Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 515 - Chuong 515: Lac T6

Chuong 515: Lac T6 Chuong 515: Lac T6Chuong 515: Lac T6

 

 

Lai lịch của Lạc Tổ phi thường thần bí, chí ít Thẩm Lãng và Tuyết Ẩn, còn có Cừu Yêu Nhi không biết, chỉ biết người đó là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly.

 

 

Mà Khương Ly mang tiếng si tình, phần lớn do Lạc Tổ mà ra.

 

 

Lời đồi rằng, Lạc Tổ si mê Khương Ly, nhưng Khương Ly vì thê tử mà cô phụ Lạc Tổ.

 

 

Cho nên người trong thiên hạ cảm thấy, bệ hạ Khương Ly sỉ tình nhất thiên hạ, ngay cả Thẩm Lãng cũng từng nghĩ như vậy.

 

 

Nhưng mà khi đến Phương Tây, mở rộng tầm mắt, hắn không ngờ phụ thân còn từng trải qua sóng to gió lớn ở đây, cho đến khi gặp mẫu thân về sau, thì mới trở thành người si tình đệ nhất thiên hạ.

 

 

Lạc Tổ sao lại xuất hiện bên trong Tam Giác Quỷ?

 

 

Không khó đoán lắm, bởi vì nàng là hồng nhan tri kỷ của Khương Ly, thân phận của Thẩm Lãng bại lộ, chuyện lớn như vậy khẳng định truyền khắp thiên hạ, sau khi nàng biết được, lập tức chạy tới, nhưng không kịp.

 

 

Vì vậy khi nàng nghe nói Thẩm Lãng biến mất trong Tam Giác Quỷ, nàng liền mạo hiểm tiến vào.

 

 

"Ta đi theo nghĩa huynh nhiều năm, nhưng chưa từng gặp mặt Lạc Tổ, nàng rất thần bí, hầu như không tiếp xúc với bất kỳ ai, người gặp được nàng lác đác không có mấy." Tuyết Ẩn nói.

 

 

Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng chưa từng gặp, ở đây chỉ có Cừu Yêu Nhi là biết Lạc Tổ.

 

 

Ngay sau đó Thẩm Lãng phát hiện phía sau tờ giấy còn có một hàng chữ.

 

 

"Ta dẫn theo Thẩm Dã, không thể để huyết mạch của nó mai một, hiện tại tiến hành võ đạo vỡ lòng hơi muộn."

 

 

Ký tên Lạc Tổ.

 

 

Huyết mạch nghịch thiên của Thẩm Dã chỉ có Thẩm Lãng và Mộc Lan biết, mới vừa sinh ra đã là hoàng kim huyết mạch, còn tỏa sáng chói mắt hơn cả hoàng kim huyết mạch của Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi.

 

 

Nhưng không lâu sau, hoàng kim huyết mạch trong cơ thể Thẩm Dã lại biến mất.

 

 

Thẩm Lãng và Mộc Lan đều biết huyết mạch của Thẩm Dã nghịch thiên, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cho bé con nhà mình tiến hành võ đạo vỡ lòng, mỗi ngày chỉ biết mù chơi, cho đến khi chơi tới ba tuổi.

 

 

Sau khi Thẩm Lãng gặp chuyện không may, Mộc Lan dẫn theo Thẩm Dã tiến vào Tam Giác Quỷ, càng thêm không có ai tiến hành võ đạo vỡ lòng.

 

 

Kiếm Vương Lý Thiên Thu và tông sư Tuyết Ẩn từng nỗ lực qua, nhưng cuối cùng từ bỏ. Bởi vì thật sự không thể dạy nổi cậu bé nghịch ngợm phá phách này.

 

 

Bây giờ cậu bé bại hoại này đã bốn tuổi, thảo nào Lạc Tổ nói hiện tại tiến hành võ đạo vỡ lòng đã hơi muộn. Mộc Lan và Thẩm Dã bị đưa đi, Thẩm Lãng rất thất lạc, bởi vì hai người chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng của hắn, hầu như chiếm giữ phân nửa cuộc đời hắn, nhưng hắn biết đó là cơ duyên của Mộc Lan và Thẩm Dã. Sau đó toàn bộ đại sảnh rơi vào khoảng thời gian vui mừng.

 

 

Chỉ có lấy sai tên, chứa không đặt sai biệt hiệu, Băng Nhi một lần nữa thi triển thần kỹ của nàng, hơn nữa đây là nữ nhân duy nhất mà Thẩm Lãng có thể khoe uy phong của mình, cũng là nữ nhân duy nhất hắn có thể đánh bại. Bé con Thẩm Mật đã sáu tuổi, rụt rè nhìn Thẩm Lãng.

 

 

"Con quên cha rồi sao?"

 

 

"Cha thương Thẩm Mật nhất nhà, lúc con còn nhỏ, cha bế con không rời, còn đập hạt dưa cho con ăn nữa." Tham Mật mở to hai mắt, như đang cố hết sức nhớ lại, nhưng khi dg vẫn còn quá nhỏ, không nhớ nổi.

 

 

Thẩm Lãng nhìn bé Thẩm Mật.

 

 

Thật là một tiểu công chúa, mọi cử động đều ưu nhã đoan trang.

 

 

Từ khi gặp Helen, Thẩm Mật luôn kề cận nàng, Helen cũng một mực dạy cho Thẩm Mật đủ loại lễ nghi của công chúa, Thẩm Mật học rất vui vẻ, một số bé gái, trời sinh yêu thích làm công chúa.

 

 

"Thẩm Mật của chúng ta là công chúa thật sự." Băng Nhi ôn nhu nói.

 

 

Thẩm Lãng ôm Yêu Yêu bên trái, ôm Thẩm Mật bên phải, ở giữa còn ôm Thẩm Lực.

 

 

Kỳ thực, Yêu Yêu lớn hơn vài tháng, nhưng trông Yêu Yêu nhỏ hơn Thẩm Mật một tuổi, Thẩm Mật giống chị hơn. "Mật Nhi, Lực Nhi, đây là đại tỷ của hai con, tên là Thẩm Yêu Yêu." Thẩm Lãng nói: "Mau kêu đại tỷ."

 

 

"Đại tỷ!" Thẩm Mật cao giọng hô, sau khi hô xong lập tức mím môi, bởi vì tiểu công chúa đang thay răng, còn thiếu một cây.

 

 

Nói đến chuyện này hắn lại cảm thấy kỳ lạ, Yêu Yêu đã bảy tuổi, đúng ra cũng đã đến thời điểm thay răng, nhưng không có dấu hiệu rụng răng.

 

 

Thẩm Lực nhỏ nhất, bây giờ mới hai tuổi rưỡi, lúc Ninh Diễm mang thai rất khổ cực, nằm trên giường trong thời gian dài, e sợ xảy ra chuyện, lúc sinh ra, Thẩm Lực cũng yếu ớt.

 

 

Cho nên ngoại tổ phụ Ninh Nguyên Hiến mới đặt tên là Thẩm Lực.

 

 

Hoàn cảnh bên trong Tam Giác Quỷ đặt biệt, thể chất của Thẩm Lực tốt hơn rất nhiều, có vẻ hơi trầm tính, thậm chí có chút ngượng ngùng.

 

 

"Đại tỷ.' Thanh âm của Thẩm Dã nhỏ xíu, phảng phất như bé gái.

 

 

Yêu Yêu mở to mắt nhìn em trai và em gái, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.

 

 

Thẩm Lãng cảm thấy tiếc nuối, hắn rất ít ôm Thẩm Dã, bây giờ bé con bị Lạc Tổ đưa đi, sau này không có cơ hội để ôm, bởi vì đến lúc trở lại, có thể đã là lớn rồi, không cần hắn ôm.

 

 

Thẩm Lãng cuối cùng nhìn thấy thế thân của mình.

 

 

Thật sự rất giống, phảng phất như đang soi gương.

 

 

Thân thể của người này yếu ớt, lúc đầu không thể sống lâu, từ khi đi vào Tam Giác Quỷ, rất nhiều căn bệnh trong cơ thể dần dần biến mất, mặc dù bây giờ còn yếu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

 

 

"Ta tên Kính Tử." Trong giọng nói mang theo bất an.

 

 

"Ta gọi Thẩm Lãng."

 

 

Tiếp đó hai người lắng lặng không nói gì.

 

 

Dù cho đi tới Tam Giác Quỷ, mỗi ngày Kính Tử đều ngồi ngây ngẩn trong phòng, rất ít ra ngoài, hầu như không ai biết đến sự tồn tại của mình.

 

 

"Ta thiếu ngươi một mạng, ta có thể vì ngươi mà chết." Kính Tử bỗng nhiên nói.

 

 

Thẩm Lãng lắc đầu nói: 'Không, ngươi không nợ ta"

 

 

Hai người một lần nữa không nói gì.

 

 

Một lúc lâu sau, Kính Tử lấy hết dũng khí, nói: "Cám ơn ngươi."

 

 

Thẩm Lãng vấn an nhạc phụ, nhạc mẫu. Hắn làm khổ nhạc phụ nhạc mẫu quá nhiều, nếu không phải vì hắn, gia tộc Kim thị sẽ không mất hết tất cả. Đương nhiên có thể nói, nếu không có hắn, gia tộc Kim thị đã sớm diệt vong. Cho nên người một nhà không có sự tính toán.
Bình Luận (0)
Comment