Không nên coi thường chiến thuật của địch nhân, hơn nữa kẻ địch còn là Thẩm Lãng, Yến Nan Phi không dám lơ là mảy may.
Dù sao hơn hai năm trước, ông và Thẩm Lãng từng đánh trận với nhau, không hiểu sao lại thua.
Cho nên lần này, ông muốn thật tỉ mỉ cẩn thận.
Vây rồi diệt chính là chiến thuật bảo thủ, hải quân của ông gấp tám lần hải quân của Thẩm Lãng, số lượng thuyền càng nhiều hơn gấp mười, hoàn toàn có thể dùng cách bao vây tiêu diệt.
Tập kết đại quân 15 vạn cần thời gian không ngắn, hơn nữa bến tàu thành Nộ Triều không thể dung nạp nhiều thuyền như vậy, tất cả các bến tàu lớn trong vòng ngàn dặm đều bị trưng dụng.
Để tập trung vào trận đại chiến này, thành Nộ Triều ngưng lại tất cả mậu dịch trên biển, toàn bộ thương thuyền rút lui theo bờ bến tàu, đi về phía bắc.
Mà trong khoảng thời gian này, dù cho Yến Nan Phi đã phong tỏa tin tức, nhưng tin tức vẫn như mọc thêm cánh, bay ra bên ngoài, từ thành Nộ Triều bay về phía quận Nộ Giang.
Chúc Văn Hoa trở lại thành Huyền Vũ, lần này đàm phán cùng Yến Nan Phi thành công, từ hôm nay về sau, mậu dịch trong thành Nộ Triều, Chúc Văn Hoa cũng được chia một chén canh.
Cách ăn của Trác Chiêu Nhan quá khó coi, làm cho Yến Nan Phi không vui, cho nên mới quây đầu giúp đỡ Chúc Văn Hoa.
Chuyện kế tiếp, chính là giải quyết Từ Thiên Thiên, đây là cách tiết kiệm chi phí nhất, để gây dựng con đường mua bán tơ lụa.
Chúc Văn Hoa không lo lắng Từ Thiên Thiên không đáp ứng, bởi vì nàng là một nữ nhân thông minh, coi như quá trình rất thống khổ, cuối cùng chỉ có con đường thỏa hiệp.
Vì bảo vệ người nhà, nàng chọn thuần phục Trác Chiêu Nhan, vì sao không thể thuần phục mình đâu?
Thuần phục Trác Chiêu Nhan thì không bị ngủ, còn thuần phục mình thì sẽ không bị giết nha.
Cái nào lớn cái nào nhỏ, Từ Thiên Thiên chắc sẽ hiểu.
"Người đâu, gọi Từ Thiên Thiên đến đây." Trở lại phủ thành chủ, Chúc Văn Hoa trực tiếp hạ lệnh.
Nhưng rất nhanh gã lại đổi ý, sửa lời nói: 'Khoang đã, để ta đích thân tới Từ gia cầu thân."
Chúc Văn Hoa dẫn theo hơn trăm người, đi tới Từ gia, cầu thân không thành thì trực tiếp giết người, dù sao đã có tội danh rồi.
Thẩm Lãng cống hiến quá lớn, rõ ràng đã chết, còn có thể đem ra dùng, hơn nữa dùng rất tốt.
Nhà lớn của Từ gia đã bị đốt, hiện tại Từ Thiên Thiên làm việc cho Trác Chiêu Nhan, cũng ở nhà lớn không nổi. Một vài thành viên trong gia đình sống trong một khoảng sân rộng hai mẫu đất, coi như đại trạch, nhưng rõ ràng đơn sơ hơn trang viên cũ của Từ gia rất nhiều.
Chúc Văn Hoa đi tới Từ gia, trực tiếp tìm người lớn tuổi nhất Từ gia: "Từ tổ mẫu, con muốn cưới Thiên Thiên làm thiếp, xin người thành toàn cho."
Hiện tại lễ nghi hầu như bị hủy hoại, cách cầu thân như vậy không thể xảy ra trong gia đình quyền quý, dù cho lấy thê thiếp cũng phải tuân theo quy cũ, ít nhất phải mời bà mối, làm sao có thể xông tới cửa ép hôn?
Nhưng từ khi Ninh Thiệu lên ngôi, Việt quốc lập tức thay đổi.
Từ tổ mẫu bi phần, thật không còn thiên lý, ông trời bị mù rồi.
Từ thị đã bị luân lạc đến hoàn cảnh này, gia nghiệp bị đoạt, vậy mà vẫn còn người không chịu buôn các nàng, một lòng muốn bức các nàng vào chỗ chết.
Từ tổ mẫu muốn tự sát, để không liên lụy đến Thiên Thiên. thế nhưng nghĩ đến đứa cháu mới tròn mười hai tuổi, liền từ bỏ suy nghĩ này.
Mình chết không đáng tiếc, nhưng để đứa cháu này chết, Từ gia sẽ tuyệt hậu.
Lúc này, Từ Thiên Thiên ngồi trước gương.
Nàng biết Chúc Văn Hoa trở về, còn tới nhà bức hôn, hiện tại Từ gia nhỏ như vậy, động tĩnh lớn như thế nàng nghe rất rõ ràng.
Chúc Văn Hoa đi thành Nộ Triều đàm phán, mọi chuyện rất thành công, đã được Yến Nan Phi ủng hộ, có vẻ càng thêm đắc ý.
Nàng có thể cự tuyệt sao?
Trừ phi nàng không quan tâm sống chết của người nhà, nàng không thể bỏ mặt người nhà của mình.
Hiện tại Từ gia chỉ còn vài người, nàng chính là trụ cột.
Tên súc sinh Chúc Văn Hoa, nếu nàng không đáp ứng, gã thật sẽ giết cả nhà nàng. Từ Thiên Thiên cầm con dao sắc bén lên, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
Dung mạo dáng dấp của nàng rất xinh đẹp, tựa như một đóa hoa tươi đang nở rộ, đáng tiếc phải bị hủy.
Chẳng những phải hủy khuôn mặt, còn phải hủy thân thể, để cho tên súc sinh Chúc Văn Hoa từ bỏ.
Cẩn thận đặt con dao lên khuôn mặt, cảm giác lạnh như băng khiến cho nàng sợ, nhất định sẽ rất đau.
Từ Thiên Thiên cầm con dao nhẹ nhàng rạch khuôn mặt, vết thương thật nhỏ xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Nó không đau, chỉ cảm thấy nóng.
Một vết sẹo nhỏ như vậy còn chưa đủ, muốn triệt để hủy dung, nhất định phải da tróc thịt bong, đâm sâu tận xương.
Muốn làm đến mức đó, cần dũng khí lớn hơn.
"Rầm!"
Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên xông vào, giật lấy con dao trong tay nàng.
"Tỷ đang làm gì vậy?"
"Tỷ không nên! Chúng ta sẽ liều mạng với chúng, chết cũng rất tốt, sống như thế quá uất ức, em không muốn tỷ hi sinh thêm nữa."
Đây là Từ Vân, em trai của Từ Thiên Thiên, dù là con cháu nhà hào phú, nhưng từ nhỏ tới lớn cậu bé chưa từng sống qua ngày an lành, Từ gia bỉ hủy khi cậu bé còn chưa hiểu chuyện.
Bây giờ hiểu chút chuyện rồi, bản thân luôn lo lắng đề phòng, một nam nhân duy nhất của Từ gia, cần phải bảo vệ tỷ tỷ, nhưng cậu bế quá yếu ớt, lực bất tòng tâm.
"Nếu tỷ còn muốn cắt mặt của mình, em sẽ tự sát." Từ Vân cầm dao đưa tới cổ của mình, hét lên.
Từ Thiên Thiên nhìn em trai, nếu em trai của mình không ngoan thì tốt hơn, nàng không cần phải hi sinh, hết lần này tới lần khác em trai của mình lại hiểu chuyện, còn rất ngoan, có tiền đồ.
Nhưng trong thời buổi tối tăm không ánh mặt trời này, có tiền đồ thì làm được gì? Không biết phải chịu bao nhiêu biệt khuất mới trở nên nổi bật, từ đó tâm tính cũng thay đổi.