Thật không đúng phong cách của Thẩm Lãng, hắn trở nên như thế từ khi nào?
Trên thực tế, hắn luôn bất chợt như thế, thời điểm cần hắn lười biếng thì hắn liền lười nhác, thời điểm cần hắn nhiệt huyết, hắn liền nhiệt huyết, cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào diễn xuất.
Vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Lãng tuyệt đối cam lòng mạo hiểm, liều mạng chiến đấu.
Tỷ như ngày hắn bị vạch trần thân phận, hắn can đảm một mình ngăn cản Ninh Hàn và Cơ Tuyền.
Lại tỷ như hắn dám dùng chính mình làm mầm bệnh, truyền nhiễm tử bệnh cho Ninh Hàn và Cơ Tuyền.
Cách làm việc của hắn, đôi lúc coi như một tên điên.
Thế nhưng bây giờ đáng để hắn mạo hiểm sao?
Thứ mà hắn muốn, không chỉ thu phục đảng Sketeton, còn do đột phá vòng vây, bởi vì hắn cũng bị vây khốn. Thế nhưng ... Hắn tuyệt đối không nhiệt huyết như biểu hiện của mình.
Trước khi đến đế quốc Lost, cách của Thẩm Lãng tương tự như Douglas, đều bị tình huống của Hela đánh lừa, đều cảm thấy muốn cứu đảng Sketelon, vô cùng đơn giản, chỉ cần làm nổ năng lượng hạch tâm mà thôi.
Thế nhưng khi đến nơi đây, Thẩm Lãng biết chuyện không hề đơn giản như vậy.
Nhất là sau khi xem di thư của thủ lĩnh Aquila, hắn cẩn thận suy nghĩ, tiếp đó hỏi rất nhiều người, còn phân tích sóng năng lượng như tiếng quỷ khóc kia.
Cuồi cùng hắn đi đến một kết luận.
Thủ phạm nguyền rủa vùng biển này nằm trên biển, mà không phải trên phế tích, hay do năng lượng từ trường. Sau đó, Thẩm Lãng còn tìm được một kết quả rất thú vị, hắn yêu cầu .Jack Tang và rất nhiều người vẽ lại con bạch tuộc lớn như tòa thành kia, phát hiện bức vẽ của bọn họ đều có chỗ khác nhau.
Không phải ký ức xuất hiện sai lệch, rất nhiều người chắc chắn mình vẽ không sai.
Đáng tiếc Thẩm Lãng không tìm thấy sách cổ hay ghi chép trên phế tích, thế nhưng trong quyển nhật ký của Khương Ly lại nhắc đến một câu, nữ hoàng nguyền rủa.
"Các ngươi đứng lên, nhặt lại sự kiêu ngạo của mình, theo ta chiến đấu."
Tham Lãng đứng trên thuyền nhỏ hô to, con thuyền tiến lên không dừng lại. Mà hắn quả thực kích thích nhiệt huyết của bọn hải tặc, rất nhiều người tê cả da đầu, nhắm hai mắt lại, nhặt loan đao lên theo hắn xông lên.
Nói một vạn câu Lên cho ta, không bằng một câu 'Theo tai.
Nhưng mà một giây kế tiếp!
Con bạch tuộc to như tòa thành, há miệng rít gào một tiếng kinh thiên, vô số xúc tu vũ động, bao phủ cả bầu trời. Cả vùng biển biến thành địa ngục, hầu như toàn bộ hải quái đều đến, vô biên vô hạn, số lượng lên đến hàng trăm nghìn con, rậm rạp kín cả vùng biển.
Cái đầu khổng lồ của bạch tuộc có vô số con mắt, thậm chí mỗi cái xúc tu đều có mắt và miệng, ngay cả nằm mơ thấy ác mộng đều không thấy quái vật như thế, đủ khơi dậy nổi sợ hãi tận sâu trong lòng bất luận kẻ nào.
Cực độ phát lạnh.
"Gào ngô..."
Tiếng rít gào vang vọng, một đôi mắt lại một đôi mắt lần lượt mở ra, con mắt kinh khủng của nó bắn ra hào quang màu đỏ, chiếu sáng cả vùng biển.
Nỗi sợ hãi vô biên bùng nổ như một quả bom, khiến tất cả hải tặc hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Những hải tặc bị vực dậy, nhiệt huyết sôi trào, xông lên theo Thẩm Lãng, lập tức lạnh lẽo cả người, ngồi bệch xuống đất, kết quả tương tự năm xưa, không ai dám xông lên chiến đấu.
Đảng Sketelon không sợ bất kỳ kẻ địch nào, dùng ít địch nhiều, chiến đấu không biết bao nhiêu lần, thập chí lấy một địch mười, nhưng hầu hết kẻ địch đều là con người.
Trước mắt là cái gì? Một con quái vật kinh khủng ngoài sức tưởng tượng, bất luận kẻ nào đều sẽ mất dũng khí chiến đấu, thảo nào toàn bộ hải tặc trở thành kẻ thảm hại như vậy.
Con thuyền nhỏ của Thẩm Lãng, vẫn lẻ loi một mình lao đến con quái vật kia, sau lưng không ai dám theo. Thật... Thật đáng chết, một màn này như bộ phim nào đó mà Thẩm Lãng từng xem, đúng rồi là phim Sát Tứ Lang. Ban đầu cả đám cuồng nhiệt hét hên, mọi người đều hưởng ứng, nhưng cuối cùng tiến lên chiến đấu chỉ có vài người.
Đám hải tặc Sketeton đều bị dọa đến nằm sấp xuống đất, không ngừng run rẩy.
Douglas run lẩy bẩy, trong lòng mừng như điên, đây là kết quả hoàn mỹ nhất. Thẩm Lãng, Hela, Helen! Ba người quá ngu xuẩn, chịu chết sao, cứ như vậy đảng Sketeton sẽ thuộc về ta. Đương nhiên, chạy khỏi nơi này bằng cách nào? Hiện tại Douglas còn chưa nghĩ đến, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Lãng và Helen tìm chết, đủ thoải mái rồi.
Nhìn vô số hải tặc run lẩy bẩy, Douglas cười nhạt, thầm nói: "Thẩm Lãng! Ngươi quá đề cao bọn chúng rồi." Thẩm Lãng đứng trên con thuyền nhỏ, lẻ loi trôi đến đám hải quái.
Hela khống chế thuyền nhỏ, còn Helen thì cầm trường kiếm đứng bên cạnh hắn.
Năm xưa, thủ lĩnh Aquila một thân một mình khiêu chiến hải quái, mà lần này Thẩm Lãng tốt hơn chút, có đến hai người theo hắn xuất chiến.
Chiếc thuyền nhỏ so sánh với bạch tuộc khổng lồ, tựa như kiến càng lay cây, chỉ cần một va chạm nhỏ, đủ để đập nát bọn hắn.
"Đệ đệ muội muội yêu dấu! Ta mắc tiểu quá, sắp nhịn không nổi rồi, hai người có như ta không."
Hela vừa điều khiển thuyền nhỏ, vừa hỏi Thẩm Lãng và Helen.
Hela rất dũng cảm, thế nhưng đối mặt con quái vật cấp bậc địa ngục kia, trong lòng không khỏi sợ hãi, thậm chí toàn thân mềm nhữn ra.
Helen nhíu chặt mày, quái vật siêu cấp như vậy, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua, trong lòng nàng cũng tràn ngập sợ hãi.
Sợ hãi không có gì xấu hổ, mỗi người đều có nỗi sợ trong lòng, nhưng tuyệt đối không thể vì sợ hãi mà đánh mất ý chí chiến đấu.
"Ta phải bảo vệ người nhà, không quản địch nhân cường đại, khủng bố loại nào." Helen tự nói với mình.
Con thuyền của Thẩm Lãng tiến nhập bên trong đại quân hải quái, chúng nó tránh ra một con đường theo bản năng, thật chỉnh ts nhìn chằm chằm ba người Thẩm Lãng.
Một màn này giống như một con cừu nhỏ lao vào bên trong bầy sói.
Bạch tuộc to lớn như tòa thành nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, ánh mắt tràn ngập châm chọc, chờ hắn đến tìm chết.
Thẩm Lãng cách bạch tuộc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. "Gào!" Nó chậm rãi há miệng thật to, bọn họ chưa từng thấy qua con bạch tuộc nào lớn như thế.