Cũng giống như Chúc Văn Hoa, đã từng là một tài tử kiêu ngạo, hiện tại rốt cục trở nên nổi bật, nhưng triệt để biến thành súc sinh.
Cho nên những cực khổ đó, hãy để người tỷ tỷ này tới gánh chịu.
Ngôi nhà Từ gia quá nhỏ, Chúc Văn Hoa cũng nghe được động tĩnh bên trong, vọt thẳng vào, nhìn thấy vết thương trên mặt Từ Thiên Thiên, tức giận tím mặt.
Từ Thiên Thiên ngươi có ý gì? Thà rằng hủy dung cũng không muốn gả cho ta làm thiếp sao?
Chúc Văn Hoa ta đường đường là tiến sĩ Việt quốc, con trai của Lan Sơn tử tước, chẳng lẽ không xứng với ngươi. "Từ Thiên Thiên, ngươi cho rằng làm vậy ta sẽ buông tha?" Chúc Văn Hoa cười gan nói: "Ta muốn ngươi, muốn nữ nhân của Thẩm Lãng. Đừng nói hủy dung, cho dù ngươi hủy cả chỗ đó, ta cũng sẽ cưới ngươi làm thiếp, ngủ với ngươi vài chục lần, ngươi có bản lãnh thì tự sát, mang theo cả nhà chết chung."
Từ Thiên Thiên run rẩy, nàng chưa từng cảm thấy bản thân vô lực như lúc này.
Ngày đó Từ Quang Duẫn chết, toàn bộ gia hầu đều chết hết, nhà lớn cũng bị đốt, thế nhưng Từ Thiên Thiên lại cảm thấy bản thân trở nên mạnh mẽ.
Mà bây giờ cảm giác đó không còn tồn tại, chỉ có vô tận mềm yếu.
Bởi vì có điểm yếu, bởi vì không thể trở thành người tuyệt đối vô sỉ.
Chúc Văn Hoa cười lạnh nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, đáp ứng làm thiếp của ta hay không?"
"Không đáp ứng!" Từ Thiên Thiên còn chưa mở lời, Từ Vân liền trực tiếp hô lớn: "Ngươi giết chúng ta đi! Giết đi, chúng ta không sợ chết."
Chúc Văn Hoa cười lạnh nói: "Tiểu đệ, ngươi không hiểu, có một số chuyện còn đáng sợ hơn cả chết, ha ha ha" Sau đó gã rút kiếm ra, chỉ thẳng vào mắt Từ Vân, chậm rãi nói: "Từ Thiên Thiên, chỉ cần ta dùng chút sức, con mắt của đệ đệ ngươi sẽ mù, ngươi nói cho ta nghe, đáp ứng hay không?"
Từ Vân rất sợ, cả người run rẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích, không lui lại một bước.
Chúc Văn Hoa khẽ động tay, mũi kiếm cắt vỡ mí mắt Từ Văn, máu tươi chảy xuống, làm cho tầm nhìn mơ hồ. Chúc Văn Hoa nói: "Từ Thiên Thiên, ta đếm ngược từ năm, ngươi suy nghĩ cho kỹ."
"Năm, bốn, ba..."
Ngay lúc này, một thân ảnh xông thật nhanh vào, thấp giọng nói bên tai Chúc Văn Hoa. "Tin tức từ thành Nộ Triều, Thẩm Lãng đánh trở lại."
Lời này vừa ra, Chúc Văn Hoa run tay, mũi kiếm rạch ngang qua mí mắt Từ Vân, cắt ra một vết thương thật dài, máu chảy như trút nước.
"Cái gì? Sao có thể." Chúc Văn Hoa rít lên: "Không phải tin đồn sao?"
Trong hai năm qua, tin tức liên quan tới Thẩm Lãng trở về, cũng không phải chỉ có một hai lần, nhưng mỗi lần đều là lời đồn, thậm chí vì chuyện đó mà chết mấy trăm người.
Từ đó lời đồn Thẩm Lãng trở về mới dần dần lắng lại một ít.
"Không phải tin đồn, Yến Nan Phi đại nhân truyền tin tức đến." Tâm phúc vội nói.
Chúc Văn Hoa kinh hãi, toàn thân run rẩy, không thể tin vào tai của mình.
Thẩm Lãng chưa chết? Hắn làm sao sống sót ra khỏi Tam Giác Quỷ, một nới đáng sợ như thế?
Chúc Văn Hoa liếc mắt nhìn chằm chằm Từ Thiên Thiên, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hiện tại cưới Từ Thiên Thiên làm thiếp, không còn quan trọng nữa, sinh ý tơ lụa cũng không còn quan trọng. Thẩm Lãng trở về, thiên hạ sẽ kịch biến, mậu dịch hàng hải tại thành Nộ Triều cũng sẽ đứt gãy.
"Bắt hết Từ thị cho ta." Chúc Văn Hoa hạ lệnh.
Mấy trăm võ sĩ tràn vào, lục soát bắt người.
Nửa canh giờ sau, Từ gia chỉ còn mười mấy người, bao quát nô bộc cũng bị bắt, nhốt vào nhà tù trong thành Huyền Vũ.
"Cái gì? Thẩm Lãng trở về? Không thể nào!"
Trac Chiêu Nhan phản ứng còn mạnh hơn Chúc Văn Hoa, dù sao nàng có quan hệ chút ít với Thiên Nhai Hải Các, biết Tam Giác Quỷ hung hiểm bực nào.
Thẩm Lãng dĩ nhiên còn sống, hắn có mấy cái mạng?
Thiên hạ sẽ đại loạn!
"Đi!" Trác Chiêu Nhan cưỡi khoái mã, lao đi cực nhanh, suất lĩnh một đội ky binh lao ra khỏi phủ Huyền Vũ. Nhưng phải đi đâu? Trác Chiêu Nhan lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nên đi về phía Thiên Nhai Hải Các bẩm báo, hay đi về kinh thành bẩm báo?
Do dự hồi lâu, Trác Chiêu Nhan quyết định đi Thiên Nhai Hải Các trước, sau đó sẽ đi kinh thành.
Hơn nửa tháng, Yến Nan Phi tập kết xong 15 vạn quân, trùng điệp xuống nam, giết tới hạm đội của Thẩm Lãng. Bây giờ ông đã bình tĩnh trở lại, bởi vì tình báo về Thẩm Lãng càng ngày càng rõ ràng, Yến Nan Phi còn phái người giám thị hạm đội của Thẩm Lãng.
Từ lúc phát hiện hạm đội của Thẩm Lãng đến nay đã qua 20 ngày, hạm đội của Thẩm Lãng vốn nên giết tới thành Nộ Triều rồi mới đúng.
Nhưng từ khi bị phát hiện về sau, hạm đội của Thẩm Lãng giảm tốc độ, còn lòng vòng trong một khu vực.
Mà người của Yến Nan Phi càng lúc càng lớn mật, tiến hành quan sát trong khoảng cách gần, đồng thời không ngừng truyền tin trở về.
Hạm đội của Thẩm Lãng chủ yếu là hải tặc, hơn nữa đám hải tặc này rất tạp, có người da vàng, có người da trắng, có người da đen.
Ban đầu, Yến Nan Phi cho rằng bọn họ là lính đánh thuê, nhưng lá cờ đảng Sketelon quá rõ ràng.
Rất ít người biết chuyện ở Phương Tây, nhưng luôn có ngoại lệ, tỷ như hội Ẩn Nguyên, hoặc thương nhân và quý tộc Phương Tây chạy trốn tới Phương Đông, còn có chủ nô lệ bị Cừu Yêu Nhi tiêu diệt, vân vân...
Bọn họ báo cho Yến Nan Phi một tin tức quan trọng, đây là đảng Sketelon, hải tặc mạnh nhất Phương Tây, nhưng đã biến mất mười mấy năm về trước.
Đám chủ nô lệ dùng những từ ngữ hết sức khoa trương để hình dung đảng Sketelon, nhưng Yến Nan Phi vẫn triệt để yên tâm.
Hải tặc thích khoác lác khoe khoang, dù cho mạnh mẽ, thì có thể mạnh đến mức nào?
Văn minh Phương Tây khởi nguồn từ đế quốc Zollern, chỉ có mấy trăm năm phát triển mà thôi, nếu so sánh với các nước Phương Đông, hoàn toàn là cấp bậc tiểu đệ.
Bọn chúng có thể xưng vương xưng bá ở Phương Tây, nhưng tới Phương Đông này cũng chỉ có thể trở thành con rùa đen rút đầu.
Huống chỉ chỉ có 2 vạn hải tặc, không thể lật nổi bọt nước gì.