Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 458 - Chương 458: Quyết Chiến!

Chương 458: Quyết chiến! Chương 458: Quyết chiến!Chương 458: Quyết chiến!

 

 

"Lúc Mộc Lan đến Tam Giác Quỷ, tinh thần lực tiêu hao quá độ, mãi đến khi ta rời khỏi, nàng vẫn còn hôn mê." "Đệ yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nàng cần thời gian dài để bình phục, hôn mê chỉ là chức năng tự bảo vệ mình của cơ thể, thậm chí lúc nàng tỉnh lai, tinh thần và tu vi sẽ tăng lên một bậc."

 

 

"Mấy bé con đều rất tốt, Thẩm Lực vốn yếu ớt, nhưng khi vào Tam Giác Quỷ, ngược lại càng thêm khỏe mạnh." "Còn tiểu công chúa Thẩm Mật đáng yêu nhất, Thẩm Mật thay một cây răng rồi, ta còn ôm nó lên mái nhà, để nó tự đặt cây răng lên đó."

 

 

"Tiểu Thẩm Dã thì quá quấn quít, đệ quan tâm nó đủ không đó? Cứ mỗi lần ta ôm Thẩm Lực và Thẩm Mật, nó liền chạy đến ôm chân của ta, đáng tiếc ta không có ba cánh tay, không cách nào ôm một lượt ba đứa bé."

 

 

"Người nhà của đệ, không đúng... Người nhà của chúng ta, hết thảy đều tốt."

 

 

Helen nói tiếp: "Xin lỗi đệ, ta không thể đưa bọn họ rời khỏi Tam Giác Quỷ. Lúc ta rời đi, vẫn không cách nào làm được, thử vô số lần đều bị ném trở lại bên trong."

 

 

"Các nàng rất lo lắng cho đệ, chờ đợi mấy tháng mà vẫn không thấy đệ đâu. Ta cũng rất lo cho đệ, cho nên ta mạo hiểm thử con đường dưới đáy biển, không ngờ đến đây lại gặp đệ, thật sự quá tốt rồi."

 

 

Helen còn chưa nói hết, chợt bị Thẩm Lãng ôm lấy.

 

 

"Cám ơn tỷ tỷ. Cám ơn tỷ lo cho mọi người." Thẩm Lãng run giọng nói, lệ rơi đây mặt.

 

 

Hắn biết mọi chuyện không đơn giản như Helen nói, bên trong Tam Giác Quỷ nguy hiểm bực nào, Helen vì bảo vệ người nhà của hắn, khẳng định làm rất nhiều rất nhiều chuyện.

 

 

"Không cần cám ơn ta, bởi vì lúc ta làm những chuyện đó, ta cảm thấy rất hạnh phúc." Helen nói: "Nhưng ta đã nghĩ hết biện pháp, đều không thể đưa các nàng rời khỏi nơi đó."

 

 

Thẩm Lãng lên tiếng an ủi: "Không sao, đệ sẽ có cách."

 

 

Hai người cứ thế ôm nhau, cảm xúc chập chùng.

 

 

Một lúc lâu sau.

 

 

"Ngươi giết đệ đệ của ta."

 

 

Hải Mộng ngồi xổm trên đất, ôm lấy thi thể không đầu của Hải Võng, tức giận nhìn Helen, hét lên.

 

 

"Hắn muốn giết Thẩm Lãng, hắn đáng chết." Helen lạnh lùng nói. Douglas nói: "Cong chúa Helen, ngài rất mạnh, võ công vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Thế nhưng ta muốn hỏi ngài một câu, ngài mạnh như thế, vậy có thể rời khỏi đây được không?"

 

 

Helen lắc đầu nói: "Ta không thể."

 

 

Douglas nói: "Mời ngài nói lại lần nữa."

 

 

Helen nói: "Ta không cách nào rời khỏi chỗ này, mười mấy ngày qua ta tìm kiếm khắp nơi, nhiều lần vượt biển. Nhưng lần nào cũng thất bại, trở lại vị trí ban đầu."

 

 

Helen nói thật, phế tích nước Lost rất lớn, trọn mấy vạn ki-lô-mét, nàng nào biết Thẩm Lãng ở đây đâu, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi tìm Trầm Lãng, kết quả nỗ lực vô số lần đều thất bại.

 

 

Douglas nói: "Mọi người nghe không? Ngay cả công chúa Helen còn thất bại, không cách nào rời khỏi chỗ bị nguyền rủa này. Thẩm Lãng các hạ! Ngươi dựa vào cái gì nói mình cứu được mọi người?"

 

 

"Helen điện hạ! Ta bị ngài nghiêm phạt vì nói dối, vậy Thẩm Lãng lừa gạt mọi người thì sao? Hắn phải bị nghiêm phạt, nên bị chém một đao lên mặt đúng không?”

 

 

Khuôn mặt anh tuấn của Douglas đầy máu, đang chảy như trút nước còn chưa ngừng, tràn ngập phan hận nói. "Không được." Helen công chúa nói: "Ta trừng phạt ngươi, bởi trong cơ thể của ngươi chảy dòng máu của hoàng tộc, ta có trách nhiệm giáo huấn ngươi, khi ngươi làm mất mặt hoàng tộc Zollern."

 

 

"Nhưng mà Thẩm Lãng thì khác, hắn không phải thành viên của đế quốc Zollern."

 

 

"Hơn nữa ta tin Thẩm Lãng không nói dối. Nếu hắn thật nói dối, ta không nghiêm phạt hắn, thế nhưng ta là tỷ tỷ của hắn, ta sẽ tự phạt mình, rạch một vết lên mặt của mình." Helen tiếp tục nói.

 

 

Nàng vừa dứt lời, Thẩm Lãng cả kinh, tỷ tỷ yêu dấu của đệ, tỷ... Tỷ cổ hủ như thế sao?

 

 

Quy tắc của quý tộc, quy tắc của hoàng tộc, nói nghe chơi thôi, sao lại xem như thật?

 

 

Thẩm Lãng đưa mắt nhìn Hải Mộng, nhìn đám hải tặc đảng Sketeton, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập tuyệt vọng, tràn ngập mê man, còn có hận thù.

 

 

Hận thù không hoàn toàn nhắm vào hắn, mà được tích lũy qua nhiều năm mệt mỏi.

 

 

Thẩm Lãng hít sâu một hơi, tỷ tỷ Helen đến, cho hắn biết tin tức tốt nhất, người nhà của hắn bình an.

 

 

Cho nên hắn càng thêm nóng lòng muốn về.

 

 

Thế nhưng muốn giết về Phương Đông, cần phải có hạm đội đảng Sketeton, cần vực dậy sự tự tin và dục vọng chiến đấu của bọn họ, đó mới là ham đội hải tặc mạnh nhất thế giới.

 

 

Hắn chậm rãi đi lên bục cao được chuẩn bị sẵn, nhìn vô số hải tặc Sketeton.

 

 

Ngay lúc này, Hải Mộng bỗng nhiên nói.

 

 

"Mọi người không nên nghe hắn lừa gạt, hắn làm nhục chúng ta, hắn coi thường chúng ta, đến bây giờ vẫn còn coi thường chúng ta."

 

 

Thẩm Lãng cười to: "Không sai, ta coi thường các ngươi! Bởi vì các ngươi đánh mất lòng kiêu ngạo, đánh mất tôn nghiêm, các ngươi bị vây lâu lắm rồi, các ngươi mạnh mẽ, nhưng ý chí chiến đấu hoàn toàn không còn."

 

 

"Thủ lĩnh Aquila vì cứu các ngươi, dũng cảm chọn hải táng, các ngươi không ngăn cản."

 

 

"Ta vì vực dậy ý chí chiến đấu của các ngươi, dũng cảm chọn hải táng, các ngươi vẫn thờ ơ như cũ, vẫn chọn đi theo Douglas."

 

 

Hải Mộng cười lạnh nói: "Chúng ta chọn hắn thì sai sao? Lẽ nào chọn ngươi mới đúng?"

 

 

Trầm Lãng lớn tiếng nói: "Hải Mộng thủ lĩnh! Ngươi nói thật hay. Dựa vào cái gì chọn ta? Vì ta hải táng như nữ hoàng Aquila sao, vì ta làm cho hải quái hoảng sợ bỏ chạy sao? Như thế vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều."

 

 

"Tại sao ta coi thường các ngươi? Vì các ngươi chọn Douglas, vì các ngươi chờ một tên ngốc cứu mình, đó chính là sỉ nhục lớn nhất!"

 

 

"Hạm đội Sketeton từng bá chủ biển cả, mạnh nhất thiên hạ, từ khi nào lại cần người khác đến cứu rồi? Chỉ những kẻ hèn nhát, mới cần người khác cứu, đàn ông đỉnh thiên lập địa mãi mãi tự cứu lấy mình."

 

 

"Do đó ta coi thường các ngươi, ta nói muốn các ngươi thuần phục, thế nhưng ta không muốn một hạm đội hèn nhát, chỉ biết đợi người khác cứu mình, một đám vô dụng thì làm được cái gì!"

 

 

"Douglas luôn mồm hỏi ta, có cách cứu các ngươi hay không? Có thể đưa các ngươi rời khỏi chỗ này không?" "Có, ta có cách." Thẩm Lãng hét lớn: "Thế nhưng người Phương Đông bọn ta có một câu, muốn sống thì tự cứu lấy mình, mà không phải hi vọng người khác cứu!"

 

 

"Cái gì vây khốn các ngươi? Là chúa tể của đế quốc Lost, nó là chúa tể tối cao của mấy triệu hải quái, nó là kẻ thống trị tối cao của hải vực bị nguyền rủa này."

 

 

"Bất kỳ người nào xuống biển, đều bị nó thống trị, vĩnh viễn không biết Đông Tây Nam Bắc, nó mạnh đến mức dùng tinh thần lực của mình bao phủ toàn bộ hải vực, làm cho chúng ta sinh ra ảo giác."

 

 

"Tiếng kêu của nó như ma âm, như tiếng quỷ khóc, bao phủ cả hải vực, lỗ tai không nghe được, thế nhưng lại vang lên trong đầu của chúng ta, khiến cho chúng ta hận thù, tuyệt vọng, thậm chí tan vỡ." "Biển cả mà các ngươi nhìn thấy, không phải chân thật, đó chỉ là thứ mà nó muốn các ngươi thấy."

 

 

"Các ngươi nghĩ mình đang đi về phía Bắc, thực tế thì các ngươi chỉ đang đi vòng quanh mà thôi. Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ cảm thấy nực cười, vì sao các ngươi lại đi lòng vòng như vậy?"

 

 

"Đó là chân tướng của quỷ đả tường! Mẫu thân của Hela, thủ lĩnh Aquila vì cứu các ngươi mà chọn hải táng, nhưng phải hải táng sao? Không phải, sự thật là người dũng cảm quyết chiến với chúa tể của vùng biển này." "Thế nhưng người thất bại, bởi vì chỉ có một mình người chiến đấu, cho nên người chết, bị vô số hải quái giết chết."

 

 

"Không sai, chính các ngươi từng thấy con bạch tuộc kia, nó là chúa tể của vùng biển này, nó vô cùng mạnh mẽ, thống trị mấy triệu con hải quái."

 

 

"Muốn rời khỏi chỗ này, muốn trở về nhà, căn bản không có con đường thứ hai, chỉ có đánh bại chúa tể, đánh bại trăm vạn hải quái."

 

 

"Douglas! Ngươi thất bại, hiện tại đến ta thử một lần."

 

 

"Ta sẽ đi sáng tạo kỳ tích ngay bây giờ, nhưng ta không đưa các ngươi theo chạy trốn, mà đưa các ngươi theo để chiến đấu."

 

 

"Đi tìm chúa tể quyết chiến, đi tìm trăm vạn hải quái quyết chiến. Năm đó thủ lĩnh Aquila quyết đấu chúa tể, người thất bại chết thảm. Mà ta còn nhỏ yếu hơn thủ lĩnh Aquila, không đáng nhắc tới."

 

 

"Thế nhưng ta sẽ thử một lần, ta sẽ chiến đấu đến cùng. Ta nói rồi, ta không cần những người hèn nhát, ai là hải tặc chân chính thì đi theo ta."
Bình Luận (0)
Comment