Tham Lãng bắt đầu dùng trí não, tính toán đo lường kỹ lưỡng sự cân bằng của tay trái và tay phải.
Nếu nhìn bằng mắt thường, sẽ nhìn không ra được cái gì, hai bàn tay hoàn toàn thăng bằng, nhưng thông qua trí não tính toán về sau, Thẩm Lãng phát hiện không thăng bằng.
Hai cánh tay của Medusa tạo thành chiếc cân, nghiêng qua bên phải khoảng 0,1.
Sự chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, chỉ có trí não tài năng của hắn mới tính ra được.
Như vậy mọi chuyện rõ ràng, muốn ngăn cản hủy diệt, phải làm cho hai bàn tay của Medusa cân bằng trở lại. Nó đã nghiêng qua phải 0,1 độ, cho nên cần tăng trọng lượng bên trái lên.
Vừa may Yêu Yêu đang đứng trong lòng bàn tay bên trái, nhưng vô ích.
Cho nên gia tăng trọng lượng không đơn giản như vậy, không thể dùng cân nặng của con người.
Vậy thì dùng cái gì chứ? Cũng không thể dùng máu à?
Lúc này, khoảng cách hủy diệt chỉ còn chưa tới ba phút.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại cảm thụ.
Không thể chỉ nghe âm thanh đếm ngược, còn phải nghe âm thanh ẩn đằng sau tiếng tích tích.
Muốn nghe thì phải dùng tâm để lắng nghe.
Rất nhanh Thẩm Lãng thật sự nghe được, nói cho đúng hơn thì hắn cảm nhận được.
Hắn nghe thấy tiếng khóc và tiếng ca của Medusa, dùng một loại sóng âm kỳ lạ để phát ra, hai tai không nghe được, nhưng đại não lại cảm nhận được.
Làm cho Thẩm Lãng nghĩ đến một chuyện, lúc còn ở thành Queen, nữ vương Medusa hát ru hống Yêu Yêu ngủ. Buổi tối đó, tất cả bé con trong thành đều cảm nhận được, sau đó toàn bộ đều mơ thấy mộng đẹp, dù cho bé con có tính nghịch ngợm cũng ngoan ngoãn ngủ.
Bởi vì ôm chấp niệm này, cho nên Thẩm Lãng cảm nhận được tiếng khóc của bức tượng.
Trăm vạn hải quái ở bên ngoài chính là bị tiếng khóc của bức tượng hấp dẫn tới, cho nên ánh mắt của hải quái đều lộ ra bi ai rõ ràng.
Tiếng khóc, tiếng khóc! Như vậy làm sao để bàn tay bên trái tăng trọng lượng lên, đã phi thường rõ ràng.
Nước mắt!
Hơn nữa không thể dùng nước mắt của hắn, không thể dùng nước mắt của bất kỳ ai, chỉ có thể là của Yêu Yêu. "Bảo bối, con có thể chảy một giọt nước mắt rơi lên quả cầu to kia không?” Thẩm Lãng hỏi.
Hắn nói quả cầu to kia, chính là tròng mắt bên trái của bức tượng Medusa.
Tiểu bảo bối tức thì rơi vào bi thương, chuyện này quá dễ dàng, chỉ cần nhớ đến mẹ Medusa thì được rồi. Một giọt nước mắt như bảo thạch rơi xuống.
"Tống!"
Giọt nước mắt rơi lên con ngươi, vang lên âm thanh vô cùng thanh thúy.
Trong nháy mắt, kỳ tích phát sinh!
Tích tích tích tích...
Đếm ngược dần dần chậm lại.
Hai bàn tay của Medusa chậm rãi cân bằng.
Tiếng khóc của nàng đình chỉ.
Hết thảy chung quanh an tĩnh lại.
Hủy diệt giải trừ, đếm ngược ngưng hẳn.
Rốt cuộc thành công cứu mọi người, thậm chí cứu vớt trăm vạn hải quái.
Nhưng lần này không phải Thẩm Lãng cứu, mà là Yêu Yêu cứu mọi người.
Yêu Yêu thật sự quá ghê gớm, bản thân bảo bối tựa như hóa thân của kỳ tích.
Thẩm Lãng nhịn không được ôm Yêu Yêu vào trong lòng.
"Xin lỗi bảo bối, cha làm cho con khóc." Thẩm Lãng ôn nhu nói.
Yêu Yêu giang hai tay quấn lấy cổ của cha, rúc vào trong ngực hắn, tiểu bảo bối quả nhiên là thiên sứ của cha. "Đi thôi, chúng ta đi lên!"
Thẩm Lãng rời khỏi chỗ cất trữ năng lượng hạch tâm, quay lại theo đường cũ, về tới đại sảnh kim tự tháp.
Hắn nhìn ra bên ngoài.
Hơn một trăm vạn hải quái vẫn còn bao quanh kim tự tháp.
Thời điểm Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu xuất hiện trước cửa, vô số hải quái nhìn sang Thẩm Lãng và Yêu Yêu. Chúng nó không làm cái gì, không gào thét, không tấn công, chỉ an tĩnh ngưng mắt nhìn.
Khoảng khắc saul
Bọn chúng lui lại như cơn thuỷ triều, biến mất vô tung vô ảnh.
Chúng nó lặng xuống biển sâu, trở lại đáy biển.
"Cô cô! Nói cho con biết, Mộc Lan sao rồi?" Trầm Lãng hỏi.
Vừa rồi Tuyết Ẩn nói hết thảy đều tốt, nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, Tuyết Ẩn không muốn làm cho Thẩm Lãng phân tâm.
Vừa rồi trăm vạn hải quái vây quanh kim tự tháp, Mộc Lan có lực chiến đấu mạnh nhất gia tộc, làm sao lại không ở trong đại sảnh.
Tuyết Ẩn nói: "Lãng nhi yên tâm, Mộc Lan quả thật mạnh khỏe, không gặp chuyện không may, chỉ bị mang đi." Trầm Lãng kinh ngạc.
Bị mang đi? Sao lại thế?
Tuyết Ẩn nói: "Lần trước Mộc Lan tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, dẫn dắt thuyền của chúng ta bình an đi vào trong Tam Giác Quỷ, sau đó ngủ say vài tháng cũng không tỉnh lại."
Chuyện đó Thẩm Lãng đã biết, chị Helen từng nói với hắn.
Hơn nữa chị ấy còn nhấn mạnh, thời điểm Mộc Lan đang ngủ say, sinh cơ rất ổn định, không có bất kỳ nguy hiểm nào, tinh thần lực của nàng đột phá cực hạn về sau, dường như muốn tiến thêm một bước.
Nhưng còn kém một tí, từ đầu đến cuối nàng không thể Niết Bàn, cũng không tỉnh lại.
"Công chúa Helen đi tìm ngươi, Mộc Lan vẫn ngủ say như cũ, chúng ta vô cùng lo lắng." Tuyết Ẩn nói: "Mãi cho đến khi nàng đột nhiên biến mất, trong phòng của nàng chỉ có một tờ giấy." Tuyết Ẩn đưa tờ giấy cho hắn.
Thẩm Lãng chỉ liếc mắt nhìn, cảm thấy chữ viết dường như muốn tung bay.
"Ta đưa Kim Mộc Lan đi, nàng cần đột phá, không lâu sau sẽ trở về."
Nội dung vô cùng đơn giản, lại làm cho người khiếp sợ.
Thẩm Lãng đưa tờ giấy cho Cừu Yêu Nhi.
"Đây là chữ viết của sư phụ!" Cừu Yêu Nhi nói.
Sư phụ của Cừu Yêu Nhi là ai?
Là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly ở Phương Đông, là mục tiêu truy đuổi cả đời của Tả Từ các chủ Thiên Nhai Hải Các.
Nàng là Lạc Tổ, một trong mấy người mạnh nhất Phương Đông.
"Tuy người là sư phụ của ta, nhưng chỉ dạy ta được mấy lần." Cừu Yêu Nhi nói: "Mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt nhất, người sẽ tới chỉ điểm ta, mười mấy năm qua ta chưa từng gặp lại."