Đô thành Việt Quốc, Thiên Việt thành.
Bên trong lãnh cung, Ninh Nguyên Hiến đang ngồi run lẩy bẩy.
Chứng bệnh Parkinson nghiêm trọng hơn xưa, chẳng những không thể đi lại, không cách nào đứng lên, hai tay nhấc không nổi, còn mỗi ngày đều run rẩy.
Ông mới sáu mươi, nhìn như một lão già tám mươi tuổi, tóc bạc trắng bị rụng còn lại không nhiều.
Một nữ nhân đang vắt khô khăn lông nóng, nhè nhẹ lau sạch thân thể gầy gò của Ninh Nguyên Hiến, nàng không phải Biện phi, mà là Tô phi, mẹ của hoàng tử Ninh Cảnh.
Thân thể của Ninh Nguyên Hiến gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, không đủ 70 cân.
Chà lau sạch sẽ thân thể, Tô phi cẩn thận mặc quần áo cho ông, sau đó cầm sách đọc cho ông nghe.
Ninh Nguyên Hiến không phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn, thân thể run rẩy, ngẫu nhiên còn chảy nước miếng. Đọc sách hơn nửa canh giờ, Tô phi khẽ nhíu mày, sao còn chưa đưa cơm đến, muộn hai khắc rồi.
Lại qua thêm một khắc, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Một thân ảnh đi tới, quỳ xuống trước mặt Ninh Nguyên Hiến, dập đầu nói: "Nhi thần tham kiến phụ vương." Người này chỉ còn một tay, là thái tử Ninh Dực, từng bị vua Căng bắt giữ trong thời gian dài.
"Tô mẫu, con đưa cơm cho phụ hoàng." Ninh Dực nói.
Tô phi thận trọng nói: "Ninh Dực có tâm, hay để ta làm cho."
Ninh Dực nói: "Phận làm con, phải hiếu thuận, đút chút cơm thì tính là cái gì?"
Tô phi lập tức khiếp đảm, thối lui sang một bên.
Ninh Dực cầm chén cháo đặt lên bàn, dùng muỗng múc cháu đưa đến miệng Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Nguyên Hiến không phản ứng chút nào, mở miệng ăn theo bản năng, như một kẻ ngốc, không biết mọi thứ chung quanh.
"Phụ vương biết không, Việt Quốc cải cách, không còn Thượng Thư đài, chỉ có Nội các, Chúc Hoằng Chủ trở thành thừa tướng."
Ninh Nguyên Hiến vẫn không phản ứng chút nào. Ninh Dực tiếp tục đúc cháo cho Ninh Nguyên Hiến, một muỗng lại tiếp một muỗng, Ninh Nguyên Hiến thì do dan mà nuốt.
"Khương quốc đã diệt vong, sau khi nữ vương Arunana rời đi không lâu, nội bộ Khương quốc xảy ra nội chiến, đánh hơn một năm, những thủ lĩnh bộ lạc kia vì tranh đoạt vương vị, đánh tới đầu rơi máu chảy."
"Càn quốc xuất binh tiêu diệt, Khương quốc hoàn toàn chìm xuống dòng sông lịch sử, nếu con nhớ không lầm, phụ vương trút xuống vô số tâm huyết nâng đỡ Khương quốc, hiện tại nó diệt vong, người cảm thấy thế nào?" Ninh Nguyên Hiến vẫn không phản ứng.
"Đại Nam quốc cũng đã diệt vong, rơi vào tay giặc, di tích thượng cổ bị Thiên Nhai Hải Các chiếm lĩnh, người còn không biết, sở dĩ vua Căng quật khởi nhanh như vậy, đều nhờ di tích thượng cổ kia, gã đi vào không tốn chút sức nào, bởi vì di tích đó Khương Ly đã khai phá, vua Căng nào có bản lãnh lớn như vậy, thống nhất tộc Sa Man chỉ trong vòng mấy năm."
"Nhưng mà, phải nói vua Căng thật sự lợi hại, sau khi Thẩm Lãng chạy trốn, gã dám dẫn theo mấy vạn người chống đỡ hơn một năm, sau khi Đại Nam rơi vào tay giặc, gã lui đến tộc Sa Man, ẩn núp trong núi rừng, bởi vì nơi đó là nhà của tộc Sa Man, bọn họ cứ như đám khỉ, trốn trong sơn động, tránh trong rừng, làm người ta khó lòng phòng bị. Ninh Kỳ suất lĩnh 30 vạn đại quân, đánh trọn nửa năm cũng không thành công."
"Thế nhưng bọn họ không biết gì về quân lực của Đại Viêm, hoàn toàn không biết gì về Thiên Nhai Hải Các và Phù Đồ sơn, chỉ dựa vào núi rừng thì làm sao chống đỡ được? Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh một vạn Huyết Hồn quân, quét ngang tung hoành vô địch, vua Căng thảm bại tử thương vô số, tộc Sa Man cũng gặp tai họa ngập đầu, con được Chúc Hồng Tuyết cứu ra, nói thật con rất cảm kích, bây giờ muốn nịnh bợ cũng không được."
"Người biết không ? Vua Căng cuối cùng chạy đến phía nam tộc Sa Man, trốn tới Quỷ Hồn sơn, nơi đó bị Chúc Hồng Tuyết phóng hỏa đốt trọn mấy tháng, chỉ sợ vua Căng đã bị thiêu thành tro rồi, khu rừng mấy ngàn dặm của tộc Sa Man đều bị cháy hết sạch, thật là thảm, bây giờ đất Sa Man can cỗi cỏ cây không sống nổi."
"Chúc Hồng Tuyết thật độc ác, giết mấy vạn người, đốt hết khu rừng mấy ngàn năm."
"Đó là kết quả khi trung thành với Thẩm Lãng!"
Ninh Nguyên Hiến vẫn không phản ứng, tựa như không nghe được.
"Đúng rồi, còn Biện Tiêu! Người còn nhớ không? Ông ta rất trung thành với người, 10 vạn đại quân của ông ta không phải mạnh nhất Việt quốc sao? Vẻn vẹn bị diệt trong vòng ba ngày, Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh không đến một vạn quân Huyết Hồn, lại dễ dàng đánh bại 10 vạn quân của Biện Tiêu, ông ta cũng không biết gì về Thiên Nhai Hải Các cả."
"Thẩm lãng nghĩ rằng mình nghiên cứu huyết mạch rất sâu, tạo ra hai đội quân Niết Bàn, nhưng mấy ngàn năm trước, Thiên Nhai Hải Các đã bắt đầu nghiên cứu huyết mạch, bọn họ còn nguyên cứu sinh mệnh, bản lĩnh cải tạo huyết mạch của Thẩm Lãng, đứng trước mặt Thiên Nhai Hải Các, lại ngây thơ đến buồn cười." "Biện Tiêu và Trương Xung đều bị giam trong tù."
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến vẫn không phản ứng như cũ.
Ninh Dực nói: "Không phải chứ? Người quên luôn hai người họ rồi sao, không nên, không nên!"
Ninh Nguyên Hiến vẫn đờ đẫn như cũ.
Ninh Dực nói: "Phụ vương, người bệnh thật hay đang giả vờ? Những người khác thì không nhớ, lại nhớ tên Ninh Chính kia, đến bây giờ Ninh Chính vẫn không chịu phản bội Thẩm Lãng."
Nghe thấy hai chữ Ninh Chính, ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến hơi động, phảng phất như đang nhớ lại.
"Ninh... Ninh... Chính." Ninh Nguyên Hiến lắp bắp nói, tiếng nói rời rạc, lập lại, không nên lời.
"Đúng, đúng, là Ninh Chính! Đứa con mà người thương nhất, người biết nó bây giờ ra sao không?" Ninh Dực hỏi. Ninh Nguyên Hiến như đang cố gắng nhớ lại, nhưng nhớ không nổi, sau đó buông xuôi, ánh mắt đờ đẫn thêm lần nữa.