Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 519 - Chương 519: Rời Khỏi Tam Giác Quỷ

Chương 519: Rời khỏi Tam Giác Quỷ Chương 519: Rời khỏi Tam Giác QuỷChương 519: Rời khỏi Tam Giác Quỷ

 

 

Sau ngay sau.

 

 

Hai chiếc thuyền của Thẩm Lãng ly khai tân thế giới trong Tam Giác Quỷ, tiến vào hắc vụ mit mờ.

 

 

Con hải quái vẫn tiếp tục dẫn đường, bên trong sương mù dày đặc, xúc tu của nó càng thêm sáng tỏ, hào quang lập lòe chiếu sáng bóng tối.

 

 

Thẩm Lãng phát hiện một chuyện.

 

 

Con đường mà hải quái đi, phi thường phức tạp, căn bản không phải đi thẳng, mà là quẹo qua quẹo lại, dường như lạc đường trong mê cung.

 

 

Thẩm Lãng muốn ghi nhớ con đường này, ngày sau muốn ra vào cũng dễ hơn.

 

 

Thế nhưng rất nhanh hắn từ bỏ, bởi vì nhớ kỹ cũng vô dụng, con đường này chỉ đi được một lần.

 

 

Năng lượng bên trong Tam Giác Quỷ, thời thời khắc khắc đều biến hóa di động.

 

 

Lúc tiến vào chỉ cần đi qua sương mù dày đặc, nhưng khi đi ra, lại mất trọn chín ngày.

 

 

Đường xa hơn vạn dặm, đủ thấy con đường này phức tạp cỡ nào, nếu không có hải quái dẫn đường, để Thẩm Lãng tự tính toán, thật không biết đến ngày tháng năm nào mới đi ra được.

 

 

May mắn có Yêu Yêu.

 

 

Tiểu bảo bối quá thần kỳ.

 

 

"Chúng ta đều hưởng nhờ phúc của Yêu Yêu." Tuyết Ẩn ôm Yêu Yêu, nhịn không được hôn một cái.

 

 

Thẩm Lãng thì ôm Thẩm Mật, đồng thời hôn lên trán cô bé.

 

 

Hắn không phải thánh hiền, cho nên trong lòng khó tránh khỏi thiên vị, nhưng trước mặt con cái nhất định phải biểu hiện công bằng, nhất là ở trước mặt con gái.

 

 

"Vụ"

 

 

Rốt cuộc lao ra ngoài.

 

 

Chín ngày qua, bị sấm xét đánh, gặp nhiều vòi rồng, cảm giác áp bách thật sự quá mạnh mẽ.

 

 

Chẳng qua còn tốt, lần đi qua sương mù này hoàn toàn khác lần trước.

 

 

Lần này cảm giác an toàn hơn rất nhiều, không cần nơm nớp lo sợ như lần trước. Thuyên của Thẩm Lãng đi ra ngoài, con hải quái kia cũng biến mất, từ đầu tới cuối không có trồi lên mặt nước, không làm cái gì để biểu hiện cáo biệt bọn hắn.

 

 

Ý của nó rất rõ ràng, bọn nó đã báo xong ân tình, hai bên không thiếu nợ nhau.

 

 

Sau đó, hai chiếc thuyền của Thẩm Lãng đi về phía bắc, hơn mấy nghìn dặm, lần này bọn hắn đi ra từ phía nam. Ba ngày sau.

 

 

Thẩm Lãng nhìn thấy hạm đội của mình.

 

 

Nhìn thấy thuyền của Thẩm Lãng đi từ phía nam tới, đám người Jack Tang kinh ngạc, sau đó hoan hô.

 

 

"Thủ lĩnh muôn năm, muôn năm, muôn năm!"

 

 

Jack Tang thở phào một hơi, mọi chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng, Thẩm Lãng từng sáng tạo ra kỳ tích, nhưng ông vẫn lo lắng Thẩm Lãng xảy ra chuyện, hoặc tốn thời gian rất lâu mới đi ra được.

 

 

Hai bên hội hợp.

 

 

Jack Tang hô lớn một tiếng: "Tiến về phía đông!"

 

 

Tức thì, hạm đội khổng lồ xuất phát!

 

 

Khoảng cách Việt quốc còn hơn vạn dặm, con đường quá xa.

 

 

Cách thành Nộ Triều năm nghìn dặm, ba chiếc chiến thuyền đang tuần tra.

 

 

Bọn họ vốn là hải tặc ở Phương Bắc, hai năm trước bị Đại Viêm trưng dụng, biến hóa nhanh chóng, trở thành thủy quân của Việt quốc, từ đầu tới cuối bọn họ không thể cự tuyệt.

 

 

Bản thân bọn họ cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì quân lương rất nhiều, còn không cần chém giết.

 

 

Nhưng mà cuộc sống như vậy lại quá buồn chán, mỗi ngày phải tuần tra biển rộng, đề phòng Thẩm Lãng.

 

 

"Bên trên điên rồi, tên Thẩm Lãng kia sớm đã chết, sao đánh trở lại được?"

 

 

"Đúng vậy, làm chúng ta tuần tra vô ích, một con chim còn không nhìn thấy, chán chết."

 

 

"Chúng ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhờ tên Thẩm Lãng kia, nuôi sống nhiều hải tặc như vậy."

 

 

"Nghe gì chưa? Bên trên sắp kiên trì hết nổi rồi, bọn họ đều cảm thấy Thẩm Lãng đã chết, hạm đội của chúng ta cũng sắp bị cắt giảm, chí ít giảm hơn phân nửa, hội An Nguyên không chịu trả tiên."

 

 

"Hội Ẩn Nguyên đoạt thành Nộ Triều của Thẩm Lãng, đoạt sinh ý mua bán gương, kiếm nhiều tiền như vậy, lại không chịu trả tiền?"

 

 

"Thẩm Lãng đã chết, vô ích tốn tiền nuôi 15 vạn hải quân để tuần tra, bọn họ không phải người ngu."

 

 

"Không biết lúc nào thì hạm đội bị giải tán, chúng ta nên chuẩn bị kỹ đường lui."

 

 

"Đến lúc đó sẽ có tín hiệu."

 

 

"Tín hiệu gì?"

 

 

"Giết người!" Thiên Hộ nói: 'Quốc vương bắt Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung và mười mấy vạn người, toàn bộ đều là người của Thẩm Lãng, cũng đã giết hơn một vạn người, nhưng còn chưa giết mấy đại nhân vật."

 

 

"Giữ mạng của bọn họ để đề phòng Thẩm Lãng trở về, những người này còn giá trị, một khi giết bọn họ, vậy đại biểu cho quốc vương cảm thấy Thẩm Lãng chết rồi, hạm đội của chúng ta sẽ giải tán."

 

 

"Tiểu tử Thẩm Lãng kia đã chết, không thể về, hắn chết thật thống khoái, liên lụy vô số người, không biết thời điểm kết thúc sẽ chết thêm bao nhiêu nữa”"

 

 

Nghe bọn họ nói chuyện, người canh trên cột buồm cũng ngủ thiếp.

 

 

"Đại nhân, đến giờ về thành Nộ Triều."

 

 

Nghe vậy, Thiên Hộ liếc mắt nhìn đồng hồ cát, nói: "Tuần tra thêm lát nữa, không thể sớm một khắc nào."

 

 

Đủ thấy Yến Nan Phi trị quân vô cùng nghiêm khắc, hải quân không dám về sớm dù cách xa mấy vạn dặm.

 

 

"Đã đến giờ, xuất phát về thành Nộ Triều!" Thiên Hộ ha lệnh, quân lính hoan hô.

 

 

Cuồi cùng đến giờ về rồi, tuần tra nhiều tháng trên biển, thân thể sắp bốc mùi, lần này trở về, phải hảo hảo khoái hoạt.

 

 

Ngay lúc này, người canh gác trên cột buồm, bỗng nhiên dụi hai mắt.

 

 

Thấy ảo giác sao?

 

 

Gã nhìn thấy nơi xa xuất hiện điểm đen, chẳng lẽ là chim biển sao?

 

 

Nhìn không giống lắm.

 

 

Rất nhanh gã nhìn thấy rõ ràng hơn, đó là một hạm đội. Thấy quỷ sao? Lại có hạm đội từ hướng đó chạy tới?

 

 

Chẳng lẽ là hạm đội đến từ Phương Tây.

 

 

Sau đó, tên canh gác kinh ngạc đến ngây người, rợn cả tóc gáy.

 

 

Bởi vì chân trời xuất hiện rất nhiều chiến thuyền, càng lúc càng nhiều, cuối cùng vô biên vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối.
Bình Luận (0)
Comment