Thế nhưng trong thành cũng không có bất kỳ cạm bẫy.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Thẩm công tử là vì cứu Việt quốc, cho nên mấy ngàn dặm viễn chinh, đây là chỗ đại nghĩa. Mà chúa công nhà ta, vì cơ nghiệp nước Đại Nam mà bắc phạt, cũng là đại nghĩa. Một trận chiến này, không có đúng với sai.

Thẩm Lãng lại bưng lên một chén nước trà uống xong.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Thẩm công tử vì thúc ép chủ của ta công lui binh, muốn dùng tất cả mọi người kinh đô Đại Nam làm con tin, phương diện này cần phải bao gồm con của vua Căng, con của Xu Mật Sứ Tô Nan và toàn bộ gia quyến thành viên quan trọng của cả nước Đại Nam đều ở nơi này.

Thẩm Lãng ngầm thừa nhận.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Không biết Thẩm công tử có hiểu rõ người của tộc Sa Man hay không? Bọn họ không muốn đầu hàng, cũng không muốn thành làm con tin. Nếu có người để đao lên cổ của một người đàn bà, thúc ép chồng người đàn bà đó đầu hàng thì đàn bà tộc Sa Man thà tự sát, cũng không muốn thấy chồng mình thỏa hiệp đầu hàng!

Thẩm Lãng thân thể run lên.

Quốc sư Sa Ẩm vung tay lên.

Cổng hoàng cung nước Đại Nam từ từ mở ra.

Bên trong chi chít cũng là người, có vô số đàn bà và trẻ nhỏ.

Chỗ này ngoài vợ vua Căng ra, còn có mấy đứa con của gã và cả những đứa con của Tô Nan.

Tất cả gia quyến của những thành viên quan trọng nhất nước Đại Nam đều ở đây.

Nhưng trong cái vương cung này chất đầy củi chi chít.

Còn tưới cả dầu cây trẩu.

Quốc sư Sa Ẩm cười nói:

- Thẩm công tử, lão hủ đi trước một bước.

Tiếp đó, lão chậm rãi tiến vào bên trong vương cung, đi tới chỗ chồng củi cao nhất.

Tưới đi.

Có người tưới dầu cây trẩu lên người lão.

Ngay sau đó, mộ người đàn bà xuất hiện.

Một phụ nữ xinh đẹp, mềm yếu tái nhợt.

Nàng chính là một người vợ khác của vua Căng, Sa Nhu.

Nàng giơ trong tay một cây đuốc.

Đứng ở trong đống củi được tẩm dầu cây trẩu.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Công tử Thẩm Lãng, chúng ta không muốn đầu hàng, cũng không muốn biến thành con tin của ngài, lại thêm không muốn chúa công vì chúng ta mà thỏa hiệp chịu thua. Cho nên... Chúng ta lựa chọn chết.

Chỉ cần cây đuốc hạ xuống.

Toàn bộ hoàng cung đều có thể cháy hừng hực.

Bên trong vô số củi, vô số dầu cây trẩu.

Trong nháy mắt sẽ đốt cháy mấy nghìn người hoa thành than cốc.

Trong phút chốc!

Thẩm Lãng rợn cả tóc gáy, da đầu tê dại.

Hắn một chút cũng không muốn ý chí và quyết tâm của quốc sư Sa Ẩm được thực hiện.

Phía sau, Đại Kiếp Tự đầu đà Khổ Nan hét lớn:

- Sư thúc, vì sao phải như thế? Vì sao phải như thế? Rõ ràng có thể đánh một trận, vì sao phải đốt chết bản thân? Đốt chết tất cả mọi người?

Quốc sư Sa Ẩm không nói gì, mà là lẳng lặng nhìn Thẩm Lãng.

Bên trong ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, bất kể là người lớn, hay là trẻ nhỏ.

Ánh mắt không cuồng nhiệt, nhưng vô cùng yên lặng.

Chỉ cần Thẩm Lãng vung tay lên, bọn họ liền tự đốt chính mình.

Tuyệt đối không đầu hàng, cũng sẽ không trở thành con tin của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thật sự bị sốc.

Vua Căng, ngươi có tài đức gì?

Lại có con dân như vậy, có quốc sư như vậy?

Việt quốc có dân chúng như vậy à?

Không có!

Vương quốc Đại Càn trước kia từng có con dân như vậy, hơn nữa còn rất nhiều.

Kế tiếp phải làm sao?

Kinh thành Đại Nam không thể đánh, Thẩm Lãng liền lấy được.

Nhưng lấy xuống chẳng qua là một tòa thành rỗng.

Tùy ý những người này tự đốt cháy hết à?

Kể cả hơn mấy trăm ngàn đứa bé?

Vua Căng, ngươi giỏi lắm.

Ngươi thật sự con mẹ nó giỏi lắm.

Nếu như đốt cháy hết những người này, vậy vua Căng càng không thể nào thỏa hiệp nhượng bộ, hắn chỉ có thể cùng Thẩm Lãng triệt để không chết không thôi.

Quốc sư Sa Ẩm không có bất kỳ khuyên bảo, chẳng qua là lẳng lặng đợi Thẩm Lãng quyết định.

Hoặc là Thẩm Lãng rút đi.

Hoặc là, hắn tất cả toàn bộ đốt chết bản thân.

...

- Đ, đ, đ*...

Thẩm Lãng chửi ầm lên.

Tiếp đó, hắn chợt đứng lên, giơ ngón tay giữa về phía quốc sư Sa Ẩm cùng mấy nghìn người nói:

- Lợi hại, các ngươi lợi hại, ta không thể trêu vào!

- Đi, lui binh!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Hai nghìn quân Niết Bàn, thật chỉnh tề rút lui khỏi đô thành Đại Nam.

Quốc sư Sa Ẩm dập đầu nói:

- Cảm ơn ơn cứu mạng của Thẩm công tử.

Thẩm Lãng che lỗ tai, không muốn nghe lão già này nói.

Đám người kia quá mạnh, không muốn để ý tới.

Sau khi rút lui khỏi kinh đô Đại Nam.

Quân đội của Thẩm Lãng tập kết, đang muốn rời xa.

Bỗng nhiên, trong thành tuôn ra hơn một nghìn người đàn bà.

Mỗi người cầm một cái giỏ, bên trong chất đủ loại thịt muối, hoa quả, còn có khoai lang v.v…

Toàn bộ cũng là lương thực.

Tầm hơn một nghìn giỏ.

Đặt ở trước mặt quân đội của Thẩm Lãng, tiếp đó lại vô thanh vô tức rời đi.

Ta... Mẹ kiếp.

Chúng ta đang có chiến tranh? Các ngươi tặng lương thực và cả thịt cho ta là sao?

Còn đánh ra cách mạng hữu nghị ấy à?

Chúng ta là kẻ địch, là kẻ thù!

- Lấy đi, lấy đi...

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai nghìn quân Niết Bàn mang hết cả đống lương thực và thịt muối này đi.

Rời xa đô thành Đại Nam, lui trở về trong rừng rậm.

Tiếp đó, quân đội đóng quân.

......

Buổi tối, Thẩm Lãng đang nhìn bầu trời ngây người.

Mấy ngàn dặm viễn chinh, tốn công vô ích.

Người ta không cần âm mưu, trực tiếp dùng nhân tâm đánh bại Thẩm Lãng.

Có thể chắc chắn rằng, kế tiếp chỉ cần quân đội Thẩm Lãng tới gần đô thành Đại Nam, quốc sư Sa Ẩm không bao giờ gặp mặt hắn nữa, cũng sẽ không nói chuyện với hắn, trực tiếp sẽ phóng hỏa đốt hoàng cung, đốt chết tất cả mọi người rồi.

Con đường này, đã tuyệt.

Kế tiếp phải làm sao?

Cứ như vậy trở lại?

Hoàn toàn tốn công vô ích?

Thời gian đã không còn nhiều nữa.

Tác dụng của Hoàng Kim Long Huyết của hơn tám ngàn tên Thành Vệ Binh trong thành Dương Qua sẽ không còn.

Đến lúc đó Tô Nan có thể dễ dàng đánh bại bọn họ.

Dẹp xong thành Dương Qua, sau đó phía trước liền triệt để thông suốt.

Đại quân của Tô Nan, trực tiếp đánh tới đô thành Việt quốc.

Việt quốc liền mất nước!

Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ tự sát.

Cho nên Thẩm Lãng không thể cứ như vậy trở lại!

Trận đỉnh phong quyết đấu với vua Căng đây không chỉ là đấu về mặt quân sự mà còn đấu cả trí tuệ lẫn lòng ngươi.

Một khi trở lại, liền thua!

Thành thật mà nói, Thẩm Lãng cho tới bây giờ cũng không có bị động như vậy.

Lúc trước, khi hắn và Trương Xung cùng làm đối thủ Tô Nan, Thẩm Lãng cơ hồ là từ đầu tới đuôi tận dụng thế thượng phong.

Mà bây giờ!

Còn quyết đấu giữa hắn và vua Căng.

Chí ít bây giờ rơi xuống hạ phong.

Mộc Lan bên kia thua.

Thẩm Lãng bên này, tạm thời cũng xem như thua một nửa.

Vua Căng lợi hại, người này... lợi hại.

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Vua Căng trước đây không hoàn toàn như vậy, đến tột cùng chuyện gì để hắn xảy ra lột xác? Bây giờ dù cho lấy tư cách địch nhân của hắn, chẳng những không hận hắn, ngược lại còn kính nể hắn.

Đúng vậy, đây thật là ngày chó má.

Lý Thiên Thu nói:

- Có một quân vương thế này ở tộc Sa Man, là một chuyện tốt, có thể cho văn minh thế giới phương đông rọi sáng trên vùng đất hoang dã này.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết, cho nên ta cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ muốn tiêu diệt cái gì nước Đại Nam. Ta chỉ muốn cho hắn lui binh, ta chỉ muốn cho hắn rời khỏi trò chơi bao vây tấn công Việt quốc này, mà hắn cũng muốn ta rời khỏi cái trò chơi này.

Lý Thiên Thu nói:

- Các ngươi sẽ trở thành tri kỷ bạn tốt.

- Cút, cút, cút... - Thẩm Lãng thở gấp nói:

- Ai muốn làm bạn tốt của hắn? Mẹ nó, lão tử cho tới bây giờ cũng không có bị kìm nén như thế này.

Kiếm vương Lý Thiên Thu với Việt quốc, thậm chí đối với Ninh Chính đều không có tình cảm gì.

Ông thấy, Việt quốc diệt vong, Ninh Nguyên Hiến đã chết cũng không có gì không tốt.

Thẩm Lãng mang theo hai đội quân Niết Bàn trở lại thành Nộ Triều cũng được, vẫn không buồn không lo.

Nhưng Thẩm Lãng không nghĩ như vậy.

Con người này không thua nổi.

Ta tuyệt đối không thể thua.

Vua Căng nhà ngươi dù cho lợi hại đến đâu nữa, cũng phải thua ở trong tay của ta.

Ngươi chịu thua trước, chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết tình giao hữu sau.

Hơn nữa, Thẩm Lãng ta đây không thể để cho Việt quốc diệt vong, không thể để cho Ninh Nguyên Hiến tự sát.

Ta càng không thể thua ở trong tay vua Căng.

Nhất định còn có biện pháp nào thúc ép vua Căng thỏa hiệp chịu thua, thúc ép gã rời khỏi trò chơi diệt Việt này.

Thẩm Lãng ta đây nhất định có thể thắng!

Ta đã có linh cảm.

Ta phải bắt được cái linh cảm này.

Trong não Thẩm Lãng quả thật có linh cảm, nhưng giống như một bầu trời chi chít những ngôi sao, muốn tìm được trúng một ngôi sao, quả thực rất khó.

Còn có cái gì là yếu tố then chốt để đánh bại vua Căng kia chứ?

Cái gì? Cái gì?

Chỉ cần tìm được vật này, trực tiếp liền thắng.

Còn có cái gì là so với đô thành Nam Ẩu cùng kinh đô Đại Nam càng trọng yếu hơn ở đâu?

Thậm chí quan hệ đến lý tưởng cùng cơ nghiệp của vua Căng đời này, quan hệ đến sự nghiệp thiên thu vĩ đại của nước Đại Nam.

Cái gì mới là bảy tấc của vua Căng?

Bỗng nhiên, mắt Thẩm Lãng chợt sáng ngời.

Buông ra tư duy, dùng tưởng tượng to gan nhất.

Tưởng tượng lớn mật nhất, cẩn thận tìm chứng cứ!

Đúng, là đạo lý này.

Vua Căng vì sao ở trong hai năm ngắn ngủi liền quật khởi? Hơn nữa xảy ra sự lột xác không ngờ đến thế?

Nếu như không có nhớ lầm, gã lột xác là từ hang Vạn Rắn bắt đầu.

Cha của vua Căng là quốc chủ Nam Ẩu, bị tộc Sa Man coi là nội gian lớn nhất.

Ông ta rõ ràng là người của tộc Sa Man, lại dựa vào Việt quốc, thành lập nước Nam Ẩu, biến thành tay chân lớn nhất của Việt quốc, chết người của tộc Sa Man vô số suốt mấy trăm năm, hoàn toàn là nợ máu nặng trĩu.

Cho nên vua Căng vào tộc Sa Man cầu viện, chẳng những không có được viện trợ, ngược lại bị xếp vào cực hình, ném xuống hang Vạn Rắn.

Nguyên bản gã phải chết không toàn thây.

Vì sao không có chết?

Căn cứ ghi chép của Ngô Đồ Tử.

Thế giới này có một số người có huyết mạch lột xác.

Mà loại huyết mạch lột xác này, có chút đồng dạng với phản tổ.

Chính là gen người thượng cổ, tình cờ được biểu hiện trên thân người thế giối này.

Ví như Ngô Đồ Tử chính là đời thứ hai Huyết Mạch Đột Biến, Mộc Lan bây giờ cũng vậy.

Như vậy vua Căng có phải cũng là người đột biến huyết mạch, bất kể là đời thứ nhất, hay là đời thứ hai.

Thẩm Lãng suy đoán là có đạo lý.

Thời thượng cổ, mảnh đất này của tộc Sa Man thuộc về đế quốc Đại Xi, người của đế quốc này là vua rừng rậm, vô số dã thú và trùng độc đều lui khỏi khu vực của con người và xem bọn họ là vua.

Mà vua Căng, coi như là con lai tộc Sa Man. Cha của gã là người của tộc Sa Man, mẹ là người Việt quốc, hơn nữa sau khi mẹ gã sinh gã xong cũng đã chết.

Thẩm Lãng tiếp tục suy đoán.

Vua Căng bị ném xuống hang Vạn Rắn, vô số rắn độc chẳng những không có cắn chết gã, ngược lại sợ gã, cho nên gã còn sống.

Nhưng chỉ e rằng cái kỳ ngộ này còn chưa đủ.

Gã còn cần một trận lột xác.

Có phải di tích thượng cổ hay không?

Gần cái hang Vạn Rắn, phải chăng có di tích thượng cổ?

Vua Căng phải chăng lấy được một di tích thượng cổ, cái này mới xảy ra lột xác hoàn toàn.

Nhất là lột xác về mặt tinh thần cùng ý chí.

Cũng chính là phát hiện cái di tích thượng cổ này, khiến cho gã nắm giữ tri thức thượng cổ, chấn phục các tù trưởng bộ lạc tộc Sa Man, trở thành người trời chọn.

Các bộ lạc của tộc Sa Man đều có bản lãnh của mình, ví như bộ lạc Linh Cẩu, chuyên môn thuần hóa linh cẩu.

Còn có bộ lạc Tượng Binh, còn có bộ lạc Phi Điểu v.v...

Đám người kia dựa vào truyền miệng mà giữ lại bản lĩnh tổ tiên từng đời một cho tới bây giờ.

Nhưng, những thứ bản lĩnh đặc biệt đang không ngừng thất truyền.

Vua Căng lấy được di tích thượng cổ, sau đó diễn ra từng kỳ tích? Cái này mới hoàn toàn chinh phục tộc Sa Man bộ lạc?

Rất có khả năng là như vậy, người của tộc Sa Man sùng bái anh hùng, kính trọng thần tích.

Như vậy cái di tích thượng cổ này ở nơi nào?

Gần hang Vạn Rắn?

Hang Vạn Rắn ở nơi nào?

Cách nơi này một trăm ba mươi dặm.

Một khi Thẩm Lãng suy đoán chính xác.

Vậy cái di tích thượng cổ này chính là then chốt đánh bại vua Căng.

Cái di tích thượng cổ này với vua Căng có mức độ quan trọng vượt xa kinh đô Nam Ẩu, vượt xa nước Việt.

Bởi vì tương lai gã làm sao chấn hưng nước Đại Nam, có thể hoàn toàn phải dựa vào cái di tích thượng cổ này.

Nếu như Thẩm Lãng suy đoán chính xác.

Vậy vua Căng bây giờ đối với cái di tích thượng cổ này khai phá cùng nghiên cứu chỉ tiến hành một phần nhỏ.

Vua Căng muốn duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ của nước Đại Nam lại muốn để nó trở nên văn minh tiên tiến.

Như vậy con đường phát triển với nước Việt, nước Ngô không thông.

Chỉ cần dẫn Nho học vào, ở mức độ nào đó sẽ làm suy yếu dã tính của tộc Sa Man và cả sức chiến đấu của họ.

Cho nên, gã và quốc sư Sa Ẩm muốn thành lập một bộ thần học.

Dùng người đọc sách thống trị nước Đại Nam, phát triển sức sản xuất.

Dùng thần học đặc biệt, vũ trang nước Đại Nam, để nó tiếp tục mạnh mẽ.

Mà cái gọi là thần học, kỳ thực liền đến từ chính di tích thượng cổ.

Căn bản cũng không phải là thần học, mà là một sức mạnh từ văn minh.

Khả năng cái di tích thượng cổ tồn tại, mới là mệnh căn của vua Căng.

Thẩm Lãng chỉ cần tìm được cái di tích thượng cổ này, liền lập tức nắm được bảy tấc của vua Căng.

Gã nhất định sẽ lập tức liền chịu thua, lập tức lui binh!

Giữ được cái di tích thượng cổ này, so cái gì cắt cả hành tỉnh Thiên Nam càng quan trọng hơn.

Đây là căn cơ của gã.

- Đi, đi hang Vạn Rắn! - Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, Đại Ngốc, hai người hộ tống đi vào là được, thẩm thẩm ở tại chỗ này thủ hộ quân Niết Bàn.

- Được. - Vợ của Kiếm Vương nói.

Tiếp đó, Đại Ngốc không nói hai lời trực tiếp cõng Thẩm Lãng, Kiếm vương Lý Thiên Thu ở phía trước dẫn đường.

...

Cái này, chính là hang Vạn Rắn?

Thẩm Lãng dùng mắt x quang vừa nhìn.

Tức khắc da đầu tê dại, cả người đều run lên một cái.

Hang Vạn Rắn đặc biệt gọn gàng dứt khoát.

Đây là một cái hang cực sâu vượt qua mấy trăm mét, hơn nữa hang dưới đất thông suốt bốn phương.

Bên trong chi chít cũng là rắn.

Có nhỏ, có lớn.

Đâu chỉ mười ngàn con hả?

Năm chục ngàn con, mấy trăm ngàn con hoặc hơn.

Đơn giản là biển rắn, bất luận kẻ nào nhảy vào, cam đoan đều chết không toàn thây.

Ở trong đó thứ rắn độc gì cũng có.

Thảo nào dưới hang Vạn Rắn là cực hình lớn nhất của tộc Sa Man.

Ta phải xuống dưới sao?

Không, ta mới không muốn xuống dưới.

Thật là đáng sợ.

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Bằng không, ta đi?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Trí tuệ ngài không đủ nhiều.

Đại Ngốc nói:

- Bằng không ta đi?

Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu đồng thời nhìn sang gã.

Đại Ngốc nói:

- Ta quá ngốc có đúng không?

Thẩm Lãng nói:

- Ta và Kiếm Vương tiền bối cùng xuống, Đại Ngốc ngươi ở phía trên kéo dây, dần dần thả chúng ta xuống!

Đại Ngốc nói:

- Được!

...

Kiếm vương đi xuống nhìn một cái.

Da đầu ông tê dại.

- Thẩm công tử, phía dưới này vô số rắn độc, hơn nữa có thật nhiều con ta căn bản cũng không có gặp qua, đại tông sư cỡ nào đều chết không có chỗ chôn.

Nào chỉ là một đại tông sư, ngay cả mười đại tông sư cũng sẽ chết.

- Nếu như suy đoán của ta chính xác, có thể cái hang Vạn Rắn này thông với một di tích thượng cổ, chỉ cần tìm được cái di tích thượng cổ này, vua Căng sẽ chịu thua ta thôi!

Kiếm vương Lý Thiên Thu bèn hỏi:

- Thẩm công tử, ngài chắc chắn bao nhiêu?

Thẩm Lãng nói:

- Tất cả toàn dựa vào đoán, khoảng chừng bốn thành chắc chắn? Không, vẫn là năm thành đi?

Lý Thiên Thu da đầu tê dại.

Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu cột sợi dây, dần dần đi sâu vào cái hang Vạn Rắn này.

Đại Ngốc cái này khờ quá.

Buông dây nhanh như vậy.

Cơ hồ là rơi tự do.

Thân thể Thẩm Lãng cùng Kiếm vương không ngừng hạ xuống, hạ xuống!

Tiếp đó...

Mấy vạn con mắt đồng thời sáng lên.

Mấy vạn con rắn độc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng!

Con bé chỉ có lớn chừng chiếc đũa.

Còn con to ước chừng dài mấy chục mét, to như một cây đại thụ.

Ta... Mẹ kiếp!

Thẩm Lãng lần đầu tiên bị mấy vạn con rắn vây xem.

Một giây sau!

- Vù vù vù vù vù...

Vô số rắn độc, hơn mấy ngàn vạn con, bỗng nhiên bắn về phía Thẩm Lãng.
Bình Luận (0)
Comment