Ngay sau đó, Thẩm Lãng nói tiếp: "Jack Tang thúc thúc, nhờ thúc lấy di vật của thủ lĩnh Aquila ra"
Jack Tang lấy ra một cái ốc biển màu đỏ, ốc biển như một đám lửa, tràn ngập dục vọng chiến đấu.
Năm đó trước khi thủ lĩnh Aquila hải táng, nàng từng thổi ốc biển này, mọi người đều nghĩ rằng nàng đang tiến hành nghi thức nào đó, nhưng thật ra nàng đang hướng chúa tể tuyên chiến.
"Các ngươi không biết, vì cứu các ngươi, Aquila từng đi lên Kim Tự Tháp trên đỉnh tuyết sơn. Người trong Kim Tự Tháp cũng nói với thủ lĩnh Aquila một câu, muốn sống thì tự cứu lấy mình."
"Sau đó bọn họ đưa cho thủ lĩnh hai cái ốc biển, một cái màu đỏ, một cái màu xanh."
"Ốc biển màu đỏ có thể tuyên chiến, ốc biển màu xanh có thể xua đuổi đám hải quái, bọn họ hỏi thủ lĩnh Aquila chọn cái nào?"
Helen nhìn ốc biển quen thuộc kia, lúc nàng còn ở trong Tam Giác Quỷ, nàng lấy được một cái kèn lệnh thượng cổ, đó là ốc biển màu xanh, thổi lên sẽ làm cho hải quái hoảng sợ chạy trốn.
Nàng đã đưa nó cho Tuyết Ẩn, không ngờ còn ốc biển màu đỏ nữa.
Thẩm Lãng nói: "Đổi thành các ngươi thì chọn thế nào? Ta chắc các ngươi sẽ chọn ốc biển màu xanh. Thế nhưng thủ lĩnh Aquila lại chọn ốc biển màu đỏ, bởi vì ý chí chiến đấu của người còn chưa mất."
"Chính là cái ốc biển màu đỏ này, các ngươi thấy quen mắt lắm đúng không." Thẩm Lãng giơ ốc biển màu đỏ lên thật cao.
Nhìn thấy ốc biển màu đỏ, đám hải tặc chợt hít một hơi khí lạnh, nhớ lại ký ức vô vùng sợ hãi.
Năm đó thủ lĩnh Aquila, sau khi thổi cái ốc biển đó lên, vô số hải quái xuất hiện, vô số kể, vô biên vô hạn.
Cuối cùng một con bạch tuộc lớn như tòa thành, không chỉ to lớn, nó còn tỏa ra khí tức năng lượng khủng bố như địa ngục, làm cho người ta cảm thấy hồn phi phách tán, cứt đái cùng ra.
Ngày thời điểm đại bạch tuộc xuất hiện, bọn họ đều tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn mất dũng khí chống lại.
Mà ngày đó thủ lĩnh Aquila rút đại kiếm ra, hô to Sketeton muôn năm, sau đó người ngảy xuống đê đập, xông tới con bạch tuộc lớn như tòa thành kia, nhưng không một ai dám theo sau người.
Tiếp đó Aquila bị hải quái giết chết, thịt nát xương tan, chết không chỗ chôn.
Bởi vậy bọn họ đều sợ hãi, ý chí chiến đấu không còn nữa.
Lúc trước bọn họ còn không ngừng chiến đấu, chém giết hải quái, kể từ ngày đó, bọn họ không dám ra biển, suốt ngày trốn bên trong bến cảng. Nghe Thẩm Lãng nói xong, Hela khóc ròng nói: "Jack Tang thúc thúc, Thẩm Lãng nói thật sao? Tại sao ta không biết?"
Jack Tang run rẩy nói: "Thẩm Lãng nói không sai, mẫu thân của con luôn ích kỷ như vậy, quyết định hi sinh hiến tế về sau, muốn ta trông nôm con, còn để lại cho con một di thư."
Hela nói: "Di thư ! Ta chưa từng thấy?"
Thẩm Lãng nói: "La bức họa phụ thân của chúng ta, bên trong cất giấu di thư của thủ lĩnh Aquila để lại cho tỷ. Người muốn để lại cho tỷ, nhưng lại không muốn tỷ nhìn thấy, thế nhưng đệ thấy."
Thẩm lãng lấy ra một bức họa, trên bức họa vẻ một người là Khương Ly, thủ lĩnh Aquila mỗi ngày nhìn bức họa mà thương nhớ Khương Ly.
Jack Tang nói: "Lúc đầu nhìn thấy con bạch tuộc kia, không chỉ bọn họ, không chỉ Hải Mộng, Hải Võng. Ngay cả ta hoàn toàn bị dọa cho hỏng, cho nên ta ký thác hy vọng lên Douglas, ta vô cùng nhục nhã."
Thẩm Lãng hô lớn: "Ta lập lại lần nữa, ta không dẫn theo các ngươi chạy trốn, ta sẽ các ngươi chiến đấu."
"Lúc thủ lĩnh Aquila thổi cái ốc biển này lên, các ngươi sợ đến mức tê liệt ngã xuống, mất đi hết thảy ý chí chiến đấu, mặc cho thủ lĩnh Aquila đơn độc chết thảm."
"Hiện tại ta muốn thổi nó lên thêm lần nữa, ta muốn kêu gọi chúa tể của vùng biển này, ta muốn kêu gọi trăm vạn hải quái, các ngươi cũng sẽ để cho một mình ta chiến đấu sao?"
"Douglas! Ta không phải ngươi, ta không trốn trong góc đầu cơ trục lợi như ngươi. Ta chỉ biết dẫn theo đảng Sketeton chiến đấu đến cùng, như vậy mới xứng đáng trở thành thủ lĩnh tối cao!"
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tất cả khí lực, thổi ốc biển chiến đấu lên.
"Ù ù ù.. Âm thanh già nua vang lên.
"Ùng ùng..." Đồng thời, trời cao chợt vang lên từng đợt sấm sét.
Ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện! Vô số hải quái trồi lên mặt nước, mấy ngàn, mấy vạn, mấy trăm ngàn vạn.
Cuối cùng cả vùng biển đầy kín hải quái, ngay cả Helen còn không khỏi sợ nổi da gà, nàng chưa từng thấy nhiều hải quái như vậy.
"Rầm rầm rầm..."
Lại thêm một hồi tiến nổ kinh thiên. Một đạo lôi điện to lớn điên cuồng đánh xuống, chiếu sáng cả bầu trời.
Toàn bộ biển rộng phảng phất nứt thành hai, một con bạch tuộc lớn như tòa thành chợt lao tới.
Nó là chúa tể, kẻ thống trị vùng biển này!
Bởi vì nó mà tất cả bọn họ mãi mãi không thể rởi khỏi nơi đây.
Thẩm Lãng xoay người nhìn đám hải tặc, cười nói: "Ta muốn chém giết chúa tể, các ngươi dám theo ta không? Hay các ngươi sẽ để ta chiến đấu một mình?"
"Các ngươi muốn lấy lại ý chí chiến đấu bị mất đi, lấy lại sự kêu ngạo của mình? Oanh oanh liệt liệt chiến đấu để tự cứu bản thân, hay quỳ xuống cứt đái cùng ra, khóc ròng ròng?"
Sau đó hắn đi về phía biển rộng, lái một con truyền nhỏ, đánh thẳng đến con bạch tuộc to lớn kia.