Thư Đình Ngọc tiếp tục hạ lệnh.
"Bắn xal"
Thiết Huyết quân đệ nhị nhắm vào mục tiêu ngoài 300m, bắn ra.
"Vèo, vèo, vèo..."
Bão tố nổi lên lần nữa, hơn một ngàn người giả bị bắn nát rõ ràng.
Người giả này dùng gỗ điêu khắc mà ra, kiên cố không gì sánh được.
Cách 300m còn bị bắn xuyên thủng, lực sát thương quá kinh người.
Thư Đình Ngọc nói: "Phải cảm tạ ân đức của hoàng đế bệ hạ, cảm tạ Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn ra sức trợ giúp, tuy sức chiến đấu không bằng quân đội của hai thế lực siêu thoát, nhưng vượt qua Niết Bàn quân." "Yến Nan Phi đại nhân, có 1 vạn Thiết Huyết quân của ta, ngài nắm chắc thủ được thành Nộ Triều không?" Yến Nan Phi nhắm mắt lại, tưởng tượng sức chiến đấu của hải tặc Sketelon.
Mạnh phi thường, nhất là chiến đấu trong nước, làm cho người ta tuyệt vọng, thế nhưng dùng hải quân công thành? Không thể được!
Đám hải tặc này thích hợp tác chiến trên biển, chắc sẽ không thích hợp tác chiến trên đất liền.
Luận về lực chiến đấu cá nhân, Thiết Huyết quân mạnh hơn nhiều.
Huống chỉ còn có pháo đài vô cùng kiên cố, tòa thành này chưa từng bị công phá.
Cộng thêm 7 vạn quân của Chúc Nhung, 2 vạn quân của mình.
Đại quân 10 vạn phòng thủ thành Nộ Triều, chẳng lẽ còn không thủ được?
Yến Nan Phi tuyệt đối không tin.
Mà lần này còn có Ngô Tuyệt, đem mũi tên đặc thù tới.
"Dẫn ra!" Ngô Tuyệt hạ lệnh, mười mấy tù binh bị áp giải tới ngoài 300m.
Ngô Tuyệt giương cung cài tên bắn ra.
"Vèo!" Mũi tên bay ra đường vòng cung, khi tới 300m bất chợt nổ tung, một đám sương lục sắc vẩy ra, bao phủ hơn 10m, ngàn vạn cổ trùng xuất hiện, nhào tới đám tù binh.
"Ah, ah, ahIII"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, mười mấy tù binh trực tiếp hóa thành dũng máu, chết không toàn thây. Chỉ còn thừa bộ xương âm u, bị nhuộm thành lục sắc đáng sợ.
Uy lực quá kinh người, trong vòng vài giây, để người ta hóa thành máu.
Ngô Tuyệt nói: "Lúc trước chúng ta cho gia tộc họ Tiết cổ trùng hủ thi, nhưng bị Ngô Đồ Tử bán đứng, Thẩm Lãng biết được phối phương phòng ngự, đồng thời chế tạo ra thuốc diệt."
"Trận chiến kia gia tộc họ Tiết bại, cổ trùng hủ thi là đòn sát thủ, lại không có chút tác dụng nào, không thể giết Niết Bàn quân, nhưng bây giờ có mũi tên này, ẩn chứa cổ trùng hủ thi cấp ba, Ngô Đồ Tử không có phối phương phòng ngự, Thẩm lãng cũng sẽ không có."
"Thiết Huyết quân đệ nhị có tiễn thuật kinh người, bắn trúng mục tiêu ngoài 300m. Mà cổ trùng hủ thi cấp ba không thể phòng ngự, bất kỳ bộ giáp nào cũng sẽ bị hòa tan, còn có thể bao phủ 15m vuông."
"Quân của Thẩm Lãng có mạnh hơn nữa cũng sẽ chết."
Yến Nan Phi mừng rỡ hỏi: "Ngô Tuyệt đại nhân, ngài có bao nhiêu trùng tiễn?"
"3 vạn đủ không?" Ngô Tuyệt cười nói.
"Đủ, đủ." Yến Nan Phi vui vẻ không thôi.
Dựa theo uy lực của trùng tiễn, kết hợp Thiết Huyết quân đệ nhị, 3 vạn mũi tên đầy đủ tàn sát 20 vạn người.
Mà Thẩm Lãng có bao nhiều người?
Nhiều nhất sẽ không quá 3 vạn.
Trong tay có 10 vạn quận, 3 vạn trùng tiễn, 1 vạn Thiết Huyết quân cường đại tuyệt luân, cộng thêm tòa thành kiên cố này, nếu còn không thắng được Thẩm Lãng, vậy ông không còn mặt mũi để sống nữa.
Chúc Nhung hỏi: "Yến Nan Phi, ngươi nắm chắt không?"
"Nắm chắt!" Yến Nan Phi nói: "Ta nguyện ý lập quân lệnh trạng, nếu thua ta sẽ tự sát."
Trên thực tế, Yến Nan Phi không cần lập quân lệnh trạng, nếu thành Nộ Triều bị công phá, ông cũng không có đường sống. Chúc Nhung nói: "Được, ngươi có lòng tin như vậy, ta cũng yên tâm. Nhưng nên nhớ kỹ, không có chuyện Thẩm Lãng trở về, ngươi chỉ tiêu diệt được một đám hải tặc Phương tây mà thôi."
"Bọn chúng giả danh Thẩm Lãng để làm càn, Thẩm Lãng đã sớm chết, ngài hiểu chưa?"
Trong nháy mắt, Yến Nan Phi hiểu rõ.
Hèn gì bên trên không có phản ứng gì, đừng nói Viêm kinh, ngay cả Ninh Thiệu cũng không có ý chỉ nào.
Thì ra là vậy!
Bởi vì chuyện Thẩm Lãng trở về, có chút mắt mặt.
Hơn 2 năm trước, hoàng đế hạ chỉ, quân đội bao vây nửa thế giới để giết Thẩm Lãng, tiêu diệt hết thảy tàn dư liên quan tới Khương Ly, bây giờ Thẩm Lãng trở về, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?
Lần trước làm ra động tĩnh lớn như thế, vậy mà không thể tiêu diệt Thẩm Lãng?
Cho nên lần này Thẩm Lãng trở về, phải coi như không xảy ra chuyện gì, đồng thời tuyên bố bọn chúng không phải Thẩm Lãng, mà là hải tặc gan to bằng trời, mạo danh mà thôi.
Để cho Yến Nan Phi vô thanh vô tức tiêu diệt Thẩm Lãng, coi như không có chuyện gì.
Yến Nan Phi hiểu ra, kế tiếp sẽ không có ý chỉ của kinh thành.
Chúc Nhung nói: "Lần này Thiên Nhai Hải các không xuất binh, nhưng chúng ta hỗ trợ ngươi, lực lượng trong tay ngươi mạnh hơn trước gấp mấy lần."
"Hạm đội của Thẩm Lãng thật rất mạnh, nhưng chúng ta chiến đấu trên đất liền, hải tặc có mạn hơn nữa, cũng không thể công thành, thành Nộ Triều tuyệt đối không thể rơi vào tay Thẩm Lãng, ngươi hiểu chưa?"
"Ta biết.' Yến Nan Phi nói.
Chúc Nhung nói tiếp: "Vì triệt để tiêu diệt Thẩm Lãng, trả giá cao hơn nữa cũng đáng."
"Ừm!" Yến Nan Phi gật đầu.
Chúc Nhung vỗ vỗ tay, 30 người xuất hiện trước mặt Yến Nan Phi.
"Bọn họ là cao thủ võ đạo, không kém gì tông sư." Chúc Nhung nói: "Ta giao bọn họ cho ngươi chỉ hủy, chỉ có một mục đích, giết sạch đội quân của Thẩm Lãng, giết chết Thẩm Lãng."
"Nếu thành công tiêu diệt Thẩm Lãng, ngươi sẽ được tấn thăng hầu tước, mà ngươi thất bại, thì..." Chúc Nhung nói không hết lời, ánh mắt đầy ý vị thâm trường. Yến Nan Phi nói: "Yến mỗ đã lập quân lệnh trạng."