Sau khi không còn thiết bị thời thượng cổ, trận chiến của hai người chân chính cao trào.
Cuồng chiến nửa canh giờ, tàn phá mấy trăm mẫu rừng, phảng phất như bị xe tăng quân đội càng quét qua.
Ba tiếng đồng hồ sau, tình hình rốt cuộc thay đổi. Dòng máu của Edda là hoàng kim huyết mạch, mặc dù không còn đấu khí, nhưng trời sinh lực đạo kinh người.
Mà Adolf thì dùng nội lực, điên cuồng kịch chiến ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc phải hao hết.
"Âm, ầm, ầm!"
Nữ vương Edda giơ một cây đại thụ lên, hung mãnh đập tới Adolf, ngắn ngủi trong khoảng khắc, Adolf bị vô số đại thụ bao phủ.
Sau đó không còn một tiếng động, lẽ nào bị đập chết rồi?
Nữ vương Edda chợt biến sắc, lao thật nhanh đến.
"Lên đây!"
Nữ vương Edda quát to, nắm tay đấm xuống đất, khảm sâu hai thước, tum mạnh kéo lên.
Vừa rồi Adolf muốn chạy trốn, bởi vì gã phát hiện một cái hang của con tê tê, sau đó dùng võ lực cường đại thu nhỏ thân thể để chui qua cái hang, thật sự quá trâu bò.
Bất quá, vẫn bị nữ vương Edda phát hiện, rõ ràng bị tum kéo lên.
"Vèo, vèo, vèo."
Khi Adolf bị kéo lên khỏi lòng đất, trên thân gã chợt bắn ra vô số độc châm, như bạo vũ lê hoa châm, phóng tới nữ vương Edda.
Nhưng nữ vương Edda sớm đã có lòng phòng bị, nàng cầm một cây roi nhỏ trong tay, quất nhanh ngang.
Tức thì độc châm bị từ lực hút hết, không cây nào đâm trúng Edda.
"Chát."
Edda vung roi ngược lại, vô số độc châm điên cuồng bắn về phía Adolf.
Nội lực trong cơ thể Adolf điên cuồng bộc phát.
Hết thảy độc châm như đụng phải bức tường không khí, bị chấn bay loạn xạ, võ công của Adolf thật sự cường đại đến cực hạn, dù nội lực còn rất ít, vẫn mạnh mẽ như cũ. Nhưng mà một giây kế tiếp, thiết quyền của nữ vương Edda, lại một lần nữa điên cuồng ap đến. Adolf dùng tay ngăn cản, tiếp tục bị đánh bay hơn mười thước.
"Bịch, bịch, bịch!"
Edda đuổi sát theo, vung quyền điên cuồng đánh tới.
Adolf chịu không nổi nữa, nội lực cuối cùng hao hết.
Phòng tuyến tan vỡ.
Quyền của nữ vương Edda ngược lại càng ngày càng mạnh, dồn dập đánh lên thân thể của Adolf. Adolf bị mưa quyền đánh lúng sâu trong đất, máu tươi bắn tung tóe.
"Bịcht"
Edda nhấc tay tung một quyền thật mạnh.
Adolf không còn nội lực, vô lực ngăn cản, xương sườn bị đánh vỡ mấy cây.
"Hắc hắc! Ta thua, nhưng... Ahll!"
Adolf còn chưa nói xong, đã bị cơm đau đớn thấu tâm liệt phế chiếm hết đầu óc, thảm thiết thét lên. Bởi vì nữ vương Edda nhắm ngay hạ bộ của Adolf, dậm một cước thật mạnh.
Trong nháy mắt, của quý của Adolf biến thành thịt nhão, máu chảy ào ào.
"Ahl!!" Adolf rống to.
Đây không phải bị thiến, mà đang sống sờ sờ bị giam nát.
Nữ vương Edda lạnh giọng nói: "Ta nói thiến ngươi, thì ta làm được."
Tiếp đó nữ vương Edda vung cây roi nhỏ, quấn lấy cổ của Adolf, kéo gã đi ra khu rừng.
"Bịch!"
Thân thể của Adolf đẩm máu, bị ném tới trước mặt Thẩm Lãng.
"Ta đã thiến xong, Adolf là đồ đệ của cha ngươi, vậy giao cho ngươi xử trí." Nữ vương Edda nói. "Ha ha ha." Adolf cười điên cuồng, sau đó không ngừng ho ra máu.
"Đệ tử của Khương Ly? Ta thật sự không dám nhận, ta chỉ là một tùy tùng nho nhỏ mà thôi, ta sao lại xứng đáng trở thành đệ tử cơ chứ, Doanh Vô Minh mới là đệ tử của Khương Ly." Adolf thê lương cười nói.
Adolf kéo mạnh mái tóc trắng trên đầu, để lộ mái tóc màu nâu, tiếp đó xé một lớp da trên mặt, để lộ da thịt màu nâu.
Gã quả nhiên không già như vậy, dáng dấp cũng không tiên phong đạo cốt, gã chính là một người Vinda.
Adolf nói: "Ta là một thiên tài, nhưng vậy thì sao? Ta là một người Vinda, trời sinh chính là người hạ đẳng."
"Ta thật vất vả mới trở thành thần tử của đại đế Solon, ta thật vất vả quật khởi, mà bây giờ bị đánh về nguyên hình, thật sự là ông trời châm chọc."
"Ta hận Khương Ly, ta chỉ là một đạo tặc không có dã tâm, tuy ở dưới đáy xã hội, nhưng cuộc sống tự do tự tại, Khương Ly luôn miệng nói chúng sinh bình đảng, chủng tộc bình đẳng, nói ta là thiên tài, nói thiên hạ có một chỗ của ta, mang theo ta đi khắp nơi, kiến thức thế giới chân chính. Hiểu được càng nhiều càng làm ta đau khổ." "Thẩm Lãng, ngươi có biết mẹ của ngươi là ai không?"
"Ngươi có biết Khương Ly làm thế nào từ một lãng tử biến thành nhân hoàng không? Bởi Khương Ly phát hiện một bí mật kinh thiên, bức bách bản thân không thể tiếp tục sống tự do tự tại, đứng lên gánh lấy trách nhiệm." "Ngươi có biết Khương Ly niết bàn bằng cách nào không?"
Ngay lúc này!
Công tước Dibos bỗng nhiên nói: "Nhìn kìa, tuyết rơi!"
Thẩm Lãng nhìn theo hướng Dibos chỉ, chỗ của nữ vương Edda và Adolf chiến đấu, quả nhiên có tuyết đang rơi xuống.
Những chỗ có tuyết, là thuộc phạm vi thế lực của Bạch Ngọc kinh.
Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy người của Bạch Ngọc kinh, chỉ nhìn thấy tuyết, nghe tiếng của người mà thôi. "Từ lúc từ biệt đến nay, ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Cám ơn tỷ tỷ, ta rất khỏe! Lần này tỷ lại không muốn để ta thấy mặt nữa sao?" Thẩm Lãng hỏi.
"Lúc cần thiết, chúng ta sẽ gặp nhau." Thẩm Lãng nói: "Tỷ tỷ tới đây cứu Adolf?" "Không! Ta đến vì ngươi!"