Bên trên đỉnh núi.
Nữ vương Edda đứng cách Adolf khoảng 20m, hai người lang lặng giằng co.
Adolf cười lạnh nói: "Nữ vương bệ hạ, ngài chọn một chỗ rất tốt, nơi đây diện tích nhỏ, không dủ một trăm thước vuông, nhưng vô dụng thôi, nhỏ thế nào đi nữa vẫn không thể làm khó ta."
"Chỉ mới qua hai tháng thì thay đổi được gì?"
"Vèo..."
Adolf vừa dứt lời, thân ảnh chợt biết mất, xuất hiện ngay bênh trái Edda, sau đó trong nháy mắt lại xuất hiện ngay sau lưng nàng.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của công tước Russell không khỏi co rut lại, tốc độ của Adolf lại quỷ dị khó lường như thế?
Sao lại làm được? Tốc độ nhanh như thế, thì khó mà phòng bị, công tước Russell tự hỏi, nếu đổi lại thành mình, nhất định sẽ bị một chiêu miểu sát.
"Đó là lực lượng của văn minh thời thượng cổ." Thẩm Lãng nói: "Adolf trang bị một thiết bị của thời thượng cổ, phối hợp công pháp thời thượng cổ, thi triển chiêu thức di hình hoán ảnh."
Nữ vương Edda chậm rãi rút đao ra, một thanh đao của nàng rất nhẹ, mềm mại như lá liễu.
Adolf nói: "Edda! Nếu nàng tổn thương được một sợi tóc của ta, vậy coi như ta thua. Nàng nên từ bỏ, ngoan ngoãn để ta ôm ấp thì hơn."
Edda nhắm hai mắt lại, sau đó mở ta, ngưng tụ tất cả lực lượng.
"Giết!"
Thân ảnh của nàng tựa như tia chớp, nhanh đến cực hạn.
Nàng không phải ăn gian, hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân, đạt tới tốc độ cực hạn.
Adolf nhìn thấy tốc độ của nàng, trong lòng kinh hãi không thôi, thật không hổ nữ nhân làm gã thèm chảy nước miếng, thật không hổ một trong những nữ nhân mạnh nhất Phương Tây, ngắn ngủi hai tháng lại tiến bộ như thế. Nhưng vẫn vô nghĩa, tốc độ nhanh hơn nữa thì sao?
Sức mạnh của con người có giới hạn, làm sao sánh bằng công pháp và thiết bị của văn minh thượng cổ?
Adolf bắt đầu biểu diễn tiếc mục di hình hoán ảnh. Nhưng một giây kế tiếp, ông tơ đột nhiên dựng đứng, toàn thân Adolf lập tức lạnh buốt.
"Vù." Một cơn kình phong thổi qua, làm khuôn mặt của gã đau rát.
Adolf điên cuồng lui lại, tận lực cách xa Edda, sau đó đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, không dám tin nhìn vết máu trên tay.
Bị thương rồi.
Adolf chấn kinh nhìn Edda, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Nàng thật lợi hại."
Tốc độ của Edda tiến bộ khủng bố, nhưng còn kém xa di hình hoán ảnh, nàng chỉ dự đoán được quỷ tích di động của Adolf, đánh phủ đầu đối phương mà thôi.
Nói thì nghe rất đơn giản, khi làm thì cực kì khó, chẳng những cần lần theo quỷ tích di động của di hình hoán ảnh, hơn nữa còn cần dùng động tác giả để mê hoặc đối phương.
Thế nhưng Edda cuối cùng thành công.
Adolf chẳng những bị mất tóc, khuôn mặt còn bị cắt một vết thương, nhưng Adolf lại không nhắc đến chuyện mình thua cuộc.
"Nàng làm cho ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa, nhưng chỉ thế mà thôi." Adolf cười lạnh nói: "Ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa."
Adolf chậm rãi rút kiếm ra.
Gã vẫn luôn chắp hai tay sau lưng, biểu hiện trang bức, hiện tại lần đầu tiên dùng binh khí.
Nữ vương Edda hít một hơi thật sâu, chiêu đầu tiên của nàng, hiệu quả hạn hẹp, chưa đủ để đánh bại Adolf, chỉ làm gã bị đau chút thôi.
"Hãy xem ta biểu diễn, Edda của ta." Adolf cười nói.
Tiếp đó một màn hoa lệ xuất hiện.
Thân ảnh Adolf lúc ẩn lúc hiện, lóe lên xung quanh Edda, thân ảnh tựa như làn khói, như một con chim đang bay. Di hình hoán ảnh thi triển đến cực hạn.
"Vèo vèo vèo."
Adolf cầm kiếm chém xuống như mưa. Nữ vương Edda hoàn toàn bị động phòng thủ, cầm Liễu Diệp đao đón đỡ.
'Keng keng keng. Tiếng kim thiết va chạm không ngừng vang lên, tia lửa bắn tung tóe.
Ngắn ngủi chốc lát, đao và kiếm va chạm nhau hơn một ngàn lần.
Mắt thường không thể nhìn thấy hai người, chỉ nhìn nhấy ai bóng hình liên tục chớp nhoáng.
Ba phút sau.
Hai thân ảnh đồng thời lui lại, cách nhau khoảng mười thước.
Liễu Diệp đao của Edda, bị thủng nhiều lỗ.
'Rắc' Chiến đao trong tay nàng ứng thanh vỡ vụn, rơi xuống đất.
Thân thể của nàng không ngừng chảy máu, hơn một trăm vết thương.
Ngắn ngủi ba phút, Adolf đã chém nàng hơn một trăm kiếm, nhưng vết thương không sâu, chỉ vừa cắt đứt da thịt mà thôi.
Không phải Adolf thủ hạ lưu tình, mà do nữ vương Edda phản ứng quá nhanh, kịp thời chống đỡ, cho nên vết thương không nặng.
Adolf lại không hề bị thương, trường bào chỉ bị cắt rách một vết.
Gã thật sự quá nhanh, di hình hoán ảnh làm cho người ta không cách nào phòng ngự.
"Nàng rất mạnh, nhưng thực lực của ta cách nàng quá xa." Adolf cười nói.
"Ta thương hoa tiếc ngọc, không đành lòng để lại sẹo trên cơ thể hoàn mỹ của nàng, nếu không thì vết thương sẽ không nhẹ thế đâu."
Tiếp đó, Adolf nhìn thanh kiếm của mình, kiếm còn dính máu của Edda, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm nó.
"Edda chịu thua đi." Adolf nói: "Nàng không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn nằm trong tay ta, để ta bảo vệ nàng."
Nữ vương Edda ném chuôi đao xuống, không cam lòng nhìn Adolf chằm chằm, chẳng lẽ không cách nào hóa giải di hình hoán ảnh sao?
"Mang lên!" Edda hô lớn. Tiếp đó một bóng đen bất ngờ bay lên đỉnh núi, bị nữ vương Edda bắt lấy. "Còn muốn đánh?" Adolf nói: "Vậy ta sẽ viết tên của mình lên thân thể của nàng, để nàng mãi mãi nhớ đến ta." Edda nghe vậy, chợt biến sắc.