Trận chiến nhiệt huyết nhưng thảm thiết, kết cục đầy tuyệt vọng, đám hải tặc Sketelon đều biết.
Ý chí chiến đấu của bọn họ bị châm lửa, thế nhưng sau khi chân chính khai chiến, hầu như đều đồng quy vu tận. Số lượng hải quái thật sự quá nhiều, sức chiến đấu phi thường mạnh, tốc độ và lực lượng vượt xa võ sĩ bình thường, chỉ tồn tại một thế yếu không hiểu phối hợp tác chiến.
Hải tặc Sketelon thiếu nhân số, nhưng hiểu phối hợp, yểm hộ lẫn nhau, ban đầu phòng tuyến còn chống đỡ nổi, nhưng thời gian càng lâu thì càng không ổn, bởi vì... Hải quái triệt để phát điên, liều mạng không sợ chết.
Từ hoàng hôn cho đến đem khuya, lại kịch chiến đến hừng đông.
Hải tặc Sketelon cảm thấy mình đang trong địa ngục, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng tham gia qua trận chiến nào thảm liệt như vậy.
Mặc dù bọn họ chém giết vô số hải quái, nhưng số lượng vẫn không thấy suy giảm, vô vùng vô tận không giới hạn, hải quái cuồn cuộn xông lên như cơn sóng lớn, mãi mãi không dứt.
Bọn họ không như công chúa Helen, dù là hải tặc mạnh nhất thế giới, nhưng cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Trong trận chiến, công chúa Helen biểu hiện sức chiến đấu làm cho người ta hít thở không thông, một số cường giả đỉnh cấp như Hải Mộng, thời điểm giết hải quái cũng chỉ giết từng con một.
Mà công chúa Helen thì vung vẩy đại kiếm, kim quang tỏa sáng, một kiếm chém xuống, thi thể hải quái liền bị chém thành hai đoạn.
"Xoạt, xoạt, xoạt..."
Mỗi một kiếm nàng chém ra, nhất định phải lấy mạng của mấy chục con hải quái, nàng dùng đấu khí, nhưng phảng phất cuồn cuộn không dứt.
Đáng tiếc nàng sẽ không giúp hải tặc Sketelon, bởi vì nàng muốn giết ra khỏi trùng vây đi tìm Thẩm Lãng.
Bất luận kẻ nào đều nhìn không thấy thân ảnh của nàng, mỗi thời mỗi khắc nàng đều bị hơn vạn hải quái bao quanh, chỉ nhìn thấy được kiếm khí màu vàng tỏa sáng, lấp lóe trảm xuyên qua các hải quái.
Từ khi khái chiến đến hiện tại, Helen giết bao nhiêu hải quái? Không ai biết, một con số kinh người.
Hải tặc Sketelon muốn lui lại, rút về phế tích đế quốc Lost đã không được nữa, bởi vì bốn phía xung quanh đều bị hải quái vây quanh, chỉ có tử chiến mà thôi.
Ánh mặt trời ló dạng, màn sáng và ảo ảnh xuất hiện, tất cả hải quái ngây ngẩn, chúng nó tạm dừng hành động, ngơ ngác nhìn ảo ảnh nữ hoàng Medusa, đồng thời rơi lệ. Một màn như thế xảy ra mỗi ngày, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ quý giá.
Hải tặc Sketelon sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi thật dài, nhịn không được quay đầu nhìn Douglas đứng trên đê đập, bởi vì thần tích này do một tay người đó tạo ra.
Douglas thấy vậy mừng như điên, vung tay hô lớn: "Thấy không? Là ta cứu các ngươi, Thẩm Lãng chỉ đưa các ngươi vào chỗ chết mà thôi."
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, ngoài khơi bỗng nhiên vang lên một tiếng rít gào quỷ dị, sau đó kim tự tháp trên đỉnh tuyết sơn tỏa sáng hào quang, màn sáng và ảo ảnh liền biến mất.
Vô số hải quái tỉnh táo lại, một lần nữa điên cuồng phát động công kích.
Cục diện tuyệt vọng rốt cục đến, vừa rồi liên tục chiến đấu còn không cảm thấy, bởi vì nhiệt huyết dâng cao lên đỉnh điểm, khi dừng lại chốc lát, hết thảy đều biến mất, cơ đau nhức ập đến, làm cho bọn họ không nhấc chân lên nổi.
Hải tặc Sketelon bắt đầu xuất hiện thương vong lớn, càng ngày càng nhiều người chết, phòng tuyến triệt để tan VỠ.
Toàn thân Jack Tang đẩm máu, miễn cưỡng nhấc loan đao lên chống đỡ.
Đám hải tặc tuyến đầu chiến trận cảm nhận được cái chết sắp đến, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bản thân bị vô biên vô hạn hải quái xé xác.
"Kỳ tích cuối cùng không xay ra sao?"
"Sketelon sẽ bị diệt sao?"
"Kết quả như thế vẫn không tệ, thà chiến mà chết, còn hơn uất ức tự sát."
"Hiện tại dù chết, cũng có mặt mũi đi gặp Loki bệ hạ, đi gặp thủ lĩnh Aquila."
"Coi như toàn quân bị diệt, hải tặc Sketelon mạnh nhất thế giới đã trở về ."
Ngay thời điểm bọn họ tuyệt vọng, buôn xuôi tất cả.
"Rầm rầm rầm rầm..."
Xa xa ngoài khơi dâng lên một hỏa cầu to lớn, kèm theo từng đợt nổ kinh thiên.
Hỏa cầu cự đại lao thẳng lên trời cao, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, một bóng đen to lớn bị ném bay lên không trung, sao đó bị xé thành mảnh nhỏ, thịt vụn rơi xuống như mưa, nhìn giống như thi thể của chúa tể? Đám hải quái đồng thời dừng lại, xoay đầu nhìn hỏa cầu to lớn kia, ngẩn ngơ một chỗ không nhuc nhích.
Ngay sau đó chúng nó rút lui như thủy triều, điên cuồng xông đến chỗ hỏa cầu bạo tạc.
Bởi vì chúa tể của bọn chúng chết rồi.
"Vèo vèo vèo... Tốc độ của chúng nó cực nhanh, trong nháy mắt biết mất vô ảnh vô tung.
Hải tặc Sketelon ngơ ngác đứng đó nhìn, không dám tin hai mắt của mình.
Kết thúc? Bọn họ được cứu rồi?
Thần tích cuối cùng xuất hiện!
Chẳng qua Helen còn nhanh hơn đám hải quái kia, nàng thậm chí không hề bơi, trực tiếp dùng đấu khí đạp biển cuồng xông, tốc độ của nàng quá nhanh, để lại một con đường thật dài trên biển.
Không lâu sau, Helen nhìn thấy Thẩm Lãng đang trôi nổi trên biển, cách xa chỗ bạo tạc.
Vọt tới bênh cạnh Thẩm Lãng, Helen kéo hắn lên, nhẹ nhàng nắm tay của hắn, đủ để cho hắn đứng trên mặt biển. "A di Aquila chưa chết, người bị nữ hoàng nguyền rủa đoạt xá, ta đánh thức người, sau cùng người vì cứu chúng ta, khống chế đại bạch tuộc đi đến kim tự tháp, nhờ đó kế hoạch của ta thành công. Không phải ta cứu đảng Sketelon, mà chính Aquila đã cứu đảng Sketelon." Thẩm Lãng đau lòng nói.
Công chúa Helen không nói một lời, kéo Thẩm Lãng đi đến chỗ bạo tạc, tìm kiếm Aquila, nhưng mà không tìm thấy chút dấu vết nào.
Thịt của đại bạch tuộc trôi nổi trên mặt biển, một số cục còn đang bốc cháy.
Vô số hải quái lao đến, nhưng chúng nó không công kích Thẩm Lãng và Helen, chỉ ngơ ngác nhìn thi thể của đại bạch tuộc.
Tìm kĩ thêm vài vòng, Helen và Thẩm Lãng vẫn không tìm được Aquila, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Hela đuổi đến, nàng nhìn Thẩm Lãng hỏi: "Sao vậy?"
"Không... Không sao."
'Thẩm Lãng không nói cho Hela biết, hiện tại nhất định phải rời khỏi đây.
Trong khoảng thời gian này, hải quái đang tiến hành nghi thức thương tiếc, sau khi nghi thức kết thúc, chúng nó sẽ khôi phục lại, điên cuồng thị huyết như cũ, đến lúc đó đảng Sketelon sẽ hoàn toàn bị diệt. Từ chỗ của Thẩm Lãng nhìn không thấy rõ, nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy hải quái vây quanh thi thể đại bạch tuộc, tạo thành một vòng tròn lớn, sau đó không ngừng bơi quanh. "Đi thôi." Thẩm Lãng nói: "Helal Sau này chúng ta lại đến?"