Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 520 - Chương 520: Thẩm Lãng Trở Về

Chương 520: Thẩm Lãng trở về Chương 520: Thẩm Lãng trở vềChương 520: Thẩm Lãng trở về

 

 

Đáng sợ nhất là, chi hạm đội này, bên trên cờ xí ngoại trừ vẽ một đầu lâu, còn có một chữ Khương to lớn. Không phải đang nằm mơ chứ?

 

 

Là... Là Thẩm Lãng?

 

 

Hắn giết trở về? Hắn thật đánh trở lại rồi? Sao có thể!

 

 

"Keng, keng, keng...'

 

 

Tức thì, bên trên cột buồm vang lên tiếng chuông chói tai.

 

 

"Có địch, có địch...

 

 

"Thẩm Lãng đánh trở lại, Thẩm Lãng đánh trở lại."

 

 

Ba chiếc thuyền này chắc chắn là Thẩm Lãng, bởi vì chỉ hạm đội này còn treo cờ xí khác, tỷ như cờ xí có chữ Thẩm, còn có chữ Kim.

 

 

Gặp quỷ!

 

 

Nhất định là thấy quỷ!

 

 

"Trở về địa điểm xuất phát, chạy, chạy, chạy nhanh!"

 

 

"Nhanh đi bẩm báo thành Nộ Triều, Thẩm Lãng đánh trở lại!"

 

 

Sau đó ba chiếc thuyền tuần tra dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía thành Nộ Triều.

 

 

Phải thông báo tin tức này cho đại soái Yến Nan Phi, nói cho Việt vương.

 

 

Ông trời ơi, Thẩm Lãng dĩ nhiên không chết, hắn đánh trở lại rồi.

 

 

'Thẩm Lãng nhìn ba chiếc thuyền của Việt quốc đang bỏ trốn mất dạng, nhưng hắn không đuổi theo.

 

 

Căn bản không cần, bọn họ chỉ là tôm cá nhãi nhép.

 

 

Dù hắn không biết bất luận tin tức nào, nhưng rất dễ đoán ra, nhất định có một đại hạm đội đóng tại thành Nộ Triều, quản chế toàn bộ vùng biển phía đông, nhất là hướng bắc, nơi có Tam Giác Quỷ.

 

 

Hắn biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác, phải đề phòng hắn giết trở về.

 

 

Thẩm Lãng khẳng định hạm đội của sáu đại thế lực không ở vùng biển phía đông, thời gian của bọn họ quá quý giá, không thể tốn thời gian vô ích, ngàn ngày đề phòng hắn, chuyện cực khổ này nên để cho thế tục làm. Theo Thẩm Lãng suy đoán, ham đội đóng tại thành Nộ Triều, số lượng khoảng 15 vạn.

 

 

Số lượng như thế rất lớn, chỉ bằng Việt quốc không thể nuôi sống, cần tiền của hội Ẩn Nguyên.

 

 

Mà hạm đội của Thẩm Lãng chỉ có 4 vạn, cách biệt quá xa, 40,000 người đánh 150,000 người, vẫn nên nghiền nát, mấu chốt nhất là bọn chúng sẽ bị nghiền nát đến mức nào.

 

 

Quân địch nhiều lắm, phải để cho bọn họ tụ tập lại, một lưới bắt hết, như vậy mới chiếm được quyền chủ động. Cho nên hắn để cho ba chiếc thuyền kia về báo tin, nếu không thì Thẩm Lãng phải đuổi giết bọn họ khắp thế giới, không biết đánh đến ngày tháng năm nào.

 

 

Tốc độ hạm đội của Thẩm Lãng, một ngày tám trăm dặm, cách thành Nộ Triều càng ngày càng gần.

 

 

Cừu Yêu Nhi không hào hứng chút nào, thành Nộ Triều từng là nhà của nàng, nhưng trong lòng nàng, trên thế giới này ở đâu cũng là nhà của mình, nàng chỉ thích phiêu lưu thám hiểm.

 

 

Người kích động nhất là Kim Trác, qua hai năm, cuối cùng đánh trở lại, thành Nộ Triều, là căn cơ của gia tộc họ Kim.

 

 

Không chỉ thành Nộ Triều, còn có thành Huyền Vũ, ông muốn đoạt lại toàn bộ, kẻ địch chiếm giữ một ngày, trong lòng ông rỉ máu một ngày, thấy thẹn với tổ tông.

 

 

Mỗi lần ông nằm mơ, đều mơ thấy ngày đoạt lại cơ nghiệp trăm năm của gia tộc họ Kim, không giống Tô Bội Bội, không tim không phổi, chỉ cần người nhà mạnh khỏe bình an, thì nàng hạnh phúc rồi.

 

 

Còn có một người rất kích động, chính là công chúa Ninh Diễm, lúc trước nàng luôn miệng nói không ai yêu thương mình, phụ thân hiểu rõ Ninh Hàn, Ninh Dực và Ninh Kỳ, chỉ có một ít hổ thẹn với nàng.

 

 

Chứ không yêu thương nàng, nàng cũng luôn miệng nói muốn hành tẩu thiên hạ, rời khỏi kinh thành.

 

 

Sau khi thân phận Thẩm Lãng bại lộ, nàng không thể không rời đi, nhưng rời khỏi kinh thành chưa lâu, nàng bắt đầu nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ Biện mẫu phi.

 

 

Kỳ thật từ khi nàng đè Thẩm Lãng về sau, Ninh Nguyên Hiến thương yêu nàng, quan tâm nàng rất nhiều, hơn nữa khi nàng mang thai, liền trở thành đứa con gái mà Ninh Nguyên Hiến yêu thương nhất.

 

 

'Thậm chí trong thời gian nàng bị giam, Biện mẫu phi còn đích thân tới chăm sóc, hưởng thụ sự quan tâm chưa từng có.

 

 

Vì Thẩm Lãng, nàng dẫn theo Thẩm Lực, rời khỏi kinh thành, tới phủ Huyền Vũ, nơi đây ai cũng đối tốt với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy cô đơn, chỉ có ở kinh thành, mới là địa bàn quen thuộc của nàng.

 

 

Rời khỏi thành Huyền Vũ, chạy trốn tới Tam Giác Quỷ, nàng càng thêm chán nản.

 

 

Mỗi ngày đều lo lắng cho Thẩm Lãng, lo lắng cho phụ thân, lo lắng cho Ninh Chính, hậm hậm hực hực.

 

 

Nàng vốn mạnh mẽ, hai năm qua gầy một vòng.

 

 

"Hoàn cảnh bên trong Tam Giác Quỷ rất tốt, Thẩm Lực khỏe lên rất nhiều, cơ thể của ngươi cũng được điều dưỡng rất tốt." Thẩm Lãng nói: "Cho nên chúng ta có thể sinh thêm một đứa, bà đỡ nói đúng, thân thể của ngươi không tận dụng để sinh vài đứa thì thật đáng tiếc, cắn răng một cái, giậm chân một cái liền sinh ra."

 

 

"Đừng nói bậy, ta không giỏi việc đó." Ninh Diễm tức giận nói, mặt đỏ tới mang tai.

 

 

"Vậy ngươi giỏi cái gì? Chuyện đó sao?" Thẩm Lãng cười hỏi.

 

 

Ninh Diễm không nói lời nào, khuôn mặt đỏ bừng, bề ngoài của nàng nhìn mạnh mẽ, nhưng nội tâm rất yếu ớt, trước đây tinh tính nóng nảy, chỉ vì che giấu mà thôi, hai năm qua nàng ít nói.

 

 

Chiếc thuyền này quá lớn, hơn nữa trên biển không có sóng lớn, thuyền đi ổn định.

 

 

Trên boong thuyền, Yêu Yêu đang viết chữ với em trai và em gái, trên thuyền có sáu đứa bé.

 

 

Yêu Yêu, Thẩm Mật, Thẩm Lực, Aru Tráng, Khương Đóa Đóa, Thẩm Thành con của Thẩm Kiến, nhìn qua chỉ thấy hai đứa bé thích học, chính là Thẩm Mật và Thẩm Lực, ngoan ngoãn viết chữ theo đại tỷ.

 

 

Thẩm Thành cũng sáu tuổi, là thời điểm nghịch ngợm, tính cách di truyền từ phụ thân Thẩm Kiến, làm cho người ta không biết nên dạy thế nào, đánh cũng không sợ, mắng cũng không nghe.

 

 

Mẫu thân của cậu bé là Lâm cô nương, một người hiền lành tinh tế, không biết bị làm tức khóc bao nhiêu lần. Hai vợ chồng Thẩm Kiến quyết định, sau khi trở về, lập tức sinh đứa khác, tính tình phải di truyền từ Lâm cô nương, tiểu bại hoại Thẩm Thành không cần cũng được.

 

 

Hình tượng của Thẩm Thành trong mắt cha mẹ là như thế, nhưng trong mắt hai vợ chồng Kim Trác thì lại khác, đứa bé này nhu thuận, miệng rất ngọt, ăn nói dễ nghe.

 

 

Hơn nữa Thẩm Thành và mấy đứa bé khác rất thân, làm một ca ca tốt trước mặt Thẩm Lực và Thẩm Mật, làm một đệ đệ tốt trước mặt Aru Tráng, mới sáu tuổi đã biết nhiều chuyện.

 

 

'Thẩm Lãng thấy vậy, biết đứa bé này nếu được mài giữa thật tốt, chắc chắc có tiền đồ, thông minh hơn Thẩm Kiến nhiều.

 

 

Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Kiến trầm ổn hơn nhiều, mỗi ngày đều liều mạng luyện võ liều mạng đọc sách. Lúc trước Thẩm Kiến muốn kiến công lập nghiệp, mà bây giờ chỉ muốn, không bôi nhọ thanh danh của Thẩm Lãng, không thể kéo chân anh trai, Thẩm Lãng là nhân hoàng tương lai, làm em trai không thể quá vô dụng. Nhưng mà Thẩm Kiến nghĩ nhiều rồi, anh trai của ngươi, danh tiếng cũng kéo hông.

 

 

Khi nhìn thấy Thẩm Lãng trở về, câu nói đầu tiên là: "Ca, em có thể làm thống lĩnh."
Bình Luận (0)
Comment