"Ninh Chính bị thẩm lí công khai, nhưng dù chết vẫn không nhận tội, không thừa nhận Thẩm Lãng phản bội, không thừa Thẩm Lãng là kẻ thù của mình, cho nên bị phán tội chết, không lâu nữa sẽ bị chém đầu, dù sao Ninh Hàn chỉ đảm bảo tính mạng của người, chứ không quan tâm đến Ninh Chính”
"Phụ vương, người nhanh tỉnh lại, đứa con mà người thương nhất sắp bị chém đầu rồi, người còn thờ ơ sao?" "Chém... Chém..." Ninh Nguyên Hiến vẫn không thể nói thành lời.
Ninh Dực nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của Ninh Nguyên Hiến, chẳng lẽ thật sự điên rồi sao? Lại múc thêm một muôn cháo, đút cho Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Dực nói tiếp: "Đúng vậy! Còn Thẩm Lãng, khi hắn tiến vào Tam Giác Quỷ, bị sét đánh chết rồi."
"Thẩm... Thẩm Lãng? Chết, chết..." Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến chợt động, liều mạng nhớ lại, cuối cùng vẫn không nhớ được gì.
Ninh Dực nhìn Ninh Nguyên Hiến, theo dõi một lúc lâu.
"Phụ vương ăn nữa không?" Ninh Dực hỏi.
"Ăn, ăn..." Ninh Nguyên Hiến nói theo bản năng.
Ninh Dực đút cho một muỗng nữa, Ninh Nguyên Hiến lại ăn tiếp.
Ninh Dực nói: "Phụ vương à! Cháo này để mấy ngày rồi, sớm đã thiu mốc, người còn muốn ăn sao?"
"Ăn, ăn..." Ninh Nguyên Hiến lắp bắp nói.
Ninh Dực cười to: "Vậy phụ vương phải cố gắng ăn hết nha."
Sau đó gã đổ bát cháu thiu lên đầu Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Nguyên Hiến ngẩng đầu lên, lè lưỡi liếm, ăn rất ngon.
Trong vương cung
Ninh Thiệu hỏi: "Điên thật hay giả?"
Ninh Dực nói: "Chắc là thật, không thì lão già đó giả bệnh làm cái gì? Chẳng lẽ chờ Thẩm Lãng đánh trở lại sao, chờ hắn chạy ra Tam Giác Quỷ sao, hắn đã sớm chết rồi, thi thể không còn." Ninh Thiệu không nói gì, im lặng trâm tư.
Từ xưa đến nay đều như vậy, Ninh Thiệu vốn trầm mặc ít nói, làm người ta không biết hỉ nộ ái ố của bản thân. Ninh Dực nói: "Bệ hạ, Thẩm Lãng đã chết, mãi mãi không về nữa, ngài có Chúc Hồng Tuyết chống lưng, có Thiên Nhai Hải Các ủng hộ, có Thông Thiên Tự giúp đỡ, còn có Đại Viêm. Cho nên buông tay làm thôi."
"Ninh Chính bên kia không cần thẩm vẫn nữa, còn Biện Tiêu, Trương Xung, cứ giết cho xong. Nếu ngài không muốn làm, vậy giao cho ta."
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Việt quốc tiến hành bắt giữ quy mô lớn.
Ngày đầu bắt mấy ngàn người, về sau tăng lên mấy vạn người, mười mấy vạn người, nhiều người bị liên luy, thậm chí học sinh của Quốc Tử giám, ai quan hệ tốt với Kim Mộc Thông đều bị bắt.
Nói chung ai liên quan đến Thẩm Lãng, đều bị nhổ tận gốc.
Ninh Thiệu nói: "Chúng ta còn bao nhiêu quân?”
Ninh Dực nói: "Chúng ta còn 20 vạn quân, cộng thêm liên quân, thì có hơn 30 vạn."
Ninh Thiệu nói: "Hải quân thì sao?"
Ninh Dực nói: "Có 1 vạn năm ngàn quân và hai ngàn chiến thuyền!"
Việt quốc vốn không có nhiều hải quân như vậy, chi hải quân này bao gồm nhiều quân đoàn tạo thành, hải quân của Việc quốc trên danh nghĩa mà thôi.
"Bệ hạ, hoàng đế đích thân sắc phong ngài làm Việt Vương, ngài chỉ cần thanh thản làm đại vương của mình thì được rồi, Thẩm Lãng đã chết, hắn không trở về được đâu, vị trí của ngài vững như thái sơn."
"Sao ngài không hạ chỉ, giết hết những người liên quan đến Thẩm Lãng, giữ bọn họ lại làm cái gì? Nuôi không uổng lương thực sao?"
Việt Vương Ninh Thiệu lại im lặng, Ninh Dực âm thầm oán hận trong lòng, vương vị này vốn dĩ là của gã, bây giờ lại nằm trong tay của Ninh Thiệu, con của một cung nữ.
Thế nhưng Ninh Dực lại tràn ngập sợ hãi Ninh Thiệu, thậm chí còn không biết cảm xúc sợ hãi này đến từ đâu. Thành Nộ Triều.
Chiến lợi phẩm đắc ý nhất của Thẩm Lãng, trong kế hạch cách biển làm vua. Hắn xây dựng nơi đây thành cơ nghiệp trăm năm của gia tộc Kim thị, kết quả bởi vì biến cố kinh thiên kia, thân phận của hắn bị lộ, gia tộc Kim thị đánh mất thành Nộ Triều, đánh mất tất cả đất đai.
Hôm nay thành Nộ Triều đã trở thành căn cứ hải quân của Việt quốc.
Một năm rưỡi trước, Đại Viêm vận dụng hải quân phong tỏa 2 vạn dặm hải vực, đại hải quân trùng điệp xuống nam, phong tỏa đường biển, muốn giết chết Thẩm Lãng.
Đại hải quân do mười mấy quốc gia, mười mấy thế lực kết thành liên quân, sau khi Thẩm Lãng biến mất, đại hải quân giải tán, nhưng vẫn còn một phần ba quân lực chiếm giữ hải vực phía đông, bố trí thiên la địa võng.
Bởi vì Thẩm Lãng cuối cùng chỉ biến mất trong Tam Giác Quỷ, sinh tử còn chưa biết, 15 vạn hải quân phải giám thị vùng biển này, mỗi thời mỗi khắc, không buông tha dù gió thổi cỏ lay.
Vạn nhất Thẩm Lãng quay lại, 15 vạn hải quân sẽ dễ dàng đập chết hắn.
Như vậy ai thống soái chi hải quân này?
Chính là Yến Nan Phil
Đại Tông sư của Việt quốc, chưởng môn của Nam Hải Kiếm Phái, nhân vật số hai của gia tộc Tiết thị, thủ lĩnh của chi thế lực Phù Đồ sơn ở Việt quốc.
Năm xưa Thẩm Lãng và Tiết thị đánh một trận hải chiến, Thẩm Lãng lợi dụng thiên tai làm cho hạm đội của gia tộc Tiết thị bị diệt.
Sau trận chiến đó, Thẩm Lãng tiến hành đại lùng bắt, thành công bắt được thế tử Tiết Bàn, nhưng từ đầu tới đuôi không tìm thấy Yến Nan Phi.
Lúc đó Yến Nam Phi đi đâu?
Ông ta cầm theo cổ độc của Phù Đồ sơn, dự định len lén ẩn núp đến thành Nộ Triều, diệt toàn tộc Kim thị, cho Thẩm Lãng một kích trí mạng.
Nhưng mà ông thất bại, bị ngăn cản.
Rất nhanh sau đó, xảy ra biến cố kinh thiên kia.
Thẩm Lãng biến mất, Yến Nam Phi thì nhờ quan hệ của Phù Đồ sơn, trở thành thống soái của chi hải quân này. Tiết Triệt chết, Yến Nam Phi trở thành bá tước Vũ An, đồng thời đổi tên thành Tiết Nan Phi.
Nhưng người ta vẫn gọi ông ta là Yến Nam Phi như trước. Gia tộc Tiết thị không thể lấy lại đảo Nam Châu, bởi vì Phù Đồ sơn phát hiện di tích to lớn trong lòng đất, cho nên đảo Nam Châu bây giờ trở thành lãnh địa của Phù Đồ sơn.
Nhưng không thể làm Yến Nam Phi lạnh lòng, liền giao thành Nộ Triều và toàn bộ quần đảo Lôi Châu cho gia tộc Tiết thị.
Bây giờ Yến Nam Phi chẳng những là thống soái của 15 vạn hải quân, còn là chủ nhân của quần đảo Lôi Châu. Không chỉ thế, ông ta còn là Phó Sứ Xu Mật Viện, coi như nhân vật số hai của Việt quốc.
Nhờ Thẩm Lãng, thành Nộ Triều mới trở thành trung tâm thương mại của hội Thiên Đạo, mà bây giờ hội Thiên Đạo không còn quyền mua bán tại thành Nộ Triều nữa, quyền mua bán đã rơi vào trong tay hội Ẩn Nguyên. *Dịch giả: Thank đạo hữu lyha đonate nha. Cố sức dịch thêm 1c nưa.