"Adolf! Hiện tại ngươi không còn thiết bị thời thượng cổ nữa, chúng ta tiếp tục đánh!" Nữ vương Edda nói.
Sau đó nàng ném trường tiên trong tay xuống, chỉ để lại đôi bao tay.
Adolf cúi đầu nhìn lỗ thủng ngay ngực của mình, thiết bị không còn, như thể đánh mất vật quan trong nhất đời. Bao nhiêu năm rồi?
Thiết bị kia đã trở thành một phần của gã, không chỉ là nguồn sức mạnh của gã, còn là gốc rễ của sự tự tin, bây giờ lại bị đoạt mất.
"Ah, ah."
Nữ vương Edda lạnh giọng nói: "Ngươi mau đứng lên, ta thật muốn xem, Khương Ly bệ hạ dạy ngươi võ công gì, ngươi học được bao nhiêu. Có phải khi không còn thiết bị, ngươi liền phế hay không?"
Những lời này rõ ràng rất bình thường, lại làm cho Thẩm Lãng mơ màng.
Nếu không có Cameras và công nghệ PS, liệu sắc đẹp của một số người có bị phế không?
Nếu không có trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại tân tiến, quân đội có bị phế không?
Adolf chậm rãi đứng lên, ánh mắt hận thù lạnh thấu xương.
"Ngươi biết vì sao Khương Ly lại thu ta làm đồ? Ta căn bản không cần, Khương Ly cho ta tầm nhìn cực lớn, dạy dỗ ta một số thứ, thế nhưng vì đó mà ta phải chịu đau khổ"
Adolf lạnh nhạt nói: "Còn ta mất thiết bị, có thành phế nhân hay không? Ngươi sẽ biết rõ nhanh thôi, nếu ngươi cho ta cơ hôi, ta sẽ biểu hiện tốt hơn khi hai ta lên giường."
Adolf lần nữa cầm thanh kiếm sắc bén của mình lên, chậm rãi nói: 'Kiếm này do chính tay Khương Ly làm ra, đưa cho ta, còn dùng rất tốt."
"Nữ vương Edda! Ta muốn đè ngươi, bởi vì ta từng gặp mẹ của ngươi, năm đó Khương Ly lẻn lên đảo Amazon, ta còn rất trẻ, nhìn thấy mẹ của ngươi, nàng là nữ nhân đẹp nhất thế giới, ta đã thề phải có được nàng."
"Nhưng đợi đến khi ta cường đại, nàng đã chết rồi. Mà dáng dấp của ngươi chẳng khác nào mẹ của ngươi, cho nên ta muốn có được ngươi, đây là chấp niệm của ta, làm nam nhân ai mà không muốn đè nữ nhân đẹp nhất." "Ta là một thiên tài, kim tự tháp nổ trễ hơn ba tiếng, là kiệt tác của ta."
"Ta làm vậy, không phải vì muốn cứu bộ lạc Amazon, mà vì để hủy diệt bộ lạc Amazon càng thêm triệt để hơn, ta để cho năng lượng trong kim tự tháp tích lũy đến mức nhiều nhất, mới dẫn nổ được uy lực lớn nhất." "Kế hoạch của ta chắc chắn sẽ thành công, là Thẩm Lãng phá hủy tất cả, hắn vốn không nên được sinh ra trên thế giới này, hắn chính là điềm xấu."
"Ngươi cướp thiết bị của ta, hiện tại ta sẽ chứng minh thực lực chân chính của mình."
Adof rống to, xông tới nữ vương Edda.
Giết, giết, giết!
Gã cầm thanh kiếm sắc bén, điên cuồng chém xuống.
Không còn di hình hoán ảnh, tốc độ của Adof chậm hơn rất nhiều, nhưng kiếm chiêu vẫn cực kỳ nhanh.
Nữ vương Edda không dùng kiếm, nàng dùng đôi tay như sắt thép của mình để chiến đấu.
"Keng, keng, keng." Tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Thân ảnh của hai người đan xen nhau, đỉnh núi cứng rắn bị cày xới ra từng vết nứt.
Một tảng đá, lại một tảng đá vỡ nát, nữ vương Edda nắm chặt tay, tung ra một quyền, hòn đá lớn bay như đạn pháo, bắn nhanh đến Adolf.
Adolf cầm kiếm chém mạnh xuống.
"Âm!"
Hòn đá lớn bị chém làm đôi, bay xẹt qua hai bên Adolf.
"Lên!"
Nữ vương Edda chợt nâng một tảng đá nặng ngàn cân lên, quăng tới Adolf.
"Tứ lượng bạt thiên cân!"
Chiêu này của Adolf thật sự kinh diễm tới cực điểm, chỉ thấy thân thể của gã hơi cong, thanh kiếm trong tay mượn lực đỡ lấy tảng đá.
Tang đá nặng ngàn cân dĩ nhiên đổi hướng, bay xuống ngọn núi.
Dù không còn trang bị, nhưng võ công của Adolf vẫn kinh người tuyệt đỉnh.
Nhưng mà ngay lúc này.
Nữ vương Edda từ trên không trung lao xuống, vừa rồi khi nàng quăng tảng đá tới, bản thân đồng thời nhảy lên tảng đá, trong một lúc đánh tới Adolf.
Nữ vương Edda vung quyền đấm xuống.
Adolf cầm kiếm đón đỡ.
"Cờ-rắc!" Thanh kiếm không chịu nổi sức mạnh của nữ vương Edda, ứng thanh gãy đôi.
Adolf lui lại cực nhanh, nhưng gã không còn thiết bị thời thượng cổ, không còn di hình hoán ảnh, tốc độ sao lại nhanh bằng nữ vương Edda.
"Bịch."
Một quyền tiếp theo của nữ vương Edda, đánh trúng bờ vai của Adolf.
Adolf bị đánh bai như đạn pháo, văng xa hơn mười thước, rơi xuống ngọn núi.
"Ahl"
Nữ vương Edda hét lớn, nàng dậm chân thật mạnh, thân hình nhảy lên cao, bất ngờ đuổi kịp Adolf đang bay lơ lửng trong hư không.
Một màn tiếp theo, hung mãnh lại kinh diễm không gì sánh được.
Hai người vậy mà cứ thế chiến đấu trên không trung.
Nấm đấm của nàng như cơn bão ập đến, Adolf vung quyền đón đỡ, nhưng sức lực của gã không bằng nữ vương Edda.
"Bịch, bịch, bịch..."
Một quyền, hai quyền, ba quyền, bốn quyền rơi xuống.
Quyền của nữ vương Edda đánh lên thân thể Adolf, mỗi một quyền đều hung mãnh dị thường, ẩn chứa lực đạo kinh người.
Thế nhưng khi nện lên thân thể Adolf, cứ như đánh trúng tường đồng vách sắt, âm thanh dù lớn, nhưng không thấy máu.
mr
Adolf rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng bật người đứng lên.
Còn chưa kịp ổn định thân hình, quyền của nữ vương Edda đã đánh tới. “Âm!"
Adolf đan chéo hai tay đón đỡ, lại bị một quyền đánh bay mấy chục mét.
"Giết!"
Nữ vương Edda đuổi sát theo, quyền của nàng lần nữa hóa thành cơn bão ập tới.
'Bịch, bịch, bịch!'
Adolf quả thực rất mạnh, dù không còn thiết bị, không còn kiếm, chỉ dùng nắm đấm vẫn không rơi xuống hạ phong, hai người chiến thành một đoàn, bất phân cao thấp.
Hai người như hóa thành mãnh thú thời tiền sử, dùng nhục thân điên cuồng đánh nhau.
"Rầm rầm rầm..."
Thân ảnh của hai người đi đến đâu, đất đá, lều lính, cây cối như giấy đồng dạng, bị xé rách, đứt gãy văng tung tóe. Trong nháy mắt, hai người đánh xuyên qua chỗ đóng quân của bá tước Russell, nhảy vào bên trong rừng cây rậm rạp ngay bên cạnh.
Hiện tại không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người, chỉ nhìn thấy từng cây đại thụ đang không ngừng ngã xuống, khu rừng đang bị san bằng.
Công tước Russell không dám tin nhìn một màn này, không ngờ một người luôn giả thần giả quỷ như Adolf lại mạnh mẽ như thế, coi như không còn trang bị, bản thân vẫn còn lâu mới là đối thủ của gã.